Mục lục
Hậu Cung Hi Phi Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ớt Hiểm

Nói chuyện được một lát, Lăng Nhã hỏi thăm về tình hình của mấy người Dận Chân ở Giang Tây, lâu rồi nàng không nghe ngóng được gì ở phòng công báo, nên cũng hơi lo lắng, hiện tại đây là cơ hội rất tốt, tin tức từ chỗ Khang Hi chắc chắn là xác thực hơn cả.

“Khanh yên tâm, bọn chúng đều ổn, ở Giang Tây đã gom được hơn hai trăm vạn lượng, cũng đủ để cứu tế. Chắc trong vòng vài ngày nữa sẽ hồi kinh.” Nhắc tới chuyện này, nét mặt của Khang Hi thoải mái hơn một chút, quốc khố trống rỗng không đủ bạc để cứu tế khiến lòng hắn nặng nề như mang đá, mãi đến lúc Dận Chân cho người thúc ngựa trở về bẩm báo, nói là đã gom đủ bạc và lập tức chuyển tới Hà Nam, thì lòng hắn mới nhẹ nhõm đi phần nào. Lần này Dận Chân và Dận Tường trở về phải được nêu công đầu mới thỏa.

“Vậy thì tốt quá.” Lăng Nhã thở phào một hơi, lần gom bạc này chắc chắn không dễ dàng, hai trăm vạn lượng, dù là đại phú quan thương, muốn họ xuất ra tới hơn trăm vạn lượng cũng chẳng khác nào động tới gân tới cốt, không biết mấy người Dận Chân dùng cách gì mà lại khiến mấy quan thương xem tiền như mạng sống đó chịu xuất bạc ra.

Lăng Nhã ở lại dùng cơm trưa với Khang Hi xong rồi mới rời khỏi Nam Thư phòng, lúc này trời đã quá trưa, tuyết mới ngừng được nửa ngày lại tiếp tục bay lả tả, phủ trắng hết cả tường đỏ ngói vàng của Tử Cấm Thành, Lăng Nhã bung dù bước đi trên con đường dẫn ra khỏi cung, thỉnh thoảng nàng nhìn thấy vài người bên ven đường nhỏ, những cung nữ thái giám này phải làm công việc quét tuyết nhàm chán ấy cả đời, thâm cung quạnh quẽ, với những nô tài thấp hèn nhất thì lại càng quạnh hơn, những đống tuyết ven đường kia cũng có thể trở thành thú tiêu khiển của bọn họ vào ngày đông giá rét.

Lúc đi ngang qua vườn mai, Lăng Nhã không tự chủ được mà dừng bước, đây chẳng phải là chỗ năm đó nàng gặp Dận Chân sao? Lâm uyên thiện ngư, bất như thối nhi kết võng*; nói nghe thì dễ nhưng khi làm lại khó biết bao nhiêu, giống như Dận Chân, trước sau hắn vẫn không buông được Mi Nhi…

(*Nhìn sông mà thèm cá thì không bằng về nhà đan lưới.)

“Phúc tấn cũng thích vườn mai này sao? Nô tài nghe sư phó nói, Hoàng thượng rất thích chỗ này, cứ cách mấy ngày là lại tới đây di dạo, với lại hồi trước khi Nạp Lan cách cách còn ở trong cung của Đức phi, mùa đông cũng thường hay kéo Tứ A ca chạy vào vườn mai chơi đùa.” Tiểu thái giám Tứ Hỉ đi bên cạnh Lăng Nhã kể, hắn là đồ đệ của Lý Đức Toàn, là một người lanh lợi.

“Nạp Lan cách cách?” Cái tên này thật lạ lẫm đối với Lăng Nhã, nàng chưa từng nghe bao giờ.

Tứ Hỉ liền giải thích: “Dạ, là nữ nhi của Mạc Ba Nhân tướng quân, sau khi phu phụ tướng quân chết đi, Hoàng thượng xót thương nàng ta không nơi nương tựa nên liền đưa vào trong cung giao cho Đức phi nuôi nấng, vào năm Khang Hi thứ bốn mươi ba, nàng ta được gả cho Bát A ca làm đích phúc tấn.”

Thì ra họ của nàng ta là Nạp Lan – Nạp Lan Mi Nhi…

Một cái tên rất nhẹ nhàng. Tuy nàng mồ côi từ nhỏ, nhưng lại được hai nam tử xuất sắc trong thiên hạ yêu thương, trời cao cũng đã quá công bằng, lấy đi của ai cái gì thì cũng sẽ trả lại một thứ tương tự.

Lăng Nhã cười nhẹ, rụt lại cánh tay đang mân mê canh cây sần sùi, quay người tính rời đi, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy nữ nhân mà mình vừa nhắc tới.

Nạp Lan Mi Nhi! Dù trước đây chỉ gặp có một lần, lại còn cách rất xa, nhưng Lăng Nhã tuyệt đối không nhìn lầm, bộ y phục màu hồng lựu yêu kiều thấp thoáng bên kia đúng là nữ nhân mà Dận Chân vẫn luôn thương nhớ, không thể nào quên được, Nạp Lan Mi Nhi, cũng chính là Bát phúc tấn hiện tại, nghe đâu Bát A ca đối xử với vị phúc tấn này rất tốt, coi như là trân bảo, tuy trong phủ còn nhiều thê thiếp khác, nhưng thực tế, vốn không có bất cứ ai có thể uy hiếp tới địa vị của nàng.

“Nô tài thỉnh an Bát phúc tấn, Bát phúc tấn cát tường.” Tứ Hỉ cũng thấy Nạp Lan Mi Nhi nên vội vàng tiến lên thỉnh an, hiện giờ Bát A ca là một người có quyền thế rất mạnh trong triều, nên hắn nào dám chậm trễ.

“Mời công công đứng lên.” Giọng của Nạp Lan Mi Nhi rất êm tai, du dương như tiếng chim sơn ca đang hót, ánh mắt nàng xoay chuyển rồi dừng trên người Lăng Nhã, ngạc nhiên trước dung nhan tuyệt đẹp của nữ nhân trước mặt, đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, sao mình chưa từng gặp người này bao giờ, mày liễu chau lại, nàng hỏi: “Vị này là…”

Tứ Hỉ nhanh nhảu đáp: “Khởi bẩm Bát phúc tấn, vị này chính là thứ phúc tấn trong phủ Tứ A ca.” Tiếp theo lời hắn, Lăng Nhã nhún gối hành lễ: “Nữu Hỗ Lộc thị gặp qua Bát phúc tấn.”

“Thì ra là phúc tấn của Tứ ca, mời đứng lên.” Nạp Lan Mi Nhi hiểu ra, sau khi đỡ Lăng Nhã thì nói: “Lâu rồi không gặp Tứ ca, nghe nói huynh ấy đi Giang Tây gom bạc, không biết là đã về chưa?”

Lăng Nhã cười nhẹ nói: “Phiền Bát phúc tấn quan tâm, mọi việc đều thuận lợi, hai trăm vạn lượng đã gom xong và chuyển tới tay của Bát A ca và Cửu A ca để cứu tế rồi, nghe Hoàng thượng nói, trong vòng mấy ngày nữa thì đã có thể hồi kinh.” Đối với Nạp Lan Mi Nhi này, Lăng Nhã không ghét mà cũng chẳng thích, nếu không có nàng ta, Dận Chân cũng sẽ không đau khổ như vậy, nàng không bao giờ quên được ngày đại hôn của Bát A ca, Dận Chân đã mượn rượu giải sầu, say tới mức ngã cả ở bờ Kiêm Gia trì.

“Hai trăm vạn lượng, Tứ ca quả thật là giỏi.” Nạp Lan Mi Nhi cúi đầu thở nhẹ: “Có điều để hoàn thành việc này, Tứ ca cũng dùng không ít thủ đoạn.”

Vốn đã muốn rời đi, nhưng Lăng Nhã nghe được câu này thì sửng sốt, theo bản năng hỏi lại: “Xin Bát phúc tấn chỉ giáo thêm cho!”

“Ta nghe nói, khi ở Giang Tây, Tứ ca vì muốn nhóm quan thương đó quyên bạc, nên kích động người khác gây rối, cúng bái quỷ thần ở miếu Thành Hoàng, còn Thập Tam A ca thì lột quan phục mũ quan của tri phủ gì đó, lôi tới trước miếu, cứ vậy mà đánh một trận không nói rõ nguyên do, khiến cho oán hờn khắp nơi.” Nạp Lan Mi Nhi nhẹ nhàng nói, nét mặt tỏ vẻ không đành lòng.

“Vậy chứ theo ý của Bát phúc tấn, Bối lặc gia phải làm sao mới đúng?” Lăng Nhã hỏi, trong giọng nói mang theo ý giễu cợt. Song thân qua đời khi Nạp Lan Mi Nhi còn chưa hiểu chuyện, sau đó lại được nuôi nấng ở trong cung, tiếp theo là gả cho Dận Tự, một mình nàng hưởng trọn biết bao nhiêu sủng ái, vốn chưa từng biết hai chữ ‘cực khổ’ viết như thế nào, chưa từng nhận thức được khó khăn mất mát, cái nàng ta biết chẳng qua chỉ là một mớ lí luận suông mà thôi.

“Trước mắt phải nghĩ tới tình, sau đó hãy nói lý, vậy mới đúng.”

Nàng vừa dứt lời, Lăng Nhã đã nói tiếp: “Bát phúc tấn đã từng nghe ‘Một loại gạo nuôi trăm loại người’ chưa. Ở đâu cũng vậy, có người công chính liêm minh, cũng có người chỉ bo bo lo nghĩ cho lợi ích của bản thân mình, xem thường mạng sống của người khác, phúc tấn có dám khẳng định những người đó sẽ bị tình nghĩa đánh động không? Nếu bọn họ không chịu, liệu có thể lấy được của họ một vài lượng bạc không?”

Nạp Lan Mi Nhi vốn chưa từng nghĩ sâu xa đến vậy, nên khi bị hỏi thì im thin thít không trả lời lại được, một lát lâu sau mới mở miệng nói: “Đây chỉ là suy đoán của ngươi, nhân chi sơ tính bổn thiện, sao lại giống như ngươi nói được, đừng vội đem dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử.”

“Thiếp thân đúng là tiểu nhân thật, nhưng bọn chúng đâu thể gọi là quân tử, lần này ở Giang Tây, nếu Bối lặc gia và Thập Tam gia không dùng chút thủ đoạn để gom bạc, thì sao Bát gia, Cửu gia có đủ lương thực cứu tế làm an lòng nạn dân ở Hà Nam cơ chứ?”

Đế giày thêu hoa giày cộm lưu lại những dấu chân trên tuyết, tuyết rơi không tiếng động, giữa rừng mai rộng lớn này chỉ nghe được giọng nói sắc nhọn như đao kiếm của Lăng Nhã quét mạnh qua gương mặt đỏ bừng của Nạp Lan Mi Nhi: “Bát phúc tấn sống trong cẩm y ngọc thực, tất nhiên không có gì lo lắng, nhưng những người dân đang gặp nạn kia thì sao? Bọn họ không miếng cơm bỏ bụng, không mảnh vải che thân, mùa đông rét buốt thế này, có thể chết đi bất cứ lúc nào, Tứ gia làm như vậy chẳng qua chỉ muốn cho bọn họ nhanh có cơm ăn áo mặc, không lẽ như thế cũng sai? Tứ gia và Thập Tam gia tổn hao tâm trí để gom cho đủ bạc, cuối cùng chỉ đổi lấy được bốn chữ ‘không từ thủ đoạn’ này, Bát phúc tấn không cảm thấy điều này đối với Tứ gia và Thập Tam gia quả thật không công bằng sao? Chưa kể tài sản mà những quan thương buôn muối đó có được cũng đều là vơ vét trên mồ hôi nước mắt của bá tánh cả, giờ chỉ lại cho họ thì có gì sai đâu, cái gọi là ‘oán hờn khắp nơi’ đó chẳng qua cũng chỉ phát ra từ miệng những quan thương đó thôi, chứ có bá tánh nào lên tiếng đâu? Nghe nói Bát phúc tấn và Tứ A ca lớn lên cùng nhau, quen biết hơn mười năm trời, tưởng đâu Bát phúc tấn rất hiểu Tứ gia, giờ mới biết sự thật không hẳn là như vậy.”

Lẽ ra Lăng Nhã không nên nói những lời này, nhưng nàng phát bực vì Nạp Lan Mi Nhi dám nghĩ về Dận Chân như vậy, thật uổng công Dận Chân dành trọn chân tình cho nàng ta.

Từ nhỏ tới lớn, Nạp Lan Mi Nhi chưa từng bị ai chỉ trích dữ dội đến mức này, nên tức giận tới mức không thốt nên lời, ngón tay chỉ vào Lăng Nhã hơn nửa ngày mới cười lạnh nói: “Ngươi không cần phải nói quá lên về Tứ ca như vậy, biết nhau hơn mười năm, ta hiểu rõ huynh ấy hơn ngươi, Tứ ca là một người lạnh lùng nghiêm khắc, trước giờ, ngoài bản thân mình ra huynh ấy không quan tâm tới sinh tử của người nào khác, vốn chẳng phải như lời ngươi, lo lắng cho bá tánh gặp nạn ư, huynh ấy làm nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ vì đây là lệnh của Hoàng A Mã, phải dốc sức để Hoàng A Mã hài lòng mà thôi.” Mấy câu sau cùng, đúng là Nạp Lan Mi Nhi nói mà không biết lựa lời, chỉ lo chứng tỏ những gì mình nói là không sai, chứ cũng chẳng suy xét xem những lời đó có thỏa đáng hay không.

Gương mặt đẹp không tì vết của Lăng Nhã lạnh băng, thật phù hợp với những bông tuyết rơi rụng bên ngoài tán dù, cuối cùng Lăng Nhã cũng đã hiểu tại sao Nạp Lan Mi Nhi lại lựa chọn Bát A ca, thì ra trước giờ trong lòng nàng, ấn tượng dành cho Dận Chân chỉ là bốn chữ ‘lạnh lùng nghiêm khắc’ này thôi, không thể so được với ‘Hiền danh’ vang dội của Bát A ca, khắp triều khen ngợi.

“Bát phúc tấn đã nghĩ như vậy thì thiếp thân cũng đành chịu, thiếp thân còn có việc phải cáo lui trước.” Lời không hợp nhau, nửa chữ cũng là nhiều, Nạp Lan Mi Nhi chỉ là một đóa hoa lớn lên trong nhà ấm, không hiểu được thế nào là khổ sở thế gian, nói dễ nghe một chút là ‘thiên chân vô tà’, mà khó nghe một chút là ‘vô tri’. Nữ nhân như vậy, nói chuyện nhiều đến đâu thì nàng ta cũng chẳng hiểu nổi khổ tâm của Dận Chân, thà đắc tội quyền quý cũng quyết ép cho được quan thương góp bạc.

Khổ tâm của Dận Chân, có nàng, có Hoàng thượng cùng thiên hạ bá tánh thấu hiểu, như vậy là đủ rồi...

Nạp Lan Mi Nhi, nàng thiện lương, mà cũng là ngu xuẩn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK