• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồi thiếu gia, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi ạ!” Thanh Tâm bẩm báo với Nam Cung Dạ Thần.

“”Được rồi, lui ra chuẩn bị bữa tối đi! Tiểu thư của ngươi tắm xong sẽ dùng bữa.” Nam Cung Dạ Thần ngồi trên ghế nói.

“Nô tỳ đã nói với tiểu nhị rồi ạ, nô tỳ tắm cho tiểu thư xong sẽ gọi mang lên ngay ạ.” Thanh Tâm bẩm báo.

“Ngươi lui ra đi, Bổn Vương sẽ bồi nàng tắm!” Nam Cung Dạ Thần nói.

“...Vâng! Nô tỳ lui ra ạ!” Thanh Tâm hơi do dự nhưng cũng nhận lệnh lui ra.

Nam Cung Dạ Thần đứng dậy đi vào bên trong bức bình phong nhìn thấy Âu Dương Nguyệt Anh đã cởi xong bộ nam y trên người, giờ nàng chỉ mặc có lớp áo mỏng bên trong.

“Thanh Tâm đâu?” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn Nam Cung Dạ Thần hỏi.

“Ra ngoài rồi!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.

“Ra ngoài? Không phải bình thường luôn đòi tắm cho ta hay sao?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.

“Lại đây, ta tắm cùng nàng!” Nam Cung Dạ Thần cầm tay Âu Dương Nguyệt Anh lại thùng nước tắm.

“Anh?? Không cần đâu, ta có thể tự tắm!” Âu Dương Nguyệt Anh kinh hãi nói.

“Đã nói ta tắm cho nàng!” Nam Cung Dạ Thần định cởi y phục giúp Âu Dương Nguyệt Anh nhưng nàng lại không cho.

“Không...không cần thật mà, ta có thể tự tắm.” Âu Dương Nguyệt Anh hơi lùi lại phía sau.

“Nàng bây giờ là tê tử của ta, tắm cùng nhau thì có sao đâu chứ! Âu Dương Nguyệt Anh, nàng có ý gì? Chẳng lẽ nàng còn có ý định giữ lại cho Nhị Hoàng Huynh? Nàng đừng quên bây giờ nàng là thê tử của ta, nàng và hắn không thể nào nữa đâu!” Nam Cung Dạ Thần tức giận không suy nghĩ nhiều nữa.

“Ta...thì ra anh còn nghi ngờ ta! Nam Cung Dạ Thần anh được lắm, ta quên là gia đình Đế Vương các người ngoài nghi ngờ ra thì làm gì có tình cảm! Nghi ngờ chính là trở thành bản năng rồi!” Âu Dương Nguyệt Anh nghe được có hơi tổn thương nên rất tức giận. Lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn nghi ngờ nàng như vậy.

“Nàng nói chuyện có thể suy nghĩ trước một chút không?” Nam Cung Dạ Thần nghe Âu Dương Nguyệt Anh nói liền sợ người khác nghe được nàng sẽ gặp rắc rối nên định dùng tay bịt miệng nàng lại nhưng tay chưa tới đã bị nàng đánh trả về.

“Đừng động vào ta! Bây giờ lời anh muốn nghe nhất chắc là ta thừa nhận là ta quyết ý chờ Nhị Vương Gia kia đúng không? Anh muốn nghe ta sẽ nói cho anh nghe!” Âu Dương Nguyệt Anh tức giận, khoé mắt đỏ hoe ngấn nước.

“Ta...là ta nhất thời lỡ lời, nàng đừng nói bậy nữa!” Nam Cung Dạ Thần xuống nước.

“Anh thì là lỡ lời đến ta thù là nói bậy! Được, ta không nói nữa. Anh đi ra ngoài cho ta!” Âu Dương Nguyệt Anh chỉ tay ra cánh cửa, câu cuối cùng gần như dùng hết sức để hét lên, nước mắt nhẹ rơi xuống.

“Ta....ta sai rồi! Nàng đừng khóc, nàng mắng ta cãi nhau với ta, đừng khóc!” Nam Cung Dạ Thần hơi rối, luống cuống nhìn nàng, muốn động vào nàng dỗ nàng nhưng nàng lại không cho.

“Ta nói anh đi ra ngoài! Hức...” Âu Dương Nguyệt Anh khóc nói.

“Được được, nàng bình tĩnh, bây giờ ta ra ngoài..nàng bình tĩnh lại nha!” Nam Cung Dạ Thần sợ Âu Dương Nguyệt Anh khóc dữ hơn nên lùi lại rồi đi ra ngoài.

“Hức hức...huhuhu...OA OA OA OA OA....” Sau khi Nam Cung Dạ Thần ra ngoài thì Âu Dương Nguyệt Anh ngồi xuống úp mặt xuống hai tay để trên đầu gối bật khóc lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK