Tuyết lớn ngừng rơi, thái giám cung nữ trông coi Chung Túy cung đang dọn dẹp băng tuyết, nhìn thấy Lăng Nhược từ xa đi tới liền cúi đầu chào, lúc này Lăng Nhược chỉ mới là một tú nữ, chưa có sắc phong chính thức thì chưa được coi là chủ tử, cái gọi là tiểu chủ kia chẳng qua chỉ là cách xưng hô khách khí, luận địa vị thực tế cũng không cao hơn những thái giám cung nữ này bao nhiêu. Nịnh giàu đạp nghèo, trong cung chỉ toàn người như vậy…
Đã sớm biết con đường hậu cung không hề dễ đi, nhưng chưa từng nghĩ sẽ khốn khổ đến nước này…
Lăng Nhược bước dien.dan.lequydon đi vô định dọc theo bức tường cung điện màu đỏ thẫm, không biết là đã đi bao xa, đến khi phục hồi lại tinh thần thì Lăng Nhược phát hiện mình đã đi ra khỏi Chung Túy cung tự lúc nào, thân mình đang ở trong một vườn mai rất rộng lớn, hồng mai trên những nhánh cây xanh biêng biếc đang nở rộ, phản chiếu lên nền tuyết rực rỡ, hệt như Hồng Bảo Thạch thượng đẳng.
Lộ tận ẩn hương xứ, phiên nhiên tuyết hải gian.*
*Đây là hai câu thơ trong bài Hương Tuyết Hải, dịch thơ như sau: “Đường tận hương thầm ẩn, mênh mang biển tuyết im” (Đông A dịch). Nghĩa cả bài là: tuyết trắng mênh mang, hương thơm u uẩn, biết tìm hoa mai nơi chốn nào?
“Nhược nhi, sau này chúng ta sẽ tìm một nơi yên tĩnh, trồng một cây mai thật lớn, để muội không cần ra khỏi cửa cũng có thể ngắm được cảnh hoa mai trong tuyết bất cứ lúc nào.”
Lời nói vẫn còn văng vẳng bên tai… Dung Viễn ca ca, vườn mai ta đã thấy, nhưng nó không thuộc về huynh cũng không thuộc về ta, mà là của Đại Thanh Hoàng đế.
Nhắm mắt thu hồi những xót xa sắp tuôn DieexnddafnLeQuyDon ra, tất thảy mọi thứ đều đã kết thúc kể từ khi nàng quyết định chọn con đường này.
Dung Viễn cùng nàng giống như nước và và cá, số mạng đã định sẵn chỉ vội vàng như khách qua đường, cho dù là ai trong hai người còn lưu luyến nhớ mong thì đều sẽ trở thành tai họa.
Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.* Như thế là tốt nhất.
*Dịch nghĩa: “Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau?”.Hai câu này lấy từ điển cố Nam Hoa Kinh – Trang Tử, như sau: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động. Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau. Tóm lại, có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.
Hít một hơi thật sâu, vừa định rời đi thì hình như Lăng Nhược nghe được tiếng động. Ồ, nơi này còn có người khác sao?
Có chút nghi ngờ, Lăng Nhược đi về phía phát ra tiếng động. Bên cạnh hồ nước nằm khuất sâu trong vườn mai, nàng nhìn thấy hai người, là một nam một nữ, nam tử quay lưng về phía nàng nên nàng không nhìn rõ được dung mạo, chỉ nhìn thấy diện mạo của nữ tử, nàng ta khoác một cái áo choàng bằng lông vũ màu đỏ rực, không quá mười lăm tuổi, môi son mũi ngọc, vô cùng mỹ lệ. Vì cách quá xa nên Lăng Nhược không nghe được họ nói gì, hình như là có tranh chấp.
Nói được một lúc, hình như nữ tử tức giận, không muốn dien~dan~le~quy~don tiếp tục nói chuyện với nam tử kia nữa nên xoay người bỏ đi, vì đi gấp quá nên không cẩn thận, vấp vào khúc cây chưa được cung nhân dọn dẹp, trượt ngã trên đất. Nam tử đưa tay ra đỡ nàng lại bị nàng hất ra, tự mình chật vật đứng dậy sau đó khập khiễng rời đi, không hề liếc mắt nhìn lại nam tử kia một lần.
Nam tử yên lặng nhìn nàng ta rời đi, nhìn hắn không có bất kỳ biểu cảm gì, nhưng từ bóng lưng cô độc kia, Lăng Nhược cảm nhận được sự trống trải cùng bi thương tột cùng của hắn…
Lúc Lăng Nhược đang suy đoán thân phận của bọn họ thì nam tử quay người lại, vừa đúng lúc ánh mắt đụng phải nhau, cả hai đều giật mình.
Hắn kinh ngạc không biết có người khác ở đây từ lúc nào; còn Lăng Nhược thì giật mình vì nàng đã từng gặp qua người này, đây không phải là người mà ngày đó nàng đã gặp ở chợ trước cửa Khánh An Đường hay sao? Tuy là trang phục không giống, nhưng thần thái lạnh lùng kia không lẫn vào đâu được, Lăng Nhược chắc chắn là mình không nhận nhầm người.
Hắn là ai, sao lại xuất hiện ở trong dien.dan.lequydon cung? Lăng Nhược không ngốc nghếch đến mức nghĩ hắn là tiểu thái giám, loại quý khí bẩm sinh này không phải một thái giám có thể có được, huống hồ chiếc áo choàng da chồn tía kia cho dù là người giàu có thì cũng không mặc nổi.
Hoàng thượng? Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì liền bị nàng bác bỏ, đương kim Hoàng thượng đã qua tuổi thiên mệnh* tuyệt đối không thể có tướng mạo của một thiếu niên; ngoài ra thì chỉ có hoàng tử thân là dòng dõi hoàng thất thì mới có thể tự do ra vào hậu cung.
*Thiên mệnh ở đây là lấy từ câu “Thập ngũ nhi tri thiên mệnh” của Khổng Tử, có nghĩa là con người tới năm mươi tuổi thì mới có thể thông suốt được chân lý của tạo hóa, tức là hiểu được mệnh của Trời. Câu này ý nói Hoàng thượng đã ngoài năm mươi tuổi.
Hức, nàng nhớ rõ hôm đó ở chợ có một người từng gọi hắn là “tứ đệ”, xem ra, thân phận của đối phương đã được nàng hình dung rất chính xác.
Đang lúc suy nghĩ thì bóng người đã đến sát bên nàng, Lăng Nhược nhanh chóng áp chế kinh ngạc ở trong lòng, gom tay áo lại khom người nói: “Lăng Nhược gặp qua Tứ a ca.”
Mí mắt Dận Chân hơi giật giật, vị cung nữ dien~dan~le~quy~don này thật lạ mặt, đã vậy còn không hiểu quy củ, sao lại không tự xưng nô tỳ, chẳng lẽ nàng ta không hiểu đây là điều tối kỵ ở trong cung sao? Chỉ cần điều này đã có thể định cho nàng ta tội chết.
“Ngươi là cung nữ của cung nào, sao lại ở đây nghe lén chủ tử nói chuyện?” Rõ ràng chưa từng gặp qua trong cung, nhưng sao gương mặt xinh đẹp hơn người kia lại cho hắn một ảo giác giống như là đã từng quen biết.
Lăng Nhược ban đầu hơi ngẩn ra, sau chợt hiểu vấn đề, thì ra do mình giả dạng hiền lành qua giống, cho nên Tứ a ca mới nhìn mình thành cung nữ, hắn đã quên khuấy đi là đã từng gặp mặt một lần.
“Ta không phải…” Nàng chưa kịp trình bày thì đã bị Dận Chân cắt ngang.
“Không phải cái gì?” Dận Chân cười lạnh: “Hay cho một tên nô tài không biết sống chết, ở trước mặt chủ tử mà dám can đảm xưng ‘ta’, tự tìm đường chết sao?”
Thấy hắn không hỏi xanh đỏ đen trắng đã vội trách mắng, Lăng Nhược vừa tức vừa buồn cười, hai lần tương ngộ hắn đều hỏi nàng có phải muốn chết hay không, cái này có được xem là một loại duyên phận?
“Sao Tứ a ca lại nghĩ ta là cung nữ?” Nàng phủi nhẹ cổ tay áo mềm mại bóng loáng, cười như không cười, nhẹ như gió mà hỏi lại.
“Lẽ nào ngươi không phải?” Dận Chân hơi ngạc nhiên, bây giờ mới bắt đầu nghiêm túc quan sát Lăng Nhược, nhìn từ đầu đến chân người này quả nhiên là có chút khác biệt, tuy trang phục thanh nhã đơn giản, vả lại hình như cũng không nhìn mang bất kỳ trang sức nào, nhưng là không giống với một cung nữ bình thường, còn trong số cung nữ cận thân của chủ tử các cung mà hắn đã từng gặp qua, hắn nhớ là cũng không có người này, đúng là không phải rồi.
Ý cười lộ trên môi, Lăng Nhược hạ thấp người chọn một cái lễ nghi phù hợp, giọng nói uyển chuyển như chim hoàng oanh: “Tú nữ Nữu Hỗ Lộc Lăng Nhược gặp qua Tứ a ca, Tứ a ca cát tường.”
Hắn căng cặp mày ngài không hỏi gì thêm, lời nói trở nên lạnh lùng: “Đã là tú nữ sao không ở Chung Túy cung mà đợi, đến đây làm gì, chuyện lúc nãy ngươi đã nghe được bao nhiêu?”
“Nếu ta nói ta không nghe được gì, Tứ a ca tin sao?” Nàng tự giễu hỏi, chiếc khuyên tai ngọc bích áp vào mặt, lạnh buốt như tuyết sớm mai. Có lẽ vì lần đầu gặp mặt đã có ấn tượng không tốt, nên khi tương phùng nàng khó mà bình tĩnh.
Dận Chân hừ lạnh, ánh mắt sắc như dao liếc nhanh qua mặt Lăng Nhược, bén nhọn tới mức làm người khác rùng mình: “Mặc kệ ngươi nghe được hay không, việc hôm nay tốt nhất là nên để trong bụng, chuyên tâm làm tốt tú nữ của ngươi, nếu ta nghe được một chút hơi hám gì thì sẽ tìm ngươi mà tính sổ.”
“Vậy là Tứ a ca đang uy hiếp ta sao?” Tiếng đồn rằng trong dien.dan.lequydon hơn mười vị a ca của đương kim Hoàng thượng thì Tứ a ca Dận Chân là người không nói lỹ lẽ, mặt lạnh tâm lãnh, khắc nghiệt vô tình, giờ xem ra sự thất đúng là như vậy.
“Ngươi nghĩ sao tùy ngươi, nhớ kỹ quản cho tốt cái miệng của mình, coi chừng họa từ miệng mà ra.” Ném lại những lời này xong, Dận Chân xoay người đi, mặc kệ Lăng Nhược có đáp lại hay không, bởi vì hắn tin rằng chỉ cần vị tú nữ này biết suy nghĩ thì sẽ không đối nghịch với hắn.
Lăng Nhược thầm lắc đầu, có lẽ nàng và vị Tứ a ca cao cao tại thượng này trời sinh bất hòa, chứ không sao cứ mỗi lần gặp mặt đều không tránh khỏi kết cục rời đi trong ấm ức?
Còn nữa, Lăng Nhược thực sự có chút tò mò về thân phận của nữ tử vừa rồi, là ai mà có thể làm cho Tứ a ca lạnh lùng như băng tuyết ngàn năm kia lộ ra nét bị thương cô độc đến vậy, giờ nhớ lại nàng cũng còn xúc động.
Ra khỏi vườn mai, Lăng Nhược phải hỏi rất nhiều cung nhân mới tìm được đường về Chung Túy cung, chưa kịp bước vào cửa cung đã thấy một bóng dáng xinh xắn đứng ở tiền viện, Chính Doanh Doanh nhìn nàng cười.
“Tỷ Tỷ!” Nhìn thấy người này, Lăng Nhược lập tức mừng rỡ, bước nhanh vào trong, cầm tay nàng ta gấp gáp hỏi: “Tỷ đến lúc nào?”
“Tỷ vừa mới đến, vì đường xá xa xôi nên trì hoãn đến mấy ngày, may mà còn kịp vào cung, vừa vào cung thì lập tức đến tìm muội, người hầu nói muội đi ra ngoài, đang còn hỏi tỷ có muốn ở đây đợi muội hay không thì muội đã về rồi.” Thu Từ nói một mạch, đôi mắt hiện rõ ý cười: “Muội đi đâu vậy, sao tay lại lạnh thế này?”
Được Thu Từ quan tâm, Lăng Nhược cảm thấy vô cùng ấm áp. Thu Từ là nữ nhi của Tri huyện Giang Châu Thạch Nguy Sơn, lớn hơn Lăng Nhược một tuổi. Trước đây Thạch Nguy Sơn từng là thuộc hạ của Lăng Trụ, hai nhà quan hệ rất khăng khít, sau này Thạch Nguy Sơ phụng mệnh chuyển đi nơi khác nhậm chức, cả nhà cùng đi, vì vậy mà cũng ít gặp nhau, nhưng thư từ thì vẫn đều.
“Nhàn nhã không có gì làm nên muội ra ngoài dạo một lát.” Lăng Nhược thuận miệng trả lời, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào trong đình bát giác cách đó không xa. Đợi cả hai đều yên vị, Lăng Nhược mới tỉ mỉ quan sát Thu Từ. Thu Từ mặc một bộ trang phục Mãn Thanh bằng gấm Hồ Lam, cổ áo, cổ tay được viền lông vũ thượng hạng trắng muốt không có chút tạp sắc, trên đầu cài một cây trâm phượng hoàng bằng vàng, miệng phượng hoàng ngậm một viên Hồng Bảo Thạch bằng ngón tay út, giúp cho dung mạo của nàng vốn đã tú lệ đoan trang lại càng thêm xuất sắc.
“Mấy năm không gặp, tỷ ngày càng DieexnddafnLeQuyDon xinh đẹp.” Lăng Nhược nói ra lời từ đáy lòng, còn chưa nói xong thì bên eo đã bị chọt một cái, “Được rồi, tiểu nha đầu muội lớn lên lại dám giễu cợt tỷ nha, để xem tỷ trừng phạt muội thế nào đây!”
Lăng Nhược sợ nhất là nhột, Thu Từ dùng cách này thì nàng lập tức thua ngay, cười nghiêng ngả một lúc mới ngừng được, thở hổn hển nói: “Muội… Muội không có… giễu cợt tỷ, đúng là… xinh đẹp mà!”
Thu Từ đợi cho Lăng Nhược cười thoải mái xong thì than: “Nói về mỹ mạo, muội mới thật là xinh đẹp như hoa, không cần bất cứ trang sức nào mà vẫn khuynh thành, cái gọi là ‘thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức’ còn không phải là nói về muội muội sao.”
*Dịch nghĩa: nước trong thì sẽ lộ ra phù dung (hoa sen), người đẹp tự nhiên thì không cần trang sức. Hai câu này của Lý Bạch.
Không ngờ Lăng Nhược nghe Thu Từ khen không những không vui mừng mà ngược lại có vẻ buồn bực trong lòng, hỏi nguyên nhân thì Lăng Nhược chần chờ hồi lâu mới đem chuyện của mình và Mộ Nguyệt kể ra, cuối cùng nói: “Quách Lạc La Mộ Nguyệt này rất kiêu ngạo, kiểu này không chỉ riêng gì muội mà e là tất cả các tú nữ khác nàng ta cũng không thèm để trong mắt, tuy gia thế nàng ta không tồi nhưng cũng đâu phải là cao nhất, sao lại có thể không kiêng nể ai như vậy chứ?”
Thu Từ lặng lẽ đứng dậy, mắt nhìn xa xăm vô định, một lúc lâu sau mới nói: “Tỷ chỉ nói chuyện này thì muội sẽ biết cái kiêu ngạo của Quách Lạc La Mộ Nguyệt này ở đâu mà có – Vĩnh Hòa cung Nghi phi cũng họ Quách Lạc La thị.”
Lăng Nhược giật mình kinh ngạc, thốt lên: “Chẳng lẽ các nàng ta có liên quan?”
“Không sai.” Giọng nói của Thu Từ mờ ảo như phảng phất từ trên trời rơi xuống, “Quách Lạc La Mộ Nguyệt là ấu muội của Nghi phi, hai người họ cách nhau hơn hai mươi tuổi.”
Nghi phi Quách Lạc La thị vào cung năm Khang Hi thứ mười ba, ban đầu có phong hào quý nhân, được Hoàng thượng cực kỳ yêu thích nên năm Khang Hi thứ mười sáu thì được sắc phong Nghi tần, năm Khang Hi thứ mười tám thì sinh ngũ hoàng tử, hai năm sau đó được tấn phong Nghi phi. Năm Khang Hi thứ hai mươi hai nàng ta tiếp tục hạ sinh cửu hoàng tử, năm Khang Hi thứ hai mươi bốn lại sinh thập nhất hoàng tử. Trong hơn mười mấy năm, sủng quan hậu cung, không ai có thể đụng tới, cho đến hiện tại cũng chưa từng thất sủng, cho dù là Vinh quý phi cũng phải nhường nàng ba phần.
Thu Từ thấy Lăng Nhược thất thần thì than thở: “Muội muội có dung nhan xuất sắc, chẳng trách nàng ta nhắm vào muội, muội chịu khó nhường nhịn một chút là được, dù sao thì tuyển tú cùng lắm chỉ mất vài ngày, không nên có xung đột với nàng ta, nếu không sau này muội vào cung thì ngày tháng trải qua sợ là không mấy tốt đẹp.”
“Muội hiểu.” Lăng Nhược nhẹ giọng nói, đầu mi mảnh dài nhợt nhạt như bóng ma: “So với Nghi phi này, muội lại lo lắng Thái tử phi kia hơn… Nếu thật sự nàng ta nhúng tay, muội sợ là muội sẽ bị lạc tuyển.”
Về việc này Thu Từ cũng không thể cho ý kiến gì, chỉ còn cách trấn an Lăng Nhược: “Chắc là chuyện cũng không xấu đến mức như chúng ta tưởng tượng, tỷ nghe nói Vinh quý phi là người rất công bằng, nếu không thì Hoàng thượng cũng không giao cho nàng ta xử lý việc hậu cung, muội cũng đừng quá lo lắng, cho dù thật sự có chuyện đó thì tỷ cũng sẽ ra sức giúp muội.”
Lăng Nhược biết là Thu Từ đang trấn an mình nên trầm giọng: “Muội hiểu rồi, thật may mắn vì tỷ và muội được ở cạnh nhau.”
Rốt cuộc Lăng Nhược cũng chỉ là một nữ tử mười lăm tuổi, cho dù suy nghĩ có chín chắn nhưng cũng còn quá trẻ, chưa từng thật sự trải qua nguy nan. Vậy mà giờ đột nhiên vướng vào lục đục tranh giành quyền lợi trong hậu cung, khó tránh khỏi bỡ ngỡ. Thu Từ băn khoăn không biết làm sao mới có thể khiến Lăng Nhược an tâm.
“Chúng ta là tỷ muội, ở trong hậu cung nhất định phải nâng đỡ nhau.” Thu Từ trả lời Lăng Nhược, cười dịu dàng. Lăng Nhược nhớ nụ cười này rất lâu rất lâu sau đó, cho đến khi…