“Dạ Thần, Tướng Công, Phu Quân..” Âu Dương Nguyệt Anh vén rèm cửa sổ lên nhìn Nam Cung Dạ Thần ở phía trước gọi.
“Chuyện gì?” Nam Cung Dạ Thần vẫn cưỡi ngựa ở phía trước hơi quay đầu lại hỏi.
“Còn xa không? Ta sắp chán chết rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh buồn rầu nói.
“Ở phía trước thôi, không lâu nữa đâu tẩu tẩu.” Nam Cung Minh Triệt trả lời.
“Ta muốn cưỡi ngựa!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Nàng ngoan ngoãn ngồi yên trong xe đi!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
“Tiểu Triệt, đệ cho ta mượn con ngựa của đệ đi!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Tẩu tẩu à, tẩu đừng gây rắc rối cho đệ nữa!” Nam Cung Minh Triệt trả lời.
“Các người không cho ta cưỡi ngựa thì ta xuống đi bộ đó! Ngồi xe ngựa chán chết rồi, ta thà xuống đi bộ để vận động!” Âu Dương Nguyệt Anh nói dỗi.
“Vận động một chút cũng được! Cách chỗ chúng ta đến còn một khắc đi ngựa nữa, đi bộ chắc là khoảng nữa canh giờ là tới thôi.” Nam Cung Dạ Thần trêu ghẹo nói.
“Nam Cung Dạ Thần!” Âu Dương Nguyệt Anh tức giận.
“Nàng đó, ngoan xíu đi!” Nam Cung Dạ Thần cười.
“Dừng xe, ta muốn đi bộ!” Âu Dương Nguyệt Anh mở cửa nói chuyện với mã phu. Xe ngựa được dừng lại ngay lập tức. Sau đó Âu Dương Nguyệt Anh bước xuống xe ngựa, Thanh Tâm định xuống theo nhưng nàng không cho.
“Nàng đó, đúng là bướng bỉnh! Mọi người đi trước đi!” Nam Cung Dạ Thần cưỡi ngựa quay lại chỗ Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi nhìn qua hai người kia nói.
“Vậy hai người từ từ theo sau nha!” Nam Cung Hàn Vũ nói rồi thúc ngựa chạy đi, cả đòan theo phía sau.
“Nương tử muốn đi bộ vận động thì nhanh chân lên nha, mọi người đợi nàng ở Vân Uông Thành. À quên dặn nàng cẩn thận một chút, khu rừng này thường xuyên xuất hiện sơn tặc.” Nam Cung Dạ Thần ngồi trên ngựa hơi trêu ghẹo Âu Dương Nguyệt Anh.
“Nam Cung Dạ Thần, anh mau cút đi!” Âu Dương Nguyệt Anh tức giận trừng mắt.
“Được, vậy nương tử đi sau nha!” Nam Cung Dạ Thần cười nhẹ nói rồi cưỡi ngựa đi.
Âu Dương Nguyệt Anh nhìn thấy Nam Cung Dạ Thần cưỡi ngựa không còn thấy bóng dáng nên tức giận, vừa đi vừa mắng người. Bỗng xung quanh có âm thanh xột xoạc khiến nàng hơi giật mình sợ hãi, nàng bỗng ngồi xuống mắt rươm rướm nước mắt nhìn dáo đac xung quanh bỗng nhiên tức giận hét lớn:“Nam Cung Dạ Thần cái tên đáng chết, khi về ta nhất định hưu phu....hức...”
“Ểhhh... tại sao trong khu rừng lại có một tiểu mỹ nhân đang khóc thế này?” Tới là 3 thanh niên đều đeo bịt mặt đen.
“Tiểu mỹ nhân đừng khóc, theo bọn ta thì hôm nào bọn ta cũng sẽ cho nàng vui vẻ.” Một tên khác lên tiếng.
“Các....các ngươi là ai?” Âu Dương Nguyệt Anh giật mình đứng dậy nhìn 3 người họ.
“Nàng nghĩ bọn ta là ai?” Một tên trả lời.
“Sơn tặc... các ngươi là sơn tặc!” Âu Dương Nguyệt Anh hơi sợ hãi trả lời.
“Đúng vậy, bọn ta là sơn tặc. Hiện tại là muốn bắt nàng đi đó!” Một tên khác nói.
“Ta... ta nói cho các ngươi biết! Ta biết y thuật, ta... ta độc chết các...các ngươi đó! Ta... ta còn có ngân châm, cẩn.... cẩn thận... ta đâm vào huyệt tử của các ngươi!” Âu Dương Nguyệt Anh sợ hãi nhưng vẫn uy hiếp 3 tên đó.
“Bọn ta không sợ, nàng độc bọn ta xem nào! Haha..!!” Một tên lên tiếng.
“Có...có giỏi các ngươi bước tới gần đây xem!” Âu Dương Nguyệt Anh nói, ánh mắt nhìn ra khúc cây ở phía sau.
“Tới thì tới, bọn ta không biết sợ đâu!” Ba thanh niên từ từ bước tới.
Âu Dương Nguyệt Anh vội vàng cầm lấy cành cây đánh liên tục vào ba người họ.