Edit: Ớt Hiểm
Từ xưa tới nay, nàng luôn cô độc, khi còn là thứ nữ ở nhà, thân mẫu mất sớm, trong mắt phụ thân chỉ có mỗi đích nữ một mực thương yêu, đích mẫu ức hiếp nàng, hạ nhân cũng xem thường vị tam tiểu thư trên danh nghĩa nàng, cho nên từ rất nhỏ nàng đã hiểu, muốn có cái gì đều phải tự dựa vào chính mình, trên đời này không ai có thể giúp nàng, mà bản thân nàng cũng chẳng tin ai.
Sau khi bước chân vào Ung Quận vương phủ, sống giữa chốn tranh giành đố kỵ, ngươi lừa ta gạt, nàng càng quyết tâm hơn. Dùng tâm kế đoạt ân sủng; lấy tính kế giữ sinh tồn, chưa từng biểu lộ tình cảm với bất cứ ai.
Thà ta phụ người trong thiên hạ, không để người trong thiên hạ phụ ta.
Đây là câu nói nàng luôn ghi tạc trong lòng, nhưng vào thời khắc này, tim nàng dao động, có vẻ như... được người khác tin tưởng, cảm giác thật dễ chịu...
“Không cần cảm ơn ta, chỉ là ta không muốn nợ ngươi thôi.” Lời thì cứng rắn, nhưng tay nàng lại bất giác nâng Lăng Nhã dậy.
Kinh ngạc thoáng qua trong mắt Lăng Nhã, tiếp đó là một nụ cười sâu xa, chung quy, trái tim con người không phải gỗ đá, Qua Nhĩ Giai thị cũng không ngoại lệ, nàng nói: “Phải, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa, có điều sau này nếu tỷ tỷ rảnh rỗi, có thể tới Tịnh Tư cư chơi, hài tử còn đợi kêu tỷ tỷ một tiếng ‘Ngạch nương’.”
Ánh mắt Qua Nhĩ Giai thị dừng lại trên cái bụng nhấp nhô của Lăng Nhã, ẩn chứa chút dịu dàng khó có thể nhận ra, nhưng rất nhanh, chút dịu dàng đó đã hóa thành buồn bã, giọng nàng trầm xuống: “Không biết ta có đợi được tới lúc đó không nữa.”
Lăng Nhã biết Qua Nhĩ Giai thị đang lo lắng về chất độc trong người, nên an ủi: “Chẳng phải Từ Thái y đã nói, độc tính của Nhiễm tâm độc đã bị bài trừ không ít rồi sao? Nếu cứ đà này thì trước khi chất độc bộc phát, nhất định có thể giải tận gốc, tỷ tỷ đừng lo lắng quá.” Hài tử giống như nghe được hai nàng nói chuyện nên đạp đạp trong bụng, khiến Lăng Nhã không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ lên bụng: “Ta biết con nôn nóng muốn gặp nghĩa mẫu, nhưng con còn rất nhỏ, phải ngoan ngoãn ở trong bụng Ngạch nương thêm mấy tháng nữa, không được nghịch ngợm biết không.”
“Nó đạp hả?” Qua Nhĩ Giai thị nhìn chằm chằm vào bụng của Lăng Nhã, nét mặt như ngây dại, nàng chưa từng mang thai, nên vốn không hiểu được cảm giác trong bụng có một tiểu gia hỏa duỗi tay đá chân sẽ như thế nào.
Mặt trời bắt đầu ló dạng, ánh sáng xuyên qua rèm rọi vào gò má của Lăng Nhã, tựa như một đóa sen trong nước, Lăng Nhã cười nhẹ nói: “Tỷ tỷ có muốn chạm nó thử không?”
Qua Nhĩ Giai thị lưỡng lự một hồi mới đưa tay ra, ngay lúc nàng xoa lên bụng Lăng Nhã, hài tử liền đạp một cái, cùng với sự kinh ngạc trước sinh mệnh nhỏ bé, trái tim sắt đá của nàng cũng âm thầm mềm nhũn...
Mấy ngày sau đó, mạch tượng của Lăng Nhã đã ổn định hơn, tình trạng thai nhi cũng bắt đầu khá lên, điều này khiến Dung Viễn ngạc nhiên, luôn miệng khen ngợi sự kỳ diệu của cỏ mẫu tử, nếu cứ tiếp tục như vậy, hẳn là có thể thuận lợi lâm bồn khi hết mười tháng thai kỳ.
Về phần cỏ mẫu tử, sau khi trở về, hắn lập tức đề cử với viện chính của Thái y viện, trải qua một quá trình kiểm nghiệm tỉ mỉ, loại thảo dược này chính thức được đưa vào Ngự dược phòng, trở thành một vị thuốc quan trọng để dưỡng thai.
Sau khi Dận Chân biết việc này cũng rất phấn khởi, khen Qua Nhĩ Giai thị không ngớt lời, còn ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, chớp mắt đã là tháng Mười một, trời rất lạnh, dù đã mặc áo bông dày, nhưng vẫn lạnh đến run cầm cập, mười ngón tay lộ ra ngoài giống hệt củ cà rốt, đỏ ửng sưng phù.
Mặc Ngọc quét sân viện xong, đang đứng dưới hiên nghỉ mệt thì thấy Lý Vệ và Tiểu Lộ Tử cùng bước ra khỏi phòng, mỉm cười ném cho nàng một thứ: “Thấy ngươi mệt vậy, này, cho ngươi đó.”
Mặc Ngọc chụp lấy rồi nhìn vật trong tay, là một đồng tiền chì, trên đồng tiền chì là mấy sợi lông gà, nàng không kìm được mà reo lên: “Quả cầu này ở đâu ngươi có vậy?”
“Lúc nãy ta ra phủ, nhớ tới ngươi từng nói lúc ở nhà rất hay đá cầu, nên mới mua một cái cho ngươi, sao, quên cách đá rồi sao?” Lý Vệ cố tình trêu nàng.
Mặc Ngọc không chịu thua, hất mặt nói: “Hừ, hay chúng ta đấu một trận đi, xem ai đá hay hơn, người thua...” Con ngươi đảo một vòng, nàng cười ranh mãnh: “Phải bỏ ra một tháng tiền lương đã mọi người một bữa thật ngon.”
Lý Vệ và Tiểu Lộ Tử liếc nhau một cái, cũng không vừa: “Được, đấu thì đấu, đến lúc đó thua cũng đừng có khóc đó nha.”
Ba người ồn ào khiến Thủy Nguyệt và Thủy Tú vừa làm xong công việc cũng tò mò chạy tới, nghe được sắp có một trận thi đá cầu thì vỗ tay hưởng ứng, mỗi ngày sau giờ Ngọ, Lăng Nhã dều ngủ khoảng một canh giờ, trong khoảng thời gian này bọn họ rất rảnh rỗi.
Sau đó mọi người chia làm hai đội, Mặc Ngọc và Thủy Nguyệt một đội, Lý Vệ và Tiểu Lộ Tử một đội, Thủy Tú làm trọng tài; nàng ném quả cầu về hướng Mặc Ngọc, Mặc Ngọc không chụp lấy mà lập tức dùng mũi chân đá quả cầu lên cao, sau đó bước tới nâng gối, ưỡn ngực, đá gót... mỗi lần quả cầu rơi xuống Mặc Ngọc lại dùng một cách khác nhau để đá nó lên cao, khiến mọi người hoa cả mắt, quả cầu nhỏ xíu trên chân nàng như có linh hồn, uyển chuyển hân hoan.
Mặc Ngọc vừa đá cầu vừa ngân nga một câu ca dao đã thuộc lúc còn ở nhà: “Nhất cá kiến nhi, thích lưỡng bán nhi, đả hoa cổ, nhiễu hoa tiễn nhi, lý thích ngoại quải, bát tiên quá hải, cửu thập cửu, nhất bách...”*
*Một bài ca dao khi đá cầu.
Đá khoảng chừng hơn một trăm năm mươi cái rồi mà cầu vẫn chưa rơi, cảm thấy chân hơi mỏi, Mặc Ngọc liền nháy mắt với Thủy Nguyệt, Thủy Nguyệt lập tức hiểu ý, xoay người nhấc chân tiếp nhận quả cầu từ phía Mặc Ngọc, lại đá thêm hơn một trăm cái nữa mới lỡ để cầu rơi xuống đất, hai người các nàng đá tổng cộng được hai trăm chín mươi bảy cái.
Mặc Ngọc đắc ý hất mặt nói với Lý Vệ và Tiểu Lộ Tử: “Sao? Đã biết sợ chưa?”
“Ai sợ thì sợ chứ ta không hề.” Ném xong câu này, Lý Vệ nhận lấy quả cầu bắt đầu đá, hắn đá cũng rất hay, kỹ thuật đa dạng, thỉnh thoảng còn xoay người đội đầu, mấy người Thủy Tú trông thấy thì không ngừng vỗ tay tán thưởng, cuối cùng, hắn và Tiểu Lộ Tử đá tổng cộng được hai trăm chín mươi mốt cái, chỉ thua đội Mặc Ngọc năm cái mà thôi.
Mặc Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi nàng còn sợ đội Lý Vệ sẽ vượt qua mình, giờ thì đã yên tâm, nàng vỗ tay reo hò không dứt, đôi mắt nheo thành hai mảnh trăng khuyết, chỉ vào Lý Vệ và Tiểu Lộ Tử: “Hai người các ngươi không được nuốt lời đó.” Đá xong trận cầu, toàn thân cũng ấm áp hơn nhiều, không còn lạnh cóng tay chân như lúc nãy nữa.
“Yên tâm đi, nam tử hán đại trượng phu có chơi có chịu.” Lý Vệ cười khổ huých chỏ vào hông Tiểu Lộ Tử: “Chúng ta mỗi người chịu một nửa đi, thật đáng tiếc, cái lọ thuốc hít mạ vàng mà ta thích trước đây đành phải gác lại, để mua sau vậy.”
Tiểu Lộ Tử cười hì hì, sờ đầu nói: “Không sao, ngươi không có thì... thì cứ để ta... Ta ở trong phủ cũng... cũng... không có tiêu... tiêu xài gì.”
“Như vậy sao được chứ, chúng ta là hảo huynh đệ, chuyện tốt mỗi người một nửa, chuyện xấu cùng nhau gánh vác mới đúng.” Dứt lời, Lý Vệ quay qua nhìn Mặc Ngọc đầy hào phóng: “Được rồi, muốn ăn gì cứ nói.”
Mọi người đang rôm rả thì nghe tiếng ‘ken két’, cửa phòng mở ra, Y Lan xuất hiện, nét mặt hơi khó chịu: “Mấy người các ngươi không có gì làm hay sao mà ở đây ầm ĩ vậy hả, làm ta và tỷ tỷ tỉnh giấc đó biết không?” Thật ra Lăng Nhã chưa dậy, vẫn ngủ rất ngon trong phòng, nhưng Y Lan cứ dùng đó làm lý do trách mắng.
Dạo gần đây, dường như mỗi ngày Y Lan đều tới Ung Vương phủ, vừa rồi ngủ trưa với Lăng Nhã thì nghe tiếng ồn ào ở bên ngoài, giật mình thức dậy bước ra, thấy mấy người Lý Vệ đang đá cầu thì nàng lập tức nổi giận.
Danh Sách Chương: