“Cẩn Liêm, sao huynh lại về sớm hơn dự định vậy?” Nam Cung Hàn Vũ nhìn Hàn Cẩn Liêm hỏi, tay thì rót ly trà cho y.
“Cũng chỉ có hai người cưỡi ngựa đi cũng nhanh.” Hàn Cẩn Liêm vừa uống trà vừa trả lời.
“Vất vả rồi!” Nam Cung Minh Triệt nói.
“Có gì mà vất vả chứ! Chỉ là vất vả cho Dạ Thần huynh, đến đón ta mà còn phải mang theo cả tiểu thê tử.” Hàn Cẩn Liêm cười mỉm nói với Nam Cung Dạ Thần.
“Chỉ là tiểu hài tử muốn đi dạo thôi, cũng không có gì vất vả!” Nam Cung Dạ Thần trừng mắt với Nam Cung Minh Triệt một cái rồi trả lời Hàn Cẩn Liêm.
“Tiểu hài tử sao? Vậy Dạ Thần huynh có thể cho ta gặp tiểu hài tử mà huynh nói và tiểu tẩu tẩu mà Minh Triệt nói không?” Hàn Cẩn Liên nói.
“Tiểu hài tử mà...không biết chạy đi chơi ở đâu rồi!” Nam Cung Dạ Thần vừa uống trà vừa trả lời.
“Chạy đi chơi....? Không phải....nàng là tiểu thư khuê các nổi tiếng tri thư đạt lễ sao...? Đúng là khó hiểu nổi..” Hàn Cẩn Liên lắc đầu nói.
________•________•________•________•
Buổi tối tại khách điếm mọi người đều đang chuẩn bị dùng bữa.
“Giang Bình, nàng vẫn chưa về sao?” Nam Cung Dạ Thần ngồi hỏi Giang Bình.
“Hồi chủ tử vẫn chưa về, Bình An và Như Ý đã ra ngoài tìm rồi!” Giang Bì bẩm báo.
“Bẩm chủ tử!” Bình An và Như Ý bên ngoài đi vào.
“Nàng đâu?” Nam Cung Dạ Thần hỏi.
“Bẩm chủ tử, chuyện này...chủ mẫu.. người..” Như Ý ấp úng.
“Có chuyện gì?” Nam Cung Dạ Thần nhìn Bình An.
“Bẩm chủ tử, chủ mẫu thay nam trang, đã vào Tuý Lâu!” Bình An bẩm báo.
“Tuý Lâu?” Nam Cung Minh Triệt ngạc nhiên.
“Đó là nói nào?” Nam Cung Hàn Vũ hỏi.
“Lúc trưa đệ có đi ngang qua, đó là...là...” Nam Cung Minh Triệt ấp úng.
“Hôm nay các người mắc bệnh nói lắp rồi hả?” Nam Cung Dạ Thần nói.
“Là kỹ viện! Dạ Thần huynh, tiểu hài tử này của huynh cũng có hứng thú với trò này sao?” Hàn Cẩn Liêm nói như trêu đùa.
‘Cạch!’ Nam Cung Dạ Thần tức giận đặt mạnh ly trà xuống bàn rồi đứng dậy ra lệnh cho Bình An và Như Ý:“Mau đưa ta tới đó!”
——————
Tại Tuý Lâu các nam tử ra vào tấp nập, các cô nương thì đứng trước cửa đón khách. Bình An và Như Ý đưa Nam Cung Dạ Thần đến, đi theo sau là Nam Cung Minh Triệt và Giang Bình.
“Aiyo, các vị công tử. Mời vào trong, mời vào trong. Các ngươi lại đây, tiếp đón các vị công tử đây!” Bà chủ của Tuý Lâu ăn mặc diêm dúa loè loẹt cười tươi tiếp đón.
“Các vị công tử muốn tỷ muội chúng tôi hầu hạ như thế nào thì chúng tôi cũng có thể hầu hạ như thế đó!” Một cô nương lên tiếng đang định nhào vô Giang Bình thì bị doạ.
“Đừng đến gần ta!” Giang Bình trực tiếp rút ra nửa thanh kiếm hù doạ.
“Aiyo vị công tử này, cậu doạ các cô nương của ta rồi đó!” Bà chủ nhìn Giang Binh nói.
“Bà chủ, bọn ta không tới đây tìm cô nương. Bọn ta là đến tìm người.” Nam Cung Minh Triệt lên tiếng.
“Ở đây nhiều cô nương xinh đẹp như thế này, không biết các công tử muốn tìm vị cô nương nào!” Bà chủ vẫn cười tươi nói.
“Một thanh niên dáng người mảnh mai nhỏ bé, da dẻ mịn màng mắt to, xinh đẹp hơn nữ nhân!” Nam Cung Dạ Thần lạnh lùng nói.
“Cái này....” Bà chủ ấp úng liếc ngàng liếc dọc cho đến khi Giang Bình đưa cho bà ta một thỏi vàng thì bà ta mới cười tươi trả lời:“Các vị công tử nói đến chắc là vị Dương Công Tử có đúng không?”
“Dương công tử?” Nam Cung Dạ Thần nhíu mày.
“Các công tử đến chỗ này đều cao to, chỉ có mỗi Dương công tử đó là mảnh mai, cao...cao khoản không tới vai của công tử đây.” Bà chủ trả lời.
“Đưa ta lên gặp người!” Nam Cung Dạ Thần nói.
Giang Bình đưa cho bà chủ thêm hai thỏi vàng thì bà ta vui vẻ đưa người lên lầu.
Khi Nam Cung Dạ Thần lên tới phòng thì đập vào mắt hắn là Âu Dương Nguyệt Anh một thân nam trang lam y đang vui vẻ uống rượu do mấy cô nương đút, Thanh Tâm cũng một thân nam y nhưng ngồi một bên lo lắng.
“Tất cả cút ra ngoài hết cho ta!” Nam Cung Dạ Thần lạnh lùng quát khiến các cô nương sợ hãi chạy ra ngoài.
“Thiếu...thiếu gia!” Thanh Tâm sợ hãi đứng bật dậy.
“Anh...anh...anh làm gì ở đây?” Âu Dương Nguyệt Anh giật mình.
“Chuyện này phải để ta hỏi nàng đó!” Nam Cung Dạ Thần tức giận lập tức đi đến bên cạnh Âu Dương Nguyệt Anh bế nàng lên đi khỏi Tuý Lâu.