Tuy là ngày khai trương nhưng Nhật Nguyệt Cư lại không hề đông khách, một số khách là các công tử vì tò mò nên đến xem thử.
Nhật Nguyệt Cư được Âu Dương Nguyệt Anh thiết kế và trang trí có một không hai tại nơi này. Thiết kế hai tầng đều là gỗ thượng hạng lừa được từ chõi của Nam Cung Dạ Thần, bên ngoài trang trí sang trọng và bắt mắt....bên trong càng giống nhà hàng 5 sao tại hiện đại chỉ khác là không có đèn điện.
“Sao từ sáng tới giờ mà không có tới 10 người khách vậy chứ?” Âu Dương Nguyệt Anh ngồi ở một gốc mà chán nản buồn bã.
“Tiểu Thư, vậy phải làm sao?” Thanh Tâm nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Chẳng lẽ cần phải đi tuyên truyền?” Âu Dương Nguyệt Anh tự hỏi chính mình.
“Tuyên truyền... cái gì?” Thanh Tâm không hiểu nên thắc mắc.
“Không có gì, để ta nghỉ xem!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Ểhhhh.... Sao ở đây lại có một mỹ nhân như thế này?? Hêhêhê...” Bên ngoài 1 tên công tửu ăn mặc sang trọng có lẽ là con nhà quan nào đó. Vừa nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh liền nổi thói háo sắc.
“Tiểu Thư, là Liễu Tứ Công Tử!” Thanh Tâm nhận ra nên nói nhỏ với Âu Dương Nguyệt Anh.
“Ai???” Âu Dương Nguyệt Anh cố tình hỏi lớn.
“Thiếu Gia nhà bọn ta là Tứ Công Tử Phủ Lại Bộ Thượng Thư, ngươi còn giả bộ cái gì chứ?” 1 tên gia đinh hống hách nói.
“Lại Bộ Thượng Thư?? Liễu Gia?? Không phải lại là cháu của Hoàng Hậu Nương Nương đó chứ?” Âu Dương Nguyệt Anh nhíu mày. Không phải lại xuôi xẻo như vậy chứ, lại đụng phải nhà này.
“Xem ra ngươi cũng biết nhiều đó!” Tên gia đinh hống hách đó nói.
“Haizzz... Gia môn bất hạnh mà....!” Âu Dương Nguyệt Anh thở dài. Liễu Gia này sao khôbg có người nào tốt mà thuận mắt hết vậy nè!!
“Ngươi nói cái gì!!!” Liễu Trường nhìn Âu Dương Nguyệt Anh quát.
“Ngươi quát ta làm gì?? Doạ ta giật mình ngươi có chịu trách nhiệm được hay không? Còn không thì ngươi cắn ta một cái xem thịt ta dai hay cứng xem ngưoi có cắn nổi hay không!” Âu Dương Nguyệt Anh quát lại. Hai tỷ tỷ của ngươi đấu không lại ta ngươi tưởng ngươi là cọng hành nào.
“Ngươi lại dám quát ta!” Liễu Trường nghiến răng.
“Ayya Công Tử à... ta chỉ đùa thôi mà! Người đến là khách, Công Tử vào trong ngồi, muốn ăn món gì cứ gọi.” Âu Dương Nguyệt Anh đổi sắc mặt mỉm cười.
“Nói chuyện như vậy còn nghe được! Nhưng mà... bổn Công Tử muốn xem nàng múa cho Bổn Công Tử xem!” Liễu Trường háo sắc dùng ta vuốt mặt Âu Dương Nguyệt Anh.
“Nhịn người một bước ngưoi liền tưởng mình là ông lớn sao hả? Tên khốn bẩn thỉu, hôm nay Bản Tiểu Thư lột da ngươi!” Âu Dương Nguyệt Anh tức giận đập bàn đứng dậy.
“Con đàn bà thối này... ngươi mắng ai vậy?” Liễu Trường tức giận.
“Mắng ngươi nhưng không chủ thẳng mặt ngươi liền không biết ngươi ngu ngốc sao đồ không có não!! Ngươi lại dám mắng ta thối... tướng công ta còn không dám mắng ta ngươi lại dám mắng ta!” Âu Dương Nguyệt Anh càng tức giận hơn.
“Xem hôm nay ta có dạy dỗ ngươi không!!” Liễu Trường tức giận giơ tay lên định đánh nhưng lại bị bàn tay khác cầm lại kèm theo giọng nói lạnh lùng: “Bổn Vương xem ai dám!”