“Tiểu Thư, người quá tuỳ hứng rồi! Liễu Phu Nhân đó là người tốt nhất người không nên đắc tội.” Thanh Tâm vừa đi theo Âu Dương Nguyệt Anh vừa lo lắng nói.
“Sợ gì chứ? Ta mà để bản thân bị bắt nạt mới là ngốc đó! Ta như vậy chính là để cho bọn họ biết là người của ta không dễ động vào, nếu không cái giá mà họ phải trả là gấp 2 lần. Tiểu Tam mà không an phận, xem ta thu thập như thế nào!” Âu Dương Nguyệt Anh hùng hồn trả lời.
“Nhưng mà sau lưng chính là Hoàng Hậu Nương Nương!” Thanh Tâm nói nhỏ.
“Binh đến tướng chặn! Trong Phủ này không phải có chuyện gì thì nên tìm ngựa đực trước sao? Bây giờ đi chơi trước đã!” Âu Dương Nguyệt Anh nói với thái độ không hề sợ hãi mà còn hào hứng. Với nàng mà nói vui vẻ mới là quan trọng, lo lắng nhiều làm gì?
“Tiểu Thư, người muốn đi đâu?” Thanh Tâm lên tiếng hỏi.
“Xuất Phủ, ra ngoài dạo chơi!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Xuất Phủ?” Thanh Tâm ngạc nhiên. Tiểu Thư muốn xuất Phủ nhưng mà Vương Gia chắc là sẽ không đồng ý đâu, làm sao khuyên Tiểu Thư bây giờ?
“Vương Phi, với người thì không được Vương Gia cho phép thì người không được xuất Phủ đâu.” Như Ý bước lên nhìn Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Chỉ với ta thôi sao? Ở đâu ra cái đạo lý này chứ?” Âu Dương Nguyệt Anh không phục nói. Mặc dù đã được đi nhưng tại sao chỉ mình nàng là phải đợi sự đồng ý của hắn chứ?
“Chắc là vì Vương Phi bị thương mới khỏi nên Vương Gia lo lắng đó ạ!” Như Ý giải thích. Nhìn qua thì có lẽ Như Ý so với Bình An thì có phần ôn nhu hơn nhưng cả 2 đều là hộ vệ trung thành của Nam Cung Dạ Thần.
“Là như vậy sao? Nhưng mà tối hôm qua Nam... ơ Vương Gia, Vương Gia đã đồng ý với ta tuỳ lúc ta đều có thể xuất Phủ.” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Thật sao ạ?” Thanh Tâm hỏi.
“Ta gạt các ngươi chuyện này làm gì chứ?” Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Nhưng mà...” Như Ý ấp úng nhìn Bình An chỉ thấy Bình An lắc đầu. 2 người họ chưa nhận được lệnh từ Nam Cung Dạ Thần nên không dám làm bừa.
“Nếu các ngươi không tin thì có thể đi hỏi Vương Gia của các ngươi, bây giờ ta đi chơi, nếu mà hắn nói không phải thì các ngươi bắt ta về. Mà không đúng, hắn đã đồng ý rồi! Tạm biệt!” Âu Dương Nguyệt Anh nói rồi bước đi ra hướng cửa, Thanh Tâm đi theo sau.
Bình An và Như Ý nhìn nhau không nói gì nhưng liền hiểu ý nhau, chia ra hành động. Như Ý thì đi theo sau Âu Dương Nguyệt Anh, còn Bình An thì đi về hướng khác.
_____+_____+_____+_____•
Trong thư phòng Nam Cung Dạ Thần, Nam Cung Hàn Vũ, Nam Cung Cảnh Nghi cùng Nam Cung Minh Triệt đang ngồi đó, và có lẽ như là đang bàn chuyện.
“Thuộc hạ thỉnh an Vương Gia, thỉnh an các vị Vương Gia!” Bình An từ bên ngoài đi vào chấp kiếm hành lễ.
“Bình Mặt Lạnh!” Người lên tiếng là Nam Cung Minh Triệt. Y là từ trước tới nay chưa từng thấy Bình An cười nên gọi cô là Bình Mặt Lạnh.
“Có chuyện gì sao?” Nam Cung Dạ Thần lên tiếng hỏi. Không phải là hắn phái bọn họ đi theo nàng sao, sao lại về đây chứ?
“Hồi Vương Gia, Vương Phi muốn xuất Phủ và nói đã được Vương Gia cho phép nhưng thuộc hạ và Như Ý đều chưa nhận được lệnh từ Vương Gia nên đến đây hỏi Vương Gia ạ!” Bình An cung kính nói.
“Bổn Vương đã đồng ý nàng! Các ngươi đi theo quan sát nàng, xem nàng đã gặp và tiếp xúc những ai!” Nam Cung Dạ Thần nhìn Bònh An dặn dò.
“Vâng! Thuộc hạ đã hiểu! Thuộc hạ xin cáo lui!” Bình An nhận lệnh rồi đi ra ngoài, đi tìm nhóm người Âu Dương Nguyệt Anh.
“Thập Ngũ Đệ, người ta dù sao cũng là cô nương mà đệ cứ mặt lạnh này mặt lạnh nọ, không sợ cô nương nhà người ta buồn hay sao?” Nam Cung Hàn Vũ nhìn Nam Cung Minh Triệt nói.
“Cô ta mặt lúc nào cũng lạnh tanh nên đệ mới gọi cô ta là mặt lạnh. Mà hơn nữa cô ta mà cũng biết buồn hay sao?” Nam Cung Minh Triệt vô tư nói mà không suy nghĩ nhiều.
“Đệ đó, đâu phải người ta sinh ra thì đã như vậy đâu!” Nam Cung Cảnh Nghi nói.
“Đệ biết rồi, biết rồi! Không gọi cô ta như vậy nữa! Mà cô ta từ trước tới nay đều làm nhiệm vụ mà Thập Tứ Ca giao, 1 năm có thể gặp cô ta được mấy lần chứ?” Nam Cung Minh Triệt nói.