• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giải quyết xong chuyện thì Liễu Ương Vân trở về Cảnh Nhân Cung, Nam Cung Dạ Thần, Nam Cung Minh Triệt cùng Âu Dương Nguyệt Anh thì hồi Phủ.

Trên xe ngựa!

“Hoá ra hôm nay huynh bảo đệ đi gọi Mẫu Phi đều có nguyên nhân! Đệ không biết, đệ làm tốt như vậy huynh có phải là nên thưởng cho đệ!” Nam Cung Minh Triệt mím môi ngậm ngùi nói.

Âu Dương Nguyệt Anh nghe Nam Cung Minh Triệt nói xong liền nhìn thái độ của Nam Cung Dạ Thần, chỉ thấy hắn nhắm mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra liền quay lại xem phản ứng của Nam Cung Minh Triệt.

“Thập Tứ Ca!” Nam Cung Minh Triệt mím môi nhìn Nam Cung Dạ Thần gọi.

Bộ dạng của Nam Cung Minh Triệt trong mắt Âu Dương Nguyệt Anh khá là đáng yêu lạ hơi buồn cười, nhưng nàng lại cảm thấy có một chút đáng thương. Haizzzz.... một người như thế này lại được sinh ra tại một nơi mưu mô và hiểm ác như Hoàng Thất, lại còn phải làm đệ đệ của cái tên Nam Cung Dạ Thần này nữa. Haiiizzz... khổ dài dài.

“Tiểu Thập Ngũ đúng không? Hôm nay xem như là đệ giúp ta, ta sẽ tặng đệ một món quà xem như là đa tạ đệ vậy!” Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười nói với Nam Cung Minh Triệt.

“Gọi ai là tiểu hả? Ta còn lớn tuổi hơn tẩu đó!” Nam Cung Minh Triệt nói.

“Ta là tẩu tẩu của đệ!” Âu Dương Nguyệt Anh mỉm cười.

“Ta.. ta mặc kệ! Tẩu.. tẩu định tặng quà gì cho ta?” Nam Cung Minh Triệt mỉm cười nói.

“Khi nào đệ rãnh thì đến Phủ tìm ta, bảo đảm không làm đệ thất vọng đâu!” Âu Dương Nguyệt Anh ra vẻ thần bí.

“Ta lúc nào cũng rãnh hế, bây giờ đi luôn!” Nam Cung Minh Triệt vừa tò mò lại vừa hào hứng nói.

“Thân là một Vương gia mà nói ra câu này không biết ngượng hay sao còn nói hùng hồn như vậy!” Âu Dương Nguyệt Anh bĩu môi nói.

“Nói gì?” Nam Cung Minh Triệt vẫn chưa hiểu.

“Một Vương Gia mà lại nói lúc nào cũng rãnh, đệ không có việc để làm hay sao? Làm Vương Gia rất nhàn rỗi hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.

“Mọi chuyện đã có Thập Tứ ca và các huynh lớn lo hết rồi, đâu tới lượt ta!” Nam Cung Minh Triệt nói.

“Đệ nói xem hai người một Thập Tứ một Thập Ngũ, sao lại khác xa nhau như vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh nói với Nam Cung Minh Triệt xong lén nhìn Nam Cung Dạ Thần một cái rồi chồm tới bên tai Nam Cung Minh Triệt nói nhỏ “Nhưng mà đệ đáng yêu hơn nhiều!” Vốn là Âu Dương Nguyệt Anh nói rất nhỏ không cho Nam Cung Dạ Thần nghe thấy nhưng hắn lại nghe rõ từng chữ chỉ có điều vẫn không biểu hiện gì, vẫn nhắm mắt dưỡng thần.

“Tẩu nói cho ta nghe một chít đi, tẩu định tặng gì cho ta vậy?” Nam Cung Minh Triệt vẫn tò mò hỏi.

“Ta ák hả... có rất nhiều đồ thú vị, phải về xem mới có thể xem ra cái nào hợp với đệ!” Âu Dương Nguyệt Anh vừa nói vừa lấy trong ống tay áo (Liên Thông Nghi) ra một cây kẹo mút đưa cho Nam Cung Minh Triệt.

“Đây là cái gì?” Nam Cung Minh Triệt không trực tiếp lấy mà lại hỏi.

“Kẹo!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.

“Ta lại không phải trẻ con, tẩu cho ta kẹo àm gì?” Nam Cung Minh Triệt một bộ dạng tự mãn nói.

Âu Dương Nguyệt Anh không nói nữa mà lột vỏ kẹo mút ra, dùng tay trái bóp miệng của Nam Cung Dạ Thần khiếng hắn mở miệng rồi đút cây kẹo đang cầm bên tay phải vào miệng hắn khiến Nam Cung Minh Triệt không chỉ ngạc nhiên mà còn hơi hoảng sợ. Vốn dĩ với sức lực của Âu Dương Nguyệt Anh thì làm sao có thể làm gì Nam Cung Dạ Thần được chứ, hắn là đang dung túng nàng muốn làm gì thì làm thôi.

“Đệ nói Thập Tứ ca của đệ là trẻ con?” Âu Dương Nguyệt Anh lấy một cây kẹo nữa đưa tới trước mặt Nam Cung Minh Triệt.

“Ta không dám!” Nam Cung Minh Triệt nhanh tay cầm lấy cây kẹo bĩu môi nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK