Edit: Ớt Hiểm
“Muội... sao muội lại ra nông nỗi này?” Giọng của Cẩu Nhi đang run rẩy, hắn biết đây là A Ý, nhưng mà tại sao, tại sao chỉ mới không gặp có hơn một tháng, mà nàng đã biến thành như vậy, thân thể gầy nhom không nói, sao trên mặt, trên mặt lại có một vết sẹo lớn đến mức này.
Thân hình A Ý co rúm lại, bàn tay theo bản năng đưa lên xoa xoa vết sẹo trên mặt, ngập ngừng không biết phải nói thế nào. Thấy A Ý ấp a ấp úng như vậy, Cẩu Nhi lại càng sốt ruột, hắn mặc kệ xung quanh chụp lấy cánh tay gầy yếu tới đáng thương của nàng, gằn nhẹ: “Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai hại muội ra nông nỗi này?”
A Ý dùng sức hất tay hắn ra, mặt đã đầy nước mắt: “Muội đã bị hủy dung, nói hay không cũng chẳng thay đổi được gì, huynh cũng đừng xen vào nữa.”
Thấy nàng vẫn nhất quyết không nói, Cẩu Nhi trán nổi gân xanh, giận dữ hét lên: “Muội có chuyện sao ta có thể mặc kệ được chứ? Muội có biết mấy ngày qua ta tìm muội cực khổ cỡ nào không, hỏi bên Lưu Vân các, bọn họ nói muội tay chân không sạch sẽ đi trộm đồ của Diệp phúc tấn nên mới bị đuổi đi, sau đó ta lại tới các nơi khác thăm dò, ai cũng nói không biết muội ở đâu, cũng chưa từng gặp muội, ta đã sắp điên tới nơi rồi, muội mau nói đi, rốt cuộc là ai hại muội?”
A Ý lắc đầu nguầy nguậy, vẫn nhất định không nói, Mặc Ngọc thấy vậy thì chướng mắt, cài cây trâm vàng lên tóc Lăng Nhã xong, nàng tức giận xoay người lại: “Còn có thể là ai nữa, không phải ác phụ Diệp phúc tấn thì là ai? A Ý có trộm cắp gì đâu chứ, là nàng ta muốn dùng A Ý để trút giận mà thôi, hắt chén trà nóng hổi lên mặt A Ý xong thì thôi đi, lại còn lấy chổi đánh người ta gần chết, gãy tới hai cây mới chịu ngừng, ngươi nhìn đi.” Mặc Ngọc vừa nói vừa bước tới vén tay áo của A Ý lên, trên đó còn rất nhiều dấu vết bị gậy đánh tới thành vết thương: “Nếu không phải A Ý phúc lớn mạng lớn gặp được chủ tử của ta, được người đưa về chữa trị, sợ là giờ ngươi chẳng còn cơ hội gặp được nàng.”
“Diệp Tú.” Cẩu Nhi nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ này, nét mặt bỗng trở nên tàn ác, lúc người ở Lưu Vân các nói A Ý trộm đồ, hắn đã không tin, tính tình A Ý thế nào, hắn là người biết rõ hơn ai hết, nhút nhát hiền lành, biết thân biết phận, những gì không phải của mình thì sẽ không bao giờ vọng tưởng tới.” Nhưng lúc ấy, cả Lưu Vân các một mực khẳng định vì A Ý trộm đồ nên mới bị đuổi đi, Diệp Tú lại là chủ tử, nên hắn không thể phân bua, chỉ lo tìm cho được A Ý để hỏi cho ra lẽ.
Nhìn dung nhan A Ý giống như mặt âm mặt dương, lòng Cẩu Nhi đau như dao cắt, hai bàn tay cứ nắm chặt rồi lại buông ra, làm vậy để khống chế phần nào lửa giận đang bùng lên mạnh mẽ trong lồng ngực.
Nữ nhân càng đẹp thì càng vẻ vang, thân là nữ nhân, quý trọng nhất không gì ngoài dung mạo, bị hủy dung chẳng khác gì hủy hoại cả cuộc đời còn lại của nàng, A Ý... A Ý... Từ giờ nàng phải sống sao đây?
“Là tại ta không tốt, nếu ta không khăng khăng đưa muội vào phủ, muội sẽ không bị đánh tới mức này, ngay cả dung mạo cũng bị hủy đi, đều là do ta hại muội, A Ý, ta đã hại muội rồi.” Cẩu Nhi lệ rơi lã chã, hối hận không thôi.
A Ý cũng khóc không thành tiếng, nức nở nói: “Sở dĩ muội không muốn huynh biết chuyện này, là vì sợ huynh tự trách mình, không phải lỗi của huynh, thật sự, từ trước tới giờ muội chưa từng trách huynh, chỉ là bị hủy dung thôi mà, còn lại vẫn tốt, vẫn còn tay còn chân, huynh cũng đừng lo lắng nữa, hu hu...”
Mặc Ngọc đứng đó nghe chẳng hiểu gì, dậm chân một cái rồi la lên: “Rốt cuộc là hai người các ngươi đang nói gì vậy hả, sao ta nghe một câu cũng không hiểu nổi?”
Lời của Mặc Ngọc khiến cho Cẩu Nhi đang đau thương tự trách giật mình tỉnh lại, hắn liền sực nhớ đây là đâu, luống ca luống cuống lau sạch nước mắt, kéo A Ý quỳ xuống trước mặt Lăng Nhã lúc này vẫn đang nhìn bọn họ đầy thắc mắc, dập đầu thật mạnh, nói: “Đa tạ Lăng phúc tấn đã cứu mạng A Ý, đại ân đại đức này nô tài nguyện báo đáp bằng tính mạng.”
“Đứng lên trước đi rồi nói.” Lăng Nhã liếc mắt đoán thấy hai người cũng xấp xỉ tuổi nhau, bèn tò mò hỏi: “Cẩu Nhi, A Ý là người trong lòng của ngươi sao? Khiến ngươi lo lắng tới mức đó.”
Cẩu Nhi sững sờ một chút rồi xua tay liên tục thưa: “Lăng phúc tấn, người đừng hiểu lầm, thật ra A Ý chính là muội muội ruột của nô tài.”
Thì ra, vì gia cảnh khó khăn, chưa tới mười tuổi Cẩu Nhi đã bị bán vào Ung Quận vương phủ, trong nhà chỉ còn lại một muội muội, cùng phụ mẫu bán tàu phớ sinh sống qua ngày. Cẩu Nhi thông minh lanh lợi, nắm bắt cũng nhanh, chẳng bao lâu đã được phân tới hầu hạ bên cạnh Dận Chân, tiền lương so với hạ nhân bình thường cũng nhiều hơn gấp đôi, chưa kể còn được thưởng thêm nữa, Cẩu Nhi cũng chẳng tiếc gì, tích góp được bao nhiêu đều gửi cả về nhà, giúp cuộc sống ở nhà tốt hơn nhiều so với trước đây. Tiếc là, ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm ngoái, phụ mẫu của Cẩu Nhi lần lượt mắc bệnh mà qua đời, để lại một mình A Ý lẻ loi hiu quạnh, tuy nàng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng cũng dễ nhìn, sau khi lo an táng phụ mẫu xong, A Ý bắt đầu tự mình bán tàu phớ, ai ngờ tàu phớ chưa bán được đã bị mấy tên lưu manh trêu ghẹo hãm hại, cũng may mà nàng trốn được, nên không có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra.
Sau khi Cẩu Nhi biết chuyện này, bất cứ giá nào hắn cũng không đồng ý cho A Ý xuất đầu lộ diện bán tàu phớ nữa, lỡ đâu có chuyện gì, hắn không có mặt mũi nào đi gặp phụ mẫu. Nhưng dù không bán tàu phớ, một tiểu cô nương như nàng ở một mình, cũng vẫn không tránh được bị người dòm ngó, thế nên sau khi bàn bạc với nhau, Cẩu Nhi quyết định đưa A Ý vào làm việc trong Ung Quận vương phủ, tuy là hạ nhân, nhưng ít ra huynh muội được ở gần nhau, lúc nào cũng có thể gặp nhau, với lại, có hắn ở bên cạnh quan tâm, cũng không đến nỗi bị người khi dễ.
Ngoài chuyện này ra, Cẩu Nhi còn có một dự định quan trọng hơn, vài năm nữa, đợi A Ý tới tuổi kết hôn, so với việc gả đại cho một tên a miêu a cẩu nào đó, chi bằng mình ráng tìm cách ở trước mặt Tứ gia cầu xin ân điển, xin người chọn một gia đình tốt để gả A Ý qua. Theo Dận Chân đã mấy năm, ít nhiều hắn cũng hiểu tính tình của Dận Chân, biết rõ vị Vương gia này ngoài lạnh trong nóng, chỉ cần mình hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao, cầu xin một ân điển cũng không phải là chuyện khó gì.
Lúc Cẩu Nhi nói việc này với Cao Phúc, Cao Phúc lập tức vui vẻ bán cho hắn một ân tình, vốn định đưa A Ý tới Hàm Nguyên cư, ai ngờ đúng lúc Lưu Vân các tới chọn người, thấy A Ý nhàn rỗi thì không hỏi không rằng liền kéo tới Lưu Vân các. Tuy Cẩu Nhi biết rõ Diệp Tú cũng chẳng phải là người hiền lành gì, nhưng thầm nghĩ, cũng chỉ một hai năm, với lại chỉ hầu hạ ở ngoài, chịu đựng một chút sẽ qua nhanh thôi, ai ngờ đâu lại hại cả đời A Ý, đúng là giờ có hối hận cũng không còn kịp.
“Thì ra là vậy.” Lăng Nhã nghe xong câu chuyện thì thở dài thương cảm, nhìn qua A Ý vẫn còn đang khóc, hỏi: “Sau này ngươi có dự định gì không, nếu muốn rời phủ thì cứ nói, ta có thể giúp ngươi nói một tiếng với Cao quản gia.”
A Ý lắc đầu, xoắn góc áo: “Rời khỏi đây rồi nô tỳ không biết đi đâu cả, huống chi nô tỳ cũng không muốn xa ca ca, với lại...” Nàng chỉ đưa tay lên sờ vết xẹo trên mặt mà không nói tiếp, nhưng Lăng Nhã hiểu ý của nàng, với dung mạo này, sẽ không có người bình thường nào tự nguyện cưới nàng, dù lấy uy quyền của Ung Quận vương phủ ép buộc, thì sau khi cưới rồi cũng sẽ bị ghẻ lạnh mà thôi.
Đang cực kỳ tĩnh lặng, đột nhiên Cẩu Nhi khuỵu gối, quỳ xuống trước mặt Lăng Nhã, giọng rành rọt: “Nô tài có một thỉnh cầu quá đáng, xin Lăng phúc tấn thành toàn.”
“Ngươi muốn xin cho A Ý ở lại Tịnh Tư cư ư?” Lăng Nhã vừa nghe đã biết Cẩu Nhi muốn thỉnh cầu điều gì.
“Dạ phải.” Cẩu Nhi dập đầu nói tiếp: “Nô tài chỉ có một muội muội này thôi, không thể trơ mắt nhìn muội ấy trở về Lưu Vân các rồi bị Diệp phúc tấn tra tấn cho đến chết được, nên mới cả gan cầu xin Lăng phúc tấn thu nhận A Ý.”
Danh Sách Chương: