“Đây là hoa viên sao? Thanh Tâm ngươi dẫn ta đến nhầm rồi hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn bên trong hao viên chỉ thấy có vẻn vẹn vài chậu hoa còn lại thì đều là cây cao lớn đứng vững trên đất nên quay lại nhìn Thanh Tâm hỏi.
“Không phải đâu Tiểu Thư, đây đích thật là hoa viên của Vương Phủ!” Thanh Tâm trả lời.
“Hoa viên? Đây cũng được gọi là hoa viên hay sao? Để ta đếm xem 1,2,3...7,8 bông. Chỉ có 8 bông hoa cũng được gọi là hoa viên hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh có hơi phẫn nộ rồi.
“Bẩm Vương Phi! Là vì Vương Gia không thích hoa nên trong Vương Phủ không có nhiều hoa, nếu có thì cũng chỉ là của các vị Phu Nhân khác.” Như Ý bẩm báo.
“Không thích hoa? Hắn còn có chỗ nào bình thường hay không?” Âu Dương Nguyệt Anh lắc đầu nói nhỏ đủ mình nàng nghe.
“Vậy Tiểu Thư, người muốn làm gì?” Thanh Tâm hỏi.
Âu Dương Nguyệt Anh không trả lời mà tự mình đi lại hái những bông hoa xuống, đưa cho Thanh Tâm cầm rồi cùng nhau rời khỏi hoa viên. Nhưng lúc bốn người rời khỏi hoa viên thì có một tỳ nữ từ sau thân cây đi ra, nhìn bốn người họ đi xa thì nhếch mép cười.
1 canh giờ sau (2 tiếng đồng hồ)!
Nam Cung Dạ Thần ngồi sau án thư đọc sách, kế bên là Giang Bình đang đứng bảo hộ, đứng đối diện Nam Cung Dạ Thần là Liễu Di Diên mặc một bộ y phục màu cam.
“Vương Gia Điện Hạ, Diên Nhi chỉ chuyển lời của Hoàng Hậu Nương Nương. Mong Vương Gia hiểu cho Diên Nhi.” Liễu Di Diên gương mặt uỷ khuất õng ẹo nói. Nếu nam nhân mà nhìn thấy chắc chắn sẽ mang bảo hộ trong lòng, chỉ tiếc là Nam Cung Dạ Thần không thèm liếc mắt một cái.
“Liễu Tứ Tiểu Thư, mời người về cho! Chuyện này Vương Gia đã quyết định, lệnh cũng đã được truyền xuống, bây giờ huỷ thì Vương Gia làm sao quản được Vương Phủ nữa!” Giang Bình nhìn Liễu Di Diên nói.
“Vương Gia, hay là người cho Hoàng Hậu Nương Nương một chút mặt mũi đi! Diên Nhi biết gia tỷ bình thường rất ngạo mạn, nhưng dù sao cũng là nhi nữ của Lại Bộ Thượng Thư Phủ, mong Vương Gia xem xét!” Liễu Di Diên không để ý Giang Bình mà cứ nhìn chằm chằm Nam Cung Dạ Thần.
Trong mũi của Nam Cung Dạ Thần xoẹt qua mùi hương quen thuộc dễ ngửi, hắn dời ánh mắt khỏi quyển sách ngước nhìn ra cửa ánh mắt trở nên ôn nhu hơn. Liễu Di Diên chú ý Nam Cung Dạ Thần nãy giờ thấy hắn ngước nhìn mình với anh mắt ôn nhu liền mỉm cười e thẹn. (Oẹ~ người ta là nhìn ra cửa tìn vợ người ta, tại vì ngươi đứng chắn cửa rồi đó).
“Vương Gia~!” Liễu Di Diên mỉm cười õng ẹo gọi. Vương Gia chắc chắn xiêu lòng rồi nên mới nhìn mìn ôn nhu như vậy.
“Ngươi còn ở đâu sao?” Ánh mắt ôn nhu của Nam Cung Dạ Thần lập tức biến mất thay về gương mặt vô tâm bình thường nhìn thẳng Liễu Di Diên.
“Phììììiii..” Câu nói của Nam Cung Dạ Thần làm cho Giang Bình phì cười một tiếng nhưng không dám cười trực tiếp, chỉ có thể nén lại trong lòng. Vương Gia àk~ mặc dù ở đây không có nhiều người nhưng ngài cũng nên cho cô nương nhà người ta chút mặt mũi đi chứ!
“Diên... Diên Nhi vẫn luôn ở đây!” Liễu Di Diên cố nặn ra nụ cười trả lời.
“Vẫn luôn ở đây? Xem ra là ta đến không đúng lúc rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh ở bên ngoài cùng Thanh Tâm đi vào, miệng thì nói vậy nhưng chân vẫn không dừng lại mà bước thẳng vào trong.
“Nô tỳ thỉnh an Vương Gia, Vương Gia Vạn Phúc!” Thanh Tâm trên tay bưng một dĩa bánh nhưng vẫn phúc thân hành lễ.