Mao Nhị không hề biết bí mật của huynh đệ mình đã lộ, vẫn ở đó thề thốt rằng mình không có nửa lời gian dối.
“Nếu hai ngươi thật sự trung thành với chủ tử thì ta sẽ cho hai ngươi thêm cơ hội.” Tam Phúc lấy gói thuốc ném vào ngực Mao Đại: “Sắc thuốc này cho Nữu Hỗ Lộc thị uống.”
“Tam gia cho hỏi, đây là thuốc gì ạ?” Mao Đại thận trọng nói nhỏ.
“Yên tâm, không phải thuốc độc đâu.” Tam Phúc nheo nheo đôi mắt tí hi, chậm rãi nói: “Chỉ là thuốc điên thôi, dù là ai, chỉ cần uống liên tục năm ngày thì thần trí sẽ mơ hồ, dần dần thành điên.”
Mao Đại sợ hãi rùng mình một cái, lén liếc mắt nhìn Mao Nhị rồi thưa: “Tam gia, lỡ Nữu Hỗ Lộc thị không chịu uống thì sao?”
Nghe câu này, Tam Phúc lập tức trừng mắt quát: “Không chịu uống thì đè xuống đổ vào miệng, chuyện này còn đợi ta chỉ giáo hay sao? Đồ ngu.” Thấy huynh đệ Mao thị đã vâng vâng dạ dạ, hắn kìm cơn nóng giận, đứng dậy vỗ vai Mao Đại: “Yên tâm đi, chỉ cần hai ngươi hoàn thành nhiệm vụ, chủ tử nhất định không bạc đãi hai ngươi. Sau khi xong việc, ngoài một ngàn lượng ban đầu, thưởng thêm mỗi người hai trăm lượng nữa.”
Nghe tới bạc, mắt Mao Nhị liền sáng lên, giở giọng xu nịch: “Tam gia yên tâm, nhất định nô tài sẽ hoàn thành việc chủ tử giao phó.”
“Tốt, năm ngày sau ta đợi nghe tin tốt của hai ngươi.” Tam Phúc gật đầu hài lòng: “Được rồi, ăn tiếp đi, ta đi trước.”
Tam Phúc đi rồi, Mao Nhị mới nhìn chằm chằm vào gói thuốc vuông vức trên bàn, nghiến răng nhìn Mao Đại sắc mặt đang biến đổi không ngừng: “Đại ca, chúng ta không còn đường lui nữa rồi, nếu năm ngày sau Nữu Hỗ Lộc thị vẫn chưa điên thì chúng ta chết chắc, phải ra tay thôi.”
“Đệ để im cho ta suy nghĩ một lát.” Mao Đại ngồi xuống ghế trầm ngâm.
Mao Nhị dậm chân nói lớn: “Còn nghĩ gì nữa chứ. Đúng là Nữu Hỗ Lộc thị đối xử với chúng ta không tệ, nhưng người không vì mình trời tru đất diệt; không lẽ vì nàng ta mà ngay cả tính mạng cũng không cần sao đại ca?”
“Ta nói đệ để ta suy nghĩ một lát.” Mao Đại bị hối tới phát cáu, nhăn mặt trách: “Đệ tưởng ta không tiếc mạng sao? Nhưng cũng đâu thể hoàn toàn tin lời hắn được, ta cứ cảm thấy hắn không đáng tin sao sao đó. Đây là canh bạc liên quan tới tính mạng, chúng ta cần phải tính toán cho thật kỹ.”
Mao Nhị thấy hắn nói cũng có lý, nên không hối nữa, dồn tâm trí vào nồi thịt đã chín rục kia, vừa ăn vừa chờ đợi Mao Đại đưa ra ý kiến.
Đêm đến, Lăng Nhã đang trò chuyện với Lý Vệ trong phòng thì bỗng thấy Mao Đại bê một chén nước màu nâu nồng nặc mùi thuốc tiến vào, hành lễ với Lăng Nhã xong, hắn nghiêm mặt nói: “Nô tài nghe nói chủ tử ho mấy hôm nay, chắc là bị cảm lạnh, ho lâu hại người, nên nô tài cố tình tìm đại phu kê ít thuốc trị ho, chủ tử nhân lúc còn nóng uống đi.”
“Phiền ngươi quan tâm.” Lăng Nhã buông quyển sách xuống, đưa tay nhận lấy chén thuốc trong tay Mao Đại. Khi tay chạm vào thành chén, mày nàng thoáng nhíu lại khó mà phát giác, trên thành chén rõ ràng hơi trơn bóng, giống như có dính mồ hôi, có điều... đang là mùa đông, sao tay Mao Đại lại ra mồ hôi?
Nghĩ vậy, mắt nàng nhíu lại nhìn qua Mao Đại vẫn đang đứng đó, phát hiện hắn vẻ ngoài trông rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hay lén liếc nhìn chén thuốc trong tay mình, thỉnh thoảng còn hơi bối rối.
Lăng Nhã cúi nhìn chén thuốc đang bốc khói trên tay, ánh mắt dần lạnh lẽo, có vẻ như thuốc này không chỉ có công dụng đơn thuần như Mao Đại vừa nói, e là còn có gì ẩn khuất.
Ngay lúc này, Lý Vệ đang đứng gần cửa sổ bước tới nói nhỏ vào tai Lăng Nhã: “Chủ tử, nô tài phát hiện Mao Nhị cũng đang ở bên ngoài, thập thò lấp ló làm gì không biết nữa.”
Mao Đại thấy Lăng Nhã chần chờ chưa uống, trong lòng càng thêm căng thẳng, sợ để càng lâu thì Lăng Nhã sẽ càng nghi ngờ, hắn liền cười giả lả: “Chủ tử mau uống thuốc đi, để nguội đắng lắm.”
“Vậy sao?” Lăng Nhã mỉm cười thật nhẹ, Mao Đại còn chưa kịp trả lời thì đã nghe ‘xoảng’ một tiếng, Lăng Nhã cầm chén trà ném mạnh vào cánh cửa, sau đó quay qua Lý Vệ: “Mở cửa ra!”
“Dạ.” Lý Vệ đáp lời, gió tuyết bên ngoài theo tiếng ‘lạch cạch’ của cánh cửa lùa vào phòng, đồng thời đem luôn Mao Nhị đang thập thò bên ngoài phơi bày ra trước mặt mọi người, không còn chỗ núp.
Mao Nhị sững người một lát rồi mới cười gượng bước vào: “Nô tài... nô tài... vừa đi ngang qua đây, thấy bên trong có tiếng nói chuyện nên tính vào chào.”
Lăng Nhã chẳng quan tâm tới lời giải thích vụng về của hắn, chỉ chỉ vào chén thuốc màu nâu, lạnh giọng: “Nói, chén này rốt cuộc là thuốc gì?”
Mao Đại cố giữ nhịp tim đang ngày càng dồn dập, cười gượng: “Sao chủ tử lại hỏi vậy, thuốc này đương nhiên để trị ho rồi, còn có thể là gì nữa chứ?”
“Không chịu nói đúng không?” Lăng Nhã vén lọn tóc mai, cười lạnh: “Được thôi, nếu ngươi đã nói đây là thuốc trị ho, vậy thì ta ban cho ngươi đó, Mặc Ngọc, giúp ta đưa thuốc cho Mao Đại.”
“Không... không cần... không cần đâu.” Thấy Mặc Ngọc bê chén thuốc tới trước mặt mình, Mao Đại túa mồ hôi lạnh, xua tay liên tục, ráng mở miệng: “Nô tài không bệnh không đau, cần gì phải uống thuốc chứ?”
“Đã là thuốc trị bệnh thì có bệnh chữa bệnh, không bệnh bổ thân.” Nói đến đây, Lăng Nhã chuyển mắt qua nhìn Mao Nhị đang thấp thỏm không yên, nàng chưa lên tiếng Mao Nhị đã run lên bần bật, luống cuống không biết phải làm gì.
Hắn chưa từng trung thành với Lăng Nhã, cũng chưa từng coi trọng vị chủ tử thất thế này, trong mắt hắn chỉ có lợi ích và bản thân, thậm chí còn dễ thay lòng hơn Mao Đại, lúc nào cũng xúi Mao Đại nghe lời Tam Phúc, hạ dược Lăng Nhã, đợi mọi chuyện thành, lấy bạc xong sẽ bỏ trốn ngay.
Nhưng mà lúc này, ánh mắt của Lăng Nhã hệt như kim nhọn, giống như lần trước, áp đảo hết thảy, khiến ai đối diện với nàng cũng chẳng còn dũng khí. Ánh mắt này cho hắn cảm giác mình như đang bị giam trong địa ngục, khiến hắn bắt đầu hối hận.
“Uống, hay là không uống?” Cùng với câu này, chén thuốc sắp nguội đã được Mặc Ngọc đưa lên môi Mao Đại. Mao Đại thấy tình hình không thể giấu diếm được nữa, đành phải quỳ sụp xuống phân trần: “Huynh đệ nô tài cũng vì bất đắc dĩ mà thôi, không phải rắp tâm hại chủ tử, mong chủ tử tha thứ!”
Mặc Ngọc đứng sát bên nghe rõ mồn một, liền nổi giận đùng đùng: “Hai người các ngươi vậy mà có ý đồ bất lương thật sao, uổng công mấy năm qua chủ tử luôn đối tốt với các ngươi, tuy không có cẩm y ngọc thực, nhưng mỗi lần Vinh thiếu gia đưa tới thứ gì tốt, chủ tử đều nhớ chừa phần cho các ngươi. Tưởng đâu các ngươi sẽ cảm kích, nào ngờ còn mang ý định hại người, đúng là chó không thể không ăn phân!”
Thấy Mặc Ngọc so sánh mình với chó, Mao Đại không những không phản bác mà còn quay qua nói với Lăng Nhã: “Nô tài thật lòng xin lỗi chủ tử, nô tài cũng biết bản thân mình chẳng tốt đẹp gì, nhưng con kiến còn ham sống, bọn nô tài thật sự không muốn chết sớm như vậy, mong chủ tử bỏ qua cho.”