Edit: Ớt Hiểm
Trước khi làm việc thì vẫn bình thường, nghỉ tay rồi mới phát hiện, do từ tối qua tới giờ chưa có gì vào bụng, nên bụng ai cũng kêu ‘rột rột’, nhưng tại một nơi hoang tàn như thế này, khắp nơi không phải đá vụn thì cũng là ngói vỡ, làm gì có gì để ăn, hi vọng duy nhất lúc này chính là hai tên họ Mao kia, nhưng liệu bọn họ có đủ tốt để đưa thức ăn tới cho mọi người không?
Động não sơ cũng biết hai tên đó là người của Na Lạp thị, không bị bọn họ hại chết là mừng rồi, còn muốn đưa cơm?
“Yên tâm đi, bọn họ sẽ đưa thức ăn tới thôi.” Lăng Nhã nheo mắt nhìn mặt trời đã lên cao: “Na Lạp thị đưa ta tới biệt viện này chẳng qua cũng chỉ vì sợ ta còn ở Vô Nhiên các thì Vương gia sẽ khó mà quên hẳn, nên mới mượn cớ niệm Phật giải oán hờn để chuyển ta tới đây. Nếu mới tới mấy ngày đã chết, lại là chết đói, thì người bố trí mọi việc như nàng ta há có thể thoát khỏi trách nhiệm sao. Thế nên, dù nàng ta có hận ta tới tận tủy tận xương, cũng không dám nhất thời manh động.”
Lăng Nhã đoán không sai, chẳng bao lâu sau, hai người Mao Đại, Mao nhị xách theo một hộp thức ăn tiến vào tìm mấy người Lăng Nhã, sau khi lội tuyết tìm một hồi mà vẫn không thấy đâu, Mao Đại bực bội ném hộp thức ăn xuống đất, mắng: “Tiện nhân này chạy đi đâu rồi, để lão tử ta phải mất công tìm như vậy, chọc giận ta sẽ chẳng có cơm mà ăn đâu.”
“Đại ca đừng nóng giận.” Mao Nhị nhặt thức ăn trên tuyết bỏ lại vào hộp, rồi cười lạnh: “Nhiều khi bọn chúng đang trốn ở góc nào đó mà khóc cũng không chừng, loại nữ nhân được nuông chiều từ nhỏ như vậy có biết khổ là gì đâu, huynh cứ để mà xem, vài ngày nữa sẽ phát điên thôi.”
“Tốt nhất là điên nhanh một chút, để chúng ta sớm hoàn thành nhiệm vụ.” Mao Đại tức giận nói: “Nếu không vì ham bạc, còn lâu ta mới dính líu tới ba cái việc thế này.”
“Nếu nàng ta không điên, chúng ta nghĩ cách khiến nàng ta điên là được rồi.” Mao Nhị cười nham hiểm, nét mặt lộ ra sự dâm loạn: “Dù sao thì nàng ta cũng rất xinh đẹp, hệt như tiên giáng trần vậy, ngay cả tiểu nha đầu đi theo nàng ta cũng có dung mạo không chê được, huynh có muốn chúng ta...”
“Muốn cái đầu đệ á!” Mao Đại gõ đầu hắn thật mạnh, sau đó nói: “Nữ nhân trong nhà thổ rất nhiều, dạng nào cũng có, đừng có tự ý làm bậy, người kia đã nói, bức nàng ta điên thì được, còn lại gì cũng không được làm, tiểu tử đệ nhanh dẹp thói háo sắc vào cho ta, nếu không vướng trúng họa sát thân cũng đừng trách người làm ca ca này không nhắc đệ.” Hắn với Mao Nhị là huynh đệ ruột, từ nhỏ đã sống lang bạt, sau đó lại gây thù chuốc oán, cùng đường nên mới tới cầu xin Ung Quận vương phủ cho đi trông coi biệt viện, xem như là một cách lẩn trốn.
Hôm qua có người thúc ngựa đến, tự xưng là người của Ung Quận vương phủ, còn nói khuya nay sẽ có một nữ nhân bị phế truất tới biệt viện này, bảo bọn họ trông coi cho kỹ, không cho nữ nhân đó bước ra khỏi biệt viện một bước, ngoài ra còn phải nghĩ cách bức cho nữ nhân đó phát điên, xong việc mỗi người sẽ được nhận năm trăm lượng bạc, số bạc này cũng đủ để bọn họ sống thoải mái vui vẻ một thời gian.
Có điều trước khi đi, người đó còn cảnh cáo rằng, ngoài việc đó ra, không được phép có bất cứ ý đồ gì khác, nếu không thì đừng mong giữ mạng.
Na Lạp thị dĩ nhiên hận Lăng Nhã tới tận xương, nhưng trước sau gì Lăng Nhã cũng từng là người của Hoàng gia, dù đã bị phế làm thứ dân, nhưng sự thật này vẫn không thể thay đổi được, nàng thân là đích phúc tấn của Tứ A ca, cần phải giữ gìn thể diện cho Hoàng thất; thế nên, bảo huynh đệ Mao thị bức cho Lăng Nhã phát điên chính là lựa chọn tốt nhất, chỉ có người chết và người điên mới không thể uy hiếp được nàng.
Huynh đệ Mao thị đi một vòng biệt viện, rốt cuộc cũng nhìn thấy mấy người Lăng Nhã ở hậu viện, thoáng thấy hai căn phòng đã được tu sửa, đồng tử bọn họ hơi co lại, đảo mắt nhìn nhau rồi làm như không có việc gì, hô lên: “Ê, tới ăn cơm đi.”
Mặc Ngọc đã đói tới bủn rủn tay chân, thấy bọn họ đem cơm tới đúng như lời Lăng Nhã nói thì thầm mừng, vội vội vàng vàng bước tới nhận lấy hộp thức ăn, vừa mở ra thì mặt mày đã tiu nghỉu, trong hộp, ngoài ba chén cơm ra thì chỉ có thêm một đĩa dưa muối, đã lạnh băng mà còn dính tuyết, nàng không nén giận được liền lên tiếng: “Cái này là cho người ăn sao?”
“Chứ không lẽ cho heo?” Mao Đại cười lạnh rồi không hề khách khí mà tiếp: “Có ăn là mừng rồi, ở đó mà còn thắc mắc, bộ tưởng mình còn là phúc tấn của Vương phủ hay sao?”
“Đúng đó, không muốn ăn thì thôi, cứ đưa lại cho chúng ta, đỡ phải tốn một bữa ăn.” Mao Nhị giở giọng quái gở, còn đưa tay tỏ vẻ muốn lấy lại hộp thức ăn.
Lý Vệ vội chắn truớc mặt Mặc Ngọc, cười giả lả: “Nhị vị đại ca đừng chấp nàng ta làm gì, nàng ta chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu không hiểu chuyện thôi.” Nói xong, Lý Vệ nhét vào tay Mao Đại ít bạc vụn: “Sau này còn có nhiều việc nhờ cậy hai vị nữa.”
Mao Đại ước lượng số bạc trong tay rồi nháy mắt với Mao Nhị: “Tiểu tử ngươi nói vậy còn dễ nghe, thôi được rồi, các ngươi cứ từ từ mà ăn, ăn xong trả hộp cho chúng ta đem về.”
“Vâng, nhi vị đại ca yên tâm, lát nữa sẽ đưa ra cho ngài ngay.” Thái độ khép nép của Lý Vệ khiến Mặc Ngọc nổi điên, đợi hai người họ đi rồi nàng mới thở phì phì, nói: “Hai tên đó là đồ lưu manh, khách khí với bọn chúng làm gì?”
“Ngươi nghĩ ta muốn sao? Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Không đắc tội với bọn họ, ít ra còn có cơm ăn, nếu không thì phải nhịn đói đó.” Lý Vệ vừa nói vừa lấy cơm ra, đưa cho Lăng Nhã một chén: “Chủ tử đói rồi, người ăn trước đi.”
Lăng Nhã gật đầu nhận lấy chén cơm, thấy nàng động đũa rồi hai người Lý Vệ mới dám lần lượt bưng chén lên, cơm này vừa lạnh lại vừa cứng, lợn cợn khó nhai, mấy miếng dưa muối kia thì vừa chua lại vừa đắng, vốn không thể nào nuốt nổi, nhưng cả ba người đều đang rất đói, với lại hiện tại ngoài hộp thức ăn này ra, chẳng có gì lót bụng được nữa cả, khó nuốt cỡ nào cũng phải ăn thôi.
Về phần huynh đệ Mao thị, bọn họ không hề đi, mà núp ở một góc theo dõi mấy người Lăng Nhã, tưởng đâu loại nữ nhân quen sống trong nhung lụa như nàng sẽ không chịu ăn thứ cơm nấu từ gạo lức hạ đẳng đó, ngờ đâu nàng ta không những không hề kêu ca một câu, mà còn ăn hết tới nửa chén cơm.
“Đại ca, cách của huynh hình như không hay lắm.” Mao Nhị nhíu hàng mày rậm như cây chổi, lên tiếng trách.
Mao đại cười bí hiểm trả lời: “Gấp gì chứ, tương lai còn dài, năm trăm lượng bạc tuyệt đối không thể rơi khỏi tay huynh đệ chúng ta.” Nói xong hắn liếc mắt nhìn sắc trời: “Đợi tới tối sẽ có trò hay cho đệ xem.” Hắn vỗ vai Mao Nhị rồi xoay người nói: “Đi thôi, về ngủ một giấc cái đã, vậy thì tối mới có đủ sức mà chơi.”
Bọn họ đi hẳn rồi, cảm giác bị người khác theo dõi đeo bám Lăng Nhã mới biến mất, nàng lẳng lặng nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của huynh đệ Mao thị, rồi hỏi Lý Vệ: “Ngươi lấy đâu ra bạc vậy?”
Lý Vệ biết thế nào Lăng Nhã cũng sẽ hỏi câu này, nên lập tức cười hì hì, đặt chén sứ đã ăn tới sạch boong xuống thưa: “Lúc nô tài biết chủ tử phải tới biệt viện, thầm nghĩ ở ngoài trước sau gì cũng cần dùng bạc, nên nhân lúc thu dọn hành lý đã gom hết số bạc dành dụm bấy lâu đem theo, không chỉ của mình nô tài đâu, còn có của mấy người Tiểu Lộ Tử nữa, cũng may hôm qua Tam Phúc chỉ lo nhìn chằm chằm chủ tử mà quên mất nô tài, nếu không số bạc này chắc không giữ nổi rồi.” Lý Vệ vừa nói vừa lôi trong ngực áo ra một túi tiền, trong đó toàn là bạc vụn, còn có vài đồng bạc, cũng không biết là Lý Vệ đã tích góp trong bao lâu nữa.
Danh Sách Chương: