Tối đó, tuy trời mưa to gió lớn, nhưng Dận Chân vẫn cứ tới Tịnh Tư cư như mọi khi, từ khi Lăng Nhã bị ma quỷ quấy nhiễu khiến ngủ không ngon giấc, dù Dận Chân bận tới mấy, chỉ cần vừa hồi phủ là lập tức tới thăm nàng, nhìn thấy nàng vì sợ hãi mà tiều tụy bất an, lòng hắn lo lắng xót xa vô cùng, lưỡng lự không biết có nên mời pháp sư tới trừ tà như lời Na Lạp thị khuyên hay không.
Dận Chân vừa mới bước vào chính điện của Tịnh Tư cư thì thấy Lăng Nhã đang ngồi cúi đầu chuyên tâm vào khung thêu trên tay, hắn ra hiệu cho Mặc Ngọc miễn thỉnh an, im lặng rón rén bước đến bên cạnh Lăng Nhã, tính lén nhìn xem nàng đang thêu cái gì, ai ngờ hắn còn chưa kịp thấy gì thì Lăng Nhã đã bất ngờ giấu khung thêu ra sau lưng, ngước mắt lên dịu dàng nói: “Tứ gia không được nhìn lén.”
“Thứ gì quan trọng tới mức ta cũng không được biết.” Dận Chân cười ngồi xuống bên cạnh nàng: “Sao nàng biết là ta tới?”
“Sao thiếp thân không nhận ra tiếng bước chân của Tứ gia được chứ, chỉ giả bộ không biết thôi.” Lăng Nhã nhoẻn miệng cười, bảo Mặc Ngọc cất khung thêu đi rồi lấy khăn tay ra cẩn thận phủi những hạt mưa còn đọng trên người hắn: “Đợi thêu xong thì người đầu tiên nhìn thấy sẽ là Tứ gia, còn giờ thì chưa được. Tối nay mưa lớn như vậy, thiếp thân không nghĩ là Tứ gia vẫn tới.”
“Ta không yên tâm, tốt nhất là nên tới thăm nàng một lát.” Miệng nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xinh đẹp như hạnh như hoa của Lăng Nhã, Dận Chân có vẻ vui mừng: “Nàng cười lại rồi, tốt quá.” Từ khi nghe được Tịnh Tư cư có ma quỷ quấy nhiễu, hắn thấy Lăng Nhã lúc nào cũng hoảng sợ kinh hãi, gương mặt hiếm khi nào giãn ra như vậy.
Tiếng ‘Tốt quá’ kia khiến Lăng Nhã vô cùng cảm động, trong lòng nàng như có một dòng suối ấm chảy qua, dù rằng phủ này có nhiều nữ nhân, dù rằng trong sâu thẳm trái tim của hắn luôn chứa một người không ai có thể chạm vào, nhưng hắn vẫn quan tâm tới nàng, quan tâm tới nàng cười hay khóc, như vậy, là đã đủ rồi, nàng không thể tham lam yêu cầu thêm nữa…
Đôi môi của hắn mang theo hơi ấm cơ thể hôn lên hoa điền kim sắc trên trán nàng, vừa nhột nhạt vừa dịu dàng, hắn nắm bàn tay lạnh ngắt ấy, hỏi: “Sao hôm nay tinh thần của nàng có vẻ tốt hơn nhiều như thế? Trời lạnh như vậy mà lại không chịu đốt than ư?”
“Bởi vì thiếp thân đã bắt được con quỷ kia rồi!” Ở trước mặt Dận Chân, Lăng Nhã suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời.
“Thật sao?” Dận Chân nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng lại, chụp lấy tay nàng vội vàng hỏi.
Lăng Nhã rũ đôi mi nhỏ dài cong vút xuống, thở dài rất nhẹ, chậm rãi nói: “Hôm nay, thiếp thân vô tình nghe hạ nhân nói Từ Thái y tới đây để thỉnh mạch cho hai vị tỷ tỷ, rồi tự hỏi không biết có phải mình đang có bệnh, dẫn tới cứ gặp quỷ suốt như vậy hay không, thế nên thiếp thân bảo Mặc Ngọc thử mời Từ Thái y tới đây xem giúp.”
Chuyện Dung Viễn tự động tới thăm nàng, nhất định không thể nói ra, người ngoài chỉ có thể biết mối quan hệ của nàng và Dung Viễn là giữa một thứ phúc tấn của Dận Chân và một Thái y mà thôi.
“Rồi Từ Thái y nói sao? Là bệnh hay là có quỷ thật?” Dận Chân vẫn chưa hết lo lắng, vẫn quan tâm hỏi han nàng, bàn tay nãy giờ vẫn chưa từng buông ra.
Lăng Nhã cười buồn, ngước mắt lên nói: “Cũng may có Từ Thái y tới đây, nếu không thiếp thân sợ cả đời này mình cũng không biết rõ sự thật, nguyên nhân mấy hôm nay có quỷ là nằm trong ngân thán.”
“Nàng hãy nói rõ?” Dận Chân nheo mắt lại, giọng nói lạnh đi, chứng tỏ hắn biết trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Lăng Nhã liếc Lý Vệ, hắn lập tức bước tới sọt than ở góc phòng, lấy ra hai khối còn mới nguyên đưa tới cho Dận Chân, cung kính nói: “Đây là ngân thán mới lãnh từ than phòng hôm nay, Bối lặc gia ngửi thử xem có phải có mùi hương phảng phất trong đó hay không.”
Dận Chân nghi ngờ đưa ngân thán lên gần mũi hít hít, đúng là có mùi hương trong đó, nhưng không nhận ra được là hương gì, hắn dùng ánh mắt dò hỏi Lăng Nhã.
“Theo lời của Từ Thái y, loại hương này tên là Mê Hồn hương, khi nó cháy lên, người hít phải nó có thể sinh ra ảo giác, thật sự trên đời này không có quỷ, thứ khiến thiếp thân không thể ngủ yên chính là ảo giác do Mê Hồn hương này gây ra, có người dùng cách này để hại thiếp thân.” Mấy chữ cuối cùng Lăng Nhã thốt lên đầy nghẹn ngào, nước mắt uất ức rơi ra, nàng cứ vậy mà quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: “Thiếp thân tự hỏi trong lòng, từ khi thiếp thân nhập phủ tới nay, luôn an phận thủ thường, chưa từng làm gì đắc tội với ai, sao lại có người muốn đối phó với thiếp thân như vậy.”
“Nàng đứng lên trước đã.” Dận Chân đỡ Lăng Nhã, ánh mắt đầy lạnh lẽo, giọng hơi trầm ngâm: “Đã tra hỏi người ở than phòng chưa?”
Thấy Dận Chân nhìn về phía mình, Lý Vệ vội đáp: “Dạ đã hỏi rồi, mỗi lần nô tài tới lãnh ngân thán thì đều do quản sự than phòng Vương Bảo đích thân đưa, nên lúc biết chuyện, nô tài lập tức tới hỏi hắn đầu tiên, hắn thừa nhận chính hắn đã bỏ Mê Hồn hương vào trong ngân thán.”
“Chỉ là một tên nô tài thì làm gì có gan mưu hại chủ tử, có hỏi ai đã sai khiến hắn chưa?” Tâm tư Dận Chân thông thấu, lẽ nào không hiểu mấy chuyện như vầy.
Lý Vệ lặng lẽ nhìn qua Lăng Nhã, thấy nàng khẽ lắc đầu thì ngầm hiểu, trầm giọng nói: “Hồi bẩm Bối lặc gia, Vương Bảo liều chết cũng không khai, cuối cùng lại tự sát trong nhà kho, thi thể hiện giờ vẫn còn, xử trí thế nào còn chờ Bối lặc gia định đoạt.”
Dận Chân hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt rất tức giận, đập mạnh lên bàn, nói: “Chết như vậy thật quá dễ cho hắn, kéo xác của hắn tới bãi tha ma cho chó ăn. Đầu tiên là Tú nhi, tiếp theo lại là nàng, rốt cuộc là ai hại các nàng như vậy, thật đáng giận.”
“Tiếc là chút manh mối cũng đã đứt, không còn cách nào truy được nữa.” Lăng Nhã điềm tĩnh nói, chân tướng của chuyện này nàng đương nhiên biết rõ, nhưng Vương Bảo đã chết, hay nói đúng hơn là chết vô đối chứng, Dận Chân sao có thể tin một phía mình chỉ tội Qua Nhĩ Giai thị chứ, huống chi, Qua Nhĩ Giai thị chỉ là nanh vuốt, không lôi ra được chủ mưu phía sau thì cũng chẳng có ích gì.
“Chỉ cần tưởng tượng mình đang sống cùng một người lòng dạ ác độc, luôn tìm trăm phương ngàn kế để hại nàng như thế, ta liền cảm thấy lưng mình như có kim châm, khó mà an tâm được.” Dận Chân vẫn nắm tay Lăng Nhã, nhíu mày nói nhẹ: “Lần này nàng có thể bình an vô sự đều là nhờ Từ Thái y, đằng nào thì thời gian này ngày nào Từ Thái y cũng sẽ tới phủ, cứ bảo hắn tới thỉnh mạch cho nàng thường xuyên, nếu lỡ có gì thì cũng phát hiện kịp thời.” Nói tới đây, Dận Chân đột nhiên nở nụ cười: “Mà nghĩ lại thì vị Từ Thái y này đúng là quý nhân của nàng, chưa đầy một tháng ngắn ngủi mà đã giúp nàng tới hai lần rồi.”
“Biết đâu được, mọi việc đều nghe theo Tứ gia.” Lăng Nhã cười tựa như chẳng nghĩ gì mà trả lời, kéo Dận Chân ngồi xuống, vừa tính nói chuyện tiếp thì Cẩu Nhi đột nhiên chạy vào, ghé tai Dận Chân thì thầm gì đó, nét mặt Dận Chân thay đổi rất nhanh, đứng bật dậy hỏi: “Thật sao?”
“Tin ở trong cung truyền đến, nói là Hoàng thượng cũng đã nghỉ ngơi, khi tỉnh lại liền bảo Lý công công tuyên Thái tử, các vị A ca và vài vị đại thân vào Dưỡng Tâm điện yết kiến. Lý công công thông truyền xong thì vội vã đi, nói là còn phải tới vài nơi nữa.” Cẩu Nhi nói một hơi xong chốt lại: “Xe ngựa đã đợi sẵn ở cửa, nô tài cũng đã phái người tới chỗ đích phúc tấn lấy triều phục rồi.”
Dận Chân thoáng nghĩ rồi nói: “Xe ngựa đi chậm lắm, trực tiếp chuẩn bị ngựa cho ta. Bên chỗ lão Thập Tam đã biết chưa?” Hắn vừa bước ra ngoài vừa hỏi.
“Lý công công nói đã cho người đi báo.” Cẩu Nhi bước theo sát Dận Chân, Lý Vệ nhanh nhẹn chạy tới mở cửa. Cánh cửa vừa mở ra, mưa lạnh hòa vào gió đêm liền tạt vào, khiến y phục chưa kịp khô của Dận Chân lại ướt, trường bào màu xanh như ẩn như hiện chuẩn bị hòa vào màn mưa.
“Có chuyện gì vậy Bối lặc gia?” Thấy Dận Chân bước đi đã gần tới cửa, Lăng Nhã vội vàng hỏi, nếu việc không gấp, Khang Hi sẽ không truyền triệu giữa đêm, lại trong lúc mưa to gió lớn như vậy.
Đêm yên ắng không có chút động tĩnh nào ngoài tiếng mưa rơi gió giật, Dận Chân quay đầu lại, ánh mắt của hắn khiến cho tim Lăng Nhã đập thật mạnh, hắn chỉ nói một câu, chỉ một câu thôi nhưng cũng đã quá đủ rồi.
Hoàng Hà vỡ đê…