“Tiểu thư, người làm sao vậy?” Thanh Tâm ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Hức hức...” Âu Dương Nguyệt Anh không nhìn lên, cứ như vậy mà khóc.
“Tiểu Thư, người đừng khóc nữa đứng dậy đi!” Thanh Tâm đỡ Âu Dương Nguyệt Anh đứng dậy rồi đỡ nàng lại giường ngồi.
“Thanh Tâm, ta muốn ở một mình. Ngươi ra ngoài đi nghỉ sớm đi!” Âu Dương Nguyệt Anh ngồi xuống giường cố gắng nín khóc rồi nói với Thanh Tâm.
“Nhưng mà...” Thanh Tâm ấp úng.
“Ra ngoài!” Âu Dương Nguyệt Anh nói xong liền nằm xuống giường quay mặt vào trong.
“Vậy nô tỳ ra ngoài, có gì tiểu thư cứ gọi.” Thanh Tâm nói rồi lui ra ngoài.
————Dưới lầu———
Nam Cung Dạ Thần đi xuống lầu với Nam Cung Hàn Vũ, Nam Cung Minh Triệt và Hàn Cẩn Liêm. Vì đã là buổi tối nên khách không đông lắm.
“Tiểu ca, huynh mắng tẩu tẩu sao?” Nam Cung Minh Triệt lên tiếng hỏi.
“Tiểu Triệt, ăn thức ăn của đệ đi!” Nam Cung Hàn Vũ nhìn Nam Cung Minh Triệt nói.
Nam Cung Dạ Thần thì không nói gì, ngồi xuống liền rót rượu ra uống.
———Sáng hôm sau mọi người liền chuẩn bị trở về, Âu Dương Nguyệt Anh được Thanh Tâm đỡ ra lên thẳng xe ngựa ngồi xuống.
“Anh Nhi, nàng có muốn cưỡi ngựa không?” Nam Cung Dạ Thần nhìn lên xe ngựa hỏi nhưng bên trong không trả lời.
“Tiểu tẩu tẩu, đệ cho tẩu mượn ngựa nè!” Nam Cung Minh Triệt cũng lên tiếng.
“Các vị thiếu gia, tiểu thư không biết cưỡi ngựa.” Thanh Tâm mở cửa xe ngựa đi ra nói.
“Không biết? Hôm qua tẩu ấy còn đòi cưỡi mà!” Nam Cung Dạ Thần nghi vấn.
“Nô tỳ cũng không biết!” Thanh Tâm trả lời.
“Nguyệt Anh, đừng giận nữa. Dạ Thần cũng không cố ý la mắng muội đâu!” Nam Cung Hàn Vũ cũng lên tiếng.
“Tiểu Triệt, khi nào sẽ xuất phát vậy?” Âu Dương Nguyệt Anh ngồi bên trong xe ngựa hỏi.
“Đợi Cẩn Liêm ra sẽ đi ngay.” Nam Cung Minh Triệt trả lời.
“Ồhh!” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Tiểu tẩu, tẩu có muốn cưỡi ngựa không? Nam Cung Minh Triệt hỏi.
“Không cần!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
Mọi người đợi thêm một chút nữa thì Hàn Cẩn Liêm và tuỳ tùng của y ra rồi cả đoàn người ngựa xuất phát về Yên Kinh Thành.