‘Xoảng!’ Tiếng ly vỡ kèm theo tiếng nói đầy sự ngạc nhiên và tức giận của Liễu Di Hân: “Ngươi nói Vương Gia ban Bình Anh và Như Ý cho Âu Dương Nguyệt Anh?”
“Đúng vậy thưa phu nhân! Đám người hầu hạ Nam Lân Viện sáng nay đều nói như vậy, còn có Giang Hộ Vệ cũng đích thị đã truyền Bình An và Như Ý đến Tĩnh Hiên Viện.” 1 tỳ nữ quỳ đối diện Liễu Di Hân nói.
“Đáng ghét! Vương Gia làm sao có thể đối với ả như vậy được chứ?” Liễu Di Hân tức giận đập mạnh tay lên bàn.
“Phu nhân đừng tức giận, đừng làm bản thân bị thương. Như vậy không đáng!” Dị Chân là tỳ nữ thân cận bên cạnh Liễu Hân Di thấy vậy lập tức lên tiếng.
“Đúng vậy, bổn phu nhân không thể tự hại thân thể ngọc ngà này được. Dị Chân, chuẩn bị bút mực, bổn phu nhân phải viết thư cho cô mẫu.” Liễu Di Hân nắm chặt 2 bàn tay ra lệnh.
Tĩnh Hiên Viện!
“Tiểu thư, người dùng trà đi ạ.” Thanh Tâm đưa 1 ly trà đến trước mặt Âu Dương Nguyệt Anh nói.
“Ta không uống!” Âu Dương Nguyệt Anh ngồi trên ghế dùng tay vuốt ve đầu nhỏ của Bạch Tuyết đang nằm hưởng thụ trên đùi của nàng, miệng nhỏ nói.
“Tiểu Thư, tối hôm qua người và Vương Gia....” Thanh Tâm ấp úng nhìn Âu Dương Nguyệt Anh hỏi.
“Chuyện gì cũng không có, chỉ ngủ thôi!” Âu Dương Nguyệt Anh trả lời.
“Hả?” Thanh Tâm kinh ngạc. Chỉ ngủ thôi là có ý gì đây? NGỦ?
“Chỉ ngủ thôi! Nằm xuống giường, nhắm mắt và đi ngủ.” Âu Dương Nguyệt Anh biết Thanh Tâm lệch ý nên giải thích.
“Thuộc hạ Bình An/Như Ý thỉnh an Vương Phi!” Bên ngoài 2 nữ nhân cầm kiếm trên tay đi vào, hơi khom lưng tay cầm kiếm chấp lại, mặt lạnh hành lễ.
“Miễn lễ đi!” Âu Dương Nguyệt Anh lúc đầu có hơi hoảng sợ. 2 vị đại tỷ này là tới chăm sóc ta hay là doạ người vậy? Nam Cung Dạ Thần ơi Nam Cung Dạ Thần! Ta đắc tội với anh ở điểm nào vậy?
———
“Hắc xì!” Ở 1 nơi nào đó có vị Vương Gia nào đó nhảy mũi 1 cái.
“Vương Gia, người cảm sao?” Giang Bình lo lắng hỏi.
“Không sao!” Nam Cung Dạ Thần trả lời.
————
“2 vị tỷ tỷ chính là người được Vương Gia chỉ tới hay sao?” Thanh Tâm nhìn 2 người họ hỏi.
Bình An và Như Ý không trả lời mà chỉ đồng loạt gật đầu.
“2 người ai là Bình An, ai là Như Ý?” Âu Dương Nguyệt Nah hỏi.
“Thuộc hạ Bình An!” Bình An mặc y phục màu đen nhưng đai lưng màu đỏ trả lời.
“Thuộc hạ là Như Ý!” Như Ý cũng mặc y phục màu đen cùng mẫu với Bình An nhưng đai lưng màu tím.
“2 người nhìn qua chắc không phải tỳ nữ được phái đến chăm sóc ta đâu hák?!” Âu Dương Nguyệt Anh nhìn 2 người họ nói. Làm gì có tỳ nữ nào như 2 người này chứ!
“Chúng thuộc hạ được phái đến để bảo vệ Vương Phi chứ không phải chăm sóc.” Bình An trả lời.
“2 người là hộ vệ?” Âu Dương Nguyệt Anh tiếp tục hỏi.
“Đúng như vậy!” Như Ý gật đầu.
“Cũng may là hộ vệ chứ không phải tỳ nữ! Nếu 2 ngườu mà là tỳ nữ chăm sóc hầu hạ ta giống Thanh Tâm chắc ta bị doạ mà giảm thọ quá.” Âu Dương Nguyệt Anh nói mà chỉ mình nàng nghe thấy.