Trên xe ngựa của Nam Cung Mặc Hoài hiện có 3 người ngồi bên trong, Nam Cung Mặc Hoài, Nam Cung Cảnh Lâm và Nam Cung Lam Dư.
“Nhị Ca, đệ thấy Âu Dương Nguyệt Anh đó hoàn toàn theo Nam Cung Dạ Thần rồi.” Nam Cung Lam Dư ngồi trên xe nói với Nam Cung Mặc Hoài.
“Đúng vậy, Nhị Ca! Nữ nhân chỉ cần có chỗ dựa là bất chấp tất cả, bây giờ nàng ta cũng đã là Thập Tứ Vương Phi rồi. Huynh thật sự là cần phải buông tay rồi.” Nam Cung Cảnh Lâm không vui nhìn Nam Cung Mặc Hoài khuyên.
“Nàng không phải như những nữ nhân khác, nàng chỉ là do tình thế bắt buộc thôi. Phận là nữ nhân thân bất vô kỷ. Nàng lại bị thương rồi, nàng không nhớ ta là ai hết.” Nam Cung Mặc Hoài nói với ánh mắt vô hồn nhưng tràn ngập đau khổ.
“Nhị Ca, huynh cần gì phải như vậy? Cho dù là thân bất vô kỷ thì bây giờ nàng ta cũng là Thập Tứ Vương Phi.” Nam Cung Lam Dư nhìn Nam Cung Mặc Hoài đau khổ thì lòng hắn cũng không vui vẻ cho lắm.
“Các đệ về Phủ trước đi. Dừng xe!” Nam Cung Mặc Hoài nói với 2 người họ rồi ra lệnh cho Mã Phu(người đánh xe ngựa), xe ngựa dừng lại hắn xuống xe rồi Mã Phu đánh xe ngựa tiếp tục chạy đi.
_____+_____+_____•
Thập Tứ Vương Phủ-Nam Lân Viện!
Nam Cung Dạ Thần ngồi trên ghế uống trà, Liễu Di Hân thì đứng đối diện với hắn.
“Vương Gia, Vương Phi hôm nay bận bịu cả ngày rồi có lẽ là rất mệt. Đêm nay thiếp thân hầu hạ Vương Gia đi ngủ nha.” Liễu Di Hân õng ẹo nhìn Nam Cung Dạ Thần nói.
“Bổn Vương có gọi ngươi sao?” Nam Cung Dạ Thần lạnh lùng nói.
“Thiếp thân chỉ muốn chia sẻ cùng Vương Phi thôi, Vương Gia~.” Liễu Di Hân nũng nịu nhưng Nam Cung Dạ Thần vốn không nghe lọt tai.
“Ra ngoài!” Nam Cung Dạ Thần lạnh lùng nói ra 2 chữ.
“Thiếp!” Liễu Di Hân định nói nữa nhưng lại nhận được cái trừng mắt đầu sát khí của Nam Cung Dạ Thần nên ngoan ngoãn đi ra ngoài: “Thiếp thân cáo lui!”
Liễu Di Hân đi ra ngoài chỉ còn mỗi mình Nam Cung Dạ Thần trong phòng, hắn di chuyển vào giường cởi y phục rồi lên giường ngồi. Hiện tại trong người hắn đang rất khó chịu, từ nhỏ hắn đã có chứng mất ngủ nghiêm trọng, mỗi tối đều phải uống thuốc an thần mới có thể chìm vào giấc ngủ, mặc dù ngủ không được sâu. Hôm nay hắn đã uống 2 bát thuốc an thần mà vẫn không tài nào chợp mắt được. Nghĩ đến đây thì hắn đột nhiên nhớ ra, đêm hôm qua hắn căn bản chưa dùng thuốc mà có thể rơi vào giấc ngủ sâu và ngon giấc như vậy. Rốt cuộc là lý do gì?
“Vương Phi, không được Vương Gia gọi thì ngừoi không được vào đâu!” Tiếng nói của Giang Bình vang lên.
“Tránh ra! Ta muốn gặp Vương Gia!” Lần này là tiếng nói tinh nghcij của Âu Duong Nguyệt Anh.
“Vương Gia đã chuẩn bị đi ngủ rồi!” Giọng nói của Giang Bình.
“Tiểu Thư, chuang ta về đi ngày mai lại tới.” Giọng nói đầy sợ hãi của Thanh Tâm.
“Nam Cung Dạ Thần! Nam Cung Dạ Thần! Cho ta vào!” Âu Dương Nguyệt Anh lớn tiếng gọi.
“Không hiểu quy tắc!” Nam Cung Dạ Thần ngồi trên giường nghe thấy giọng của Âu Dương Nguyệt Anh gọi thẳng tên hắn nên hắn lắc đầu nói thầm, cũng không có ý muốn phạt nàng.
“Nam Cung Dạ Thần! Nam Cung Dạ Thần!” Âu Dương Nguyệt Anh vẫn lớn tiếng gọi.
“Tiểu Thư, người đừng gọi tên nữa!” Giọng nói của Thanh Tâm vừa gấp gáp vừa sợ hãi. Sao Tiểu Thư lại dám gọi thẳng tên của Vương Gia chứ?
“Giang Bình, cho nàng vào!” Nam Cung Dạ Thần ra lệnh.
“Vâng!” Giọng của Giang Bình nhận lệnh.
Nam Cung Dạ Thần vẫn ngồi trên giường nhìn ra hướng cửa. Chỉ nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn trong bộ y phục trắng tinh khiết, tay xách váy tinh nghịch chạy vào.
“Vương Phi, đã trễ lắm rồi! Có chuyện gì mà lại gấp gáp gặp Bổn Vương như vậy?” Nam Cung Dạ Thần tựa người vào thành giường nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Lúc nãy anh nói là thưởng cho ta!” Âu Dương Nguyệt Anh chạy lại ngồi lên mép giường nhìn Nam Cung Dạ Thần với ánh mắt đầy hy vọng.
“Chỉ vì chuyện này sao?” Nam Cung Dạ Thần hỏi.
“Có câu rèn sắc khi còn nóng, nếu để tới ngày mai biết đâu anh lại nói quên thì sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Vậy nàng muốn được thưởng gì?” Nam Cung Dạ Thần bất đắc dĩ với vị Vương Phi này rồi. Chỉ là vì chuyện nhỏ nhặt này thôi mà nàng lại tỏ ra 1 bộ dạng như chuyện quan trọng cần được giải quyết ngay vậy.
“Bình thương ở trong Phủ rất chán, ta muốn tuỳ lúc có thể ra ngoài dạo chơi. Anh xem như đây là phần thưởng cho ta đi.” Âu Dương Nguyệt Anh sợ hắn không đồng ý còn cố ý chu môi nhỏ tỏ ra đáng yêu.
“Nếu chán thì có thể tìm Bổn Vương, Bổn Vương bồi nàng!” Nam Cung Dạ Thần nhìn bộ dạng của nang liền không nhịn được mà trêu ghẹo.
“Không muốn!” Âu Dương Nguyệt Anh lắc đầu từ chối ngay tức khắc.
“Nàng dám không nhận lời Bổn Vương!” Nam Cung Dạ Thần diễn sâu, bộ dạng như đang muốn phạt nàng.
“Không phải.... aizzz... Anh xem, lúc anh đi ra ngoài làm công việc không có ở trong Phủ thì sao? Anh đồng ý đi mà!” Âu Dương Nguyệt Anh mím môi tay thì lay tay áo của Nam Cung Dạ Thần nũng nịu nói.
“Được rồi! Chỉ cần nàng nhớ rõ thân phận của nàng thì chuyện xuất Phủ Bổn Vương không cấm.” Nam Cung Dạ Thần mềm lòng với bộ dáng của nàng.
“Nhất ngôn cửu đỉnh! Anh ngủ ngon, ta về đây!” Âu Dương Nguyệt Anh vui vẻ ngồi không yên, đứng dậy chuẩn bị chạy đi thì có cảm giác cổ áo bị kéo lại.
“Đã đến rồi thì tối nay ngủ lại đây!” Nam Cung Dạ Thần đưa tay kéo lấy cổ áo của nàng giữ nàng lại.
“Hả????” Âu Dương Nguyệt Anh ngạc nhiên. Nàng chỉ đến nói chuyện thôi mà.
“Lên giường!” Nam Cung Dạ Thần ra lệnh.
“Ngủ thì ngủ! Nhưng mà có điều anh phải hứa là sáng không được gọi tôi dậy sớm.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Lên giường!” Nam Cung Dạ Thần lặp lại lần nữa.
“Anh bỏ tay ra trước đi!” Âu Dương Nguyệt Anh chỉ vào cái tay đang nắm cổ áo của nàng.
Nam Cung Dạ Thần bỏ cổ áo của Âu Dương Nguyệt Anh ra, nàng ngồi xuống giường cởi giày rồi bò vào phía trong của giường nằm xuống, ngoan ngoãn đi ngủ. Nam Cung Dạ Thần cũng nằm xuống, đắp chăn lên, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.