Nhìn thấy người cần đi đều đã đi hết thì Âu Dương Nguyệt Anh liền ngồi nhích ra xa Nam Cung Dạ Thần một chút, gương mặt lãnh đạm tay cầm một quyển sách lên xem.
“Sao vậy? Xong chuyện rồi thì qua cầu rút ván hay sao?” Nam Cung Dạ Thần thấy Âu Dương Nguyệt Anh xích ra thì có chút hụt hẫn nói.
“Ở đây không có cầu cũng chẳng có ván, ta lấy cái gì để đi qua rồi lại rút đây?” Âu Dương Nguyệt Anh vẫn xem sách, miệng nhỏ nói.
“Lợi dụng Bổn Vương xong rồi vứt bỏ, như vậy không tính là qua cầu rút ván hay sao?” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Ta có lợi dụng anh sao? Hình như anh cũng đâu có mất miếng thịt nào sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Thịt thì không mất miếng nào, nhưng mà.... danh tiếng cả đời của Bổn Vương thì bị nàng làm mất hết rồi!” Nam Cung Dạ Thần như uỷ khuất nhìn Âu Dương Nguyệt Anh.
“Danh tiếng? Ta chưa từng nghe nói.” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Dạ Thần nói xong rồi tiếp tục xem sách.
“Ta... ta nói nàng có phải đến để chọc tức ta không?” Nam Cung Dạ Thần nói. Miệng lưỡi lanh lợi như vậy thì sợ thua thiệt ai chứ!!!
“Anh tự mình suy nghĩ đi!” Âu Dương Nguyệt Anh hơi mỉm cười.
“Hồi Vương Gia, không phải như vậy đâu! Tiểu Thư tự mình xuống bếp làm điểm tâm rồi muốn mang đến cho Vương Gia ạ!” Thanh Tâm nhún người một cái rồi thưa với Nam Cung Dạ Thần.
“Là như vậy sao? Nha đầu bên cạnh nàng thật hiểu lễ nghi!” Nam Cung Dạ Thần nhìn Thanh Tâm roiif nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Thích? Ta cũng không cho!” Âu Dương Nguyệt Anh khẽ hừ một tiếng. Ngựa đực thấy ai cũng thích, Thanh Tâm tốt như vậy nên đừng có mơ.
“Ta cũng đâu có xin mà đợi nàng phải cho!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Có xin ta cũng không cho!” Âu Dương Nguyệt Anh trừng mắt.
“Bổn Vương mà cũng cần phải xin sao?” Nam Cung Dạ Thần hỏi.
“Không nói lý lẽ! Anh mà dám cướp thì cũng đừng có trách ta bắt cướp!” Âu Dương Nguyệt Anh trừng mắt nói lớn.
“Nàng bắt cướp như thế nào?” Nam Cung Dạ Thần hỏi.
“Anh thử đi rồi biết!” Âu Dương Nguyệt Anh nghiến răng.
“Được! Ngươi, qua đây!” Nam Cung Dạ Thần nhìn Thanh Tâm ra lệnh.
“Vương Gia, Tiểu Thư! Hai người đừng mang nô tỳ ra đùa nữa mà! Cái mạng nhỏ này của nô tỳ không chịu nổi đâu!” Thanh Tâm sợ hãi quỳ xuống ngay lập tức.
“Ngươi nói Bổn Vương chỗ nào giống như đang đùa!” Nam Cung Dạ Thần nhìn Thanh Tâm. Nha đầu này đi theo chủ tử như thế này sao lại nhát gan như thế chứ!
“Đứng dậy đi, ta ở đây có gì mà sợ chứ!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Hay là Vương Gia và Tiểu Thư dùng bánh trước đi!” Thanh Tâm đứng dậy mang dĩa bánh để lên bàn trước mặt Nam Cung Dạ Thần và Âu Dương Nguyệt Anh.
“Không cho ăn nữa!” Âu Dương Nguyệt Anh bưng lấy dĩa bánh chuẩn bị đứng dậy.
“Đã mang đến rồi còn muốn mang đi!” Nam Cung Dạ Thần nắm tay Âu Dương Nguyệt Anh để nàng ngồi xuống rồi lấy dĩa bánh trên tay nàng.
“Vậy Vương Gia, thuộc hạ đi ra ngoài! Vương Gia có gì cần cứ gọi ạ!” Giang Bình hướng Nam Cung Dạ Thần nói rồi ngầm ra hiệu cho Thanh Tâm.
“Vậy nô tỳ cũng xin phép ra ngoài ạ!” Thanh Tâm nhún người bẩm báo.
“Ra ngoài đi!” Nam Cung Dạ Thần phất tay cho hai người lui ra.