Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên
Từ đó cho đến mấy ngày sau Lục Thiết Công cũng không quay về trường, Trương Đông Qua giúp hắn xin nghỉ mười ngày. Giáo viên chỉ ước sao thể loại đầu gấu không học hành gì kiểu này đừng quay lại, nên lập tức phê chuẩn cho nghỉ.
Đồng thời, Lương Viễn Triêu cũng xin nghỉ ba ngày.
Ngoại trừ Bạc Quan Sơ và đám đàn em của Lục Thiết Công thì không ai biết đã có chuyện gì xảy ra.
Liên quan tới hôm đó, hai khối lớp truyền tai nhau một phiên bản như này: Lục Thiết Công cạo đầu hoàn lương vì Bạc Quan Sơ, nhưng Bạc Quan Sơ lại chỉ thích Lương Viễn Triêu.
Ngày thứ ba sau khi xảy ra sự việc, Bạc Quan Sơ tới tiệm nhà Chu Hằng ăn cơm. Mặt trời buổi trưa hôm đó chói loá gay gắt, mây trên đỉnh đầu chẳng thấy đâu, chỉ có vài tầng xám xám. Trên đường có người bung ô, có người đội mũ. Bạc Quan Sơ đi sát vào bên tường, cố gắng để bóng râm ít ỏi của bức tường che nắng giúp.
Chu Hằng đang kéo cửa cuốn.
“Chu Hằng!” Bạc Quan Sơ gọi cậu ta.
Dường như người nọ không nghe thấy, vẫn tiếp tục lấy chìa khoá ra chuẩn bị khoá cửa.
“Này!” Bạc Quan Sơ chạy đến vỗ cậu ta.
Chu Hằng thấy rõ người tới là ai, cậu ta vừa khoá cửa vừa nói: “Tôi có việc, em tới chỗ khác ăn đi.”
“Anh có chuyện gì?” Mỗi lần Bạc Quan Sơ đến, cậu ta đều ở đây: “Nhà anh…”
Chu Hằng đứng dậy: “Không phải.”
Cậu ta chuẩn bị đi.
Bạc Quan Sơ biết Chu Hằng đang vội, nên không định kéo lại. Lúc cậu ta lấy xe ra, cô hỏi: “Anh có biết mấy ngày nay Lương Viễn Triêu xin nghỉ phép không?”
Bàn tay nắm ghi-đông xe của Chu Hằng siết lại: “Biết.”
“Anh ấy sao thế?”
Bạc Quan Sơ đoán do trên mặt Lương Viễn Triêu có vết thương, sợ gây thêm rắc rối nên mới nghỉ ở nhà vài ngày nhưng nhìn vẻ mặt của Chu Hằng… có lẽ cô đã đoán sai rồi.
“Cậu ấy không sao, em mau về trường đi.”
Chu Hằng ngồi lên xe, Bạc Quan Sơ lập tức bám vào baga xe cậu ta.
Xe đạp của Chu Hằng và cô giống nhau, đều là loại cũ phổ thông, đằng sau còn có thêm một chỗ ngồi. Nhưng điểm khác biệt chính là, liên kết giữa đầu xe và chỗ ngồi sau xe của cô là khung cong, còn của Chu Hằng là loại khung ngang vừa thẳng vừa cao, có lẽ là hãng Phượng Hoàng.
Chu Hằng dẫm chân lên bàn đạp, nhưng xe không đi mà cứ lùi.
“Này! Em làm gì thế?”
“Lương Viễn Triêu đánh nhau ở trường.”
Hai chân Chu Hằng chống xuống đất, cậu ta kinh ngạc nhìn cô: “Em nói gì?”
Bạc Quan Sơ đổi lại cách nói: “Anh ấy đánh người, cũng bị đánh nữa.”
“Vì sao?”
Lương Viễn Triêu không phải là người dễ dàng đánh nhau, dù cho có xung đột với người khác đến mức phải ra tay thì người ra tay cũng là Chu Hằng và Phó Khâm.
Chu Hằng từng nói, tất cả những sai lầm trong độ tuổi này của bọn họ đều sẽ bay tới tai ba mẹ. Nếu cậu ta và Phó Khâm thật sự xảy ra chuyện thì đằng sau vẫn còn có ba mẹ, nhưng Lương Viễn Triêu không có, cậu chỉ có một mình.
Bạc Quan Sơ kể lại sơ qua về chuyện hôm đó một lần nữa.
Mu bàn tay Chu Hằng nổi gân xanh, chiếc tay lái như sắp vỡ nát trong tay cậu ta: “Thằng đó tên gì.”
“Lục Thiết Công.”
“Nó thích em?”
“…” Còn thảo luận đến vấn đề này nữa à?
Bạc Quan Sơ không biết nên trả lời thế nào, cô không quen Lục Thiết Công, nên hoàn toàn không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Bạc Quan Sơ đột nhiên cảm thấy khi Chu Hằng tức giận lên thì mức độ đáng sợ cũng không thua kém gì Lương Viễn Triêu. Nếu cô nói không phải, nhỡ đâu về sau Lục Thiết Công theo đuổi cô thì làm sao; nếu cô nói phải, vậy dường như tất cả mọi chuyện xảy ra đều do cô.
Bạc Quan Sơ lựa chọn trốn tránh: “Có phải Lương Viễn Triêu không cho người khác nói mấy lời thô tục không?”
“Ba mẹ cậu ấy mất rồi.”
Nói xong, Chu Hằng lập tức hối hận. Mặc dù chuyện ba Lương, mẹ Lương qua đời ngay cả ông chủ tiệm hoa quả cũng biết, nhưng đó vẫn là một bí mật ở trường trung học số 13.
“Gì mà mất rồi?” Bạc Quan Sơ nhất thời không hiểu gì.
Chu Hằng định đi, Bạc Quan Sơ lập tức túm cậu ta lại.
“Chu Hằng, anh nói thế ý là gì?” Cô chợt nhớ tới khung ảnh lần trước mình đánh vỡ ở nhà Lương Viễn Triêu, đầu ong ong giống như bị sét đánh.
“Đây là điều cấm kỵ của cậu ấy, hôm nay tôi nhiều lời, nên làm thế nào thì em tự biết.”
Cho nên, ở trước mặt Lương Viễn Triêu, có thể nói mấy lời thô tục, nhưng mấy lời thô tục ấy không thể kèm theo chữ “mẹ”.
Bạc Quan Sơ đột nhiên hơi hối hận vì hôm đó đã bảo Lương Viễn Triêu dừng tay, đáng lẽ nên nói cậu đấm nhiều thêm mấy cái, đánh cho Lục Thiết Công thành cái đầu heo mới đúng.
Chu Hằng biến mất ở đầu ngõ.
Bạc Quan Sơ không ăn cơm trưa, cô ngồi trước cánh cửa cuộn màu trắng xám rất lâu. Ánh mắt tìm tòi của người đi đường nhìn vào cô, nhưng cô chẳng buồn quan tâm.
Mấy năm sau, khi Bạc Quan Sơ vừa vào Viện Nghiên cứu.
Trên bàn cơm, Trần Bá Sinh nói người càng già càng sợ phải rời xa nhân thế, lúc nào cũng muốn ngắm nhìn nhiều hơn, ngắm nhìn xem những biến hoá của thời đại này có giống như kỳ vọng trong thời trẻ bọn họ không. Không biết cuối cùng những việc trên tay có thể hoàn thành hết không.
Ông ấy còn hỏi học sinh ngồi cùng bàn rằng: Lần đầu tiên các em cảm thấy cái chết cách mình rất gần là khi nào.
Chủ đề này hơi nặng nề, mỗi người trên bàn đều có câu chuyện cũ, miệng nói ra rồi mới biết có rất nhiều lời muốn nói.
Chỉ riêng Bạc Quan Sơ yên lặng không lên tiếng.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tử thần đang cận kề mình, là khi ở trước cánh cửa cuốn nhà Chu Hằng.
Bạc Quan Sơ 16 tuổi chưa từng tham dự đám tang nào, Lương Viễn Triêu 17 tuổi mất cả ba lẫn mẹ.
Cô cho rằng sau lưng Lương Viễn Triêu có ‘cơ’ nên cậu mới có thể là thiếu niên tuỳ ý xuất chinh không sợ. Nhưng cô lại chưa từng nghĩ rằng thiếu niên ấy đang đứng cạnh vách đá sâu thăm thẳm.
Buổi chiều diễn ra nghi thức trao giải đại hội thể thao, nghi thức trao giải được cử hành tại sân thể dục, trời nóng như đổ lửa, rất nhiều học sinh trốn đi.
Bạc Quan Sơ cũng trốn.
Khó có ngày Thư Tâm rời bàn mạt chược về nhà sớm.
Bạc Quan Sơ cũng không ngờ 4 giờ Thư Tâm đã về. Khi đẩy cửa vào, hai người nghi ngờ nhìn nhau.
“Mẹ…”
Thư Tâm nhìn đồng hồ trên tường, kim phút vừa hay chỉ đến số 12, tròn 4 giờ chiều.
“Sao tan học sớm thế?”
“Dạ… Chiều nay trao giải đại hội thể thao, trao giải xong thì về ạ.”
“Ừm.”
“Bạc Quan Sơ.”
Hô hấp cô ngưng lại: “Dạ?”
“Ra đây giúp mẹ.”
Bạc Quan Sơ để cặp sách xuống, đi vào phòng bếp. Thư Tâm đưa mới rau cần tây cho cô: “Nhặt đi, rửa sạch vào.”
Khi ấy nước mà các hộ gia đình phố sau sử dụng vẫn là nước giếng, nhưng nước ở nhà Lương Viễn Triêu là nước máy.
Hai tay chạm vào làn nước giếng lạnh ngắt, Bạc Quan Sơ hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ không chơi mạt chược à?”
“Có chứ, thắng được chút đỉnh thì về.”
“Mẹ, mẹ nấu gì đấy, thơm thế.”
“Đang rán mỡ lợn, hai ngày nay đồ ăn chiên xào nhiều, mấy hôm trước mẹ vừa mới rán một bát to, vậy mà hôm qua đã nấu hết rồi nên hôm nay lúc đi chợ mẹ mua thêm ít thịt mỡ.”
Thư Tâm cắt mỡ lợn thành từng miếng nhỏ, đợi chảo nóng thì đổ thịt lợn vào rán, trong chảo phát ra tiếng xèo xèo, mùi hương đặc trưng toả ra làm người ta không cưỡng lại được.
“Ấy, rán mỡ lợn à!” Thím Nghênh Xuân hô to bằng chất giọng địa phương.
Thư Tâm trả lời: “Đúng rồi, hôm nay thím Nghênh Xuân tan làm sớm thế!”
“Ừ, nay có một hôm, em đi mua đồ ăn đây, tạm biệt!” Thím Nghênh Xuân đi qua nhà nào cũng bóp chuông chào hỏi.
Rán mỡ lợn không tốn thời gian lắm, Thư Tâm bào Bạc Quan Sơ đổ mỡ vào lọ, còn tóp mỡ thì để vào bát nhỏ.
“Mẹ! Con làm xong rồi! Con ra ngoài đây!”
Thư Tâm đang ở sau nhà rửa đồ.
“Con lại chạy đi đâu? Đổ mỡ xong chưa?”
“Xong rồi ạ!” Bạc Quan Sơ vừa la trả lời, vừa chạy ra cửa chính.
“Đóng bếp gas chưa?”
“Đóng rồi ạ! Bình gas cũng đóng rồi ạ.”
Bạc Quan Sơ chạy đến đầu ngõ, cứ vài bước cô lại quay đầu, thỉnh thoảng còn cúi đầu nhìn thứ gì đó trong ngực, chắc là tạm thời mẹ cô chưa phát hiện.
Cô chạy một mạch, thở hổn hển leo lên lầu sáu. Tới nơi, Bạc Quan Sơ gõ cửa nhưng không ai mở, qua vài phút cô lại gõ lần nữa, trong nhà vẫn không có tiếng động.
Có lẽ Lương Viễn Triêu không ở nhà, Bạc Quan Sơ ôm đồ ngồi trên bậc thang đợi.
Cùng lúc đó, trên sân bóng rổ phố trước, nhóm người Phó Khâm đang chơi bóng rổ, sau khi kết thúc, cậu ta gọi hai người còn lại tới nhà mình ăn cơm.
Chu Hằng kéo vạt áo lau mồ hôi trên mặt: “Mình không đi đâu, trưa mình đóng cửa tiệm rồi, giờ nhân lúc ba mẹ chưa về thì chạy về mở.”
“Vậy, A Viễn, đi thôi.”
“Mình phải về nhà tắm.”
“Tắm xong mới tới.”
“Mệt chết mất.” Dứt lời, cậu ngồi lên xe đạp địa hình rồi đi.
Phó Khâm: “Này, này, này!”
Bóng dáng của thiếu niên ngày càng nhỏ, chiếc bóng đó cứ nhỏ như vậy cho tới khi bằng ánh chiều tà màu đỏ cam ở đằng xa.
*
Lúc về đến cầu thang, Lương Viễn Triêu phát hiện có người ngồi trước cửa nhà mình.
Cô gái nghiêng người, một tay chống lên mặt đất, tay còn lại đang trêu con kiến.
Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô gái, bao bọc lấy cơ thể nhỏ bé của cô. Khung hình đó như bị dừng lại, yên lặng mà ấm áp dịu dàng.
Lương Viễn Triêu nhìn chằm chằm chốc lát, con kiến leo xuống bậc thang, tầm mắt Bạc Quan Sơ cũng di chuyển theo chấm đen đó. Ánh mắt cô từ từ đi xuống, cuối cùng va vào một đôi giày đen.
Bạc Quan Sơ lập tức ngẩng đầu.
“Anh về rồi à!” Cô vui mừng hô lên, đợi lâu như thế cuối cùng cũng về rồi.
Cô gái mang theo vẻ tươi cười, cực kỳ sinh động.
Lương Viễn Triêu khẽ cau mày, đi lướt qua cô tới cửa nhà. Khi tới cửa, cậu phát hiện trên đất có để một túi đồ.
Bạc Quan Sơ đứng lên, vội vàng cầm túi, sau đó lấy chiếc hộp thuỷ tinh gói trong đó ra.
Cô mở túi, mùi mỡ lợn lan toả khắp hành lang.
Vẻ mặt Lương Viễn Triêu càng lạnh hơn.
“Đây là tóp mỡ mà hôm nay mẹ tôi rán mỡ đấy, thơm nhỉ! Đừng nhìn bề ngoài, mặc dù cái này là do mỡ rán thừa lại, nhưng nó là kho báu đó! Rắc ít muối lên thì quả là ‘sơn hào hải vị’ nhân gian!” Bạc Quan Sơ cúi đầu nói nhỏ với tóp mỡ.
Lương Viễn Triêu nhìn cô, suy nghĩ vụt qua trong đầu.
“Tôi cố tình mang cho anh đấy, anh muốn thử không?”
Lương Viễn Triêu định từ chối, nhưng vừa mở miệng, một thứ gì đó đã chui vào miệng cậu. Ngón tay Bạc Quan Sơ chạm vào môi Lương Viễn Triêu, vị mặn nhàn nhạt lập tức lan tỏa, đánh mạnh vào giác quan.
“Thơm mà! Trong hộp vẫn còn này. Để bù lại quả dưa tôi cướp của anh, nên tôi mang tất cả tóp mỡ trong nhà cho anh đó.”
“Còn có…” Bàn tay cầm túi của cô liên tục siết chặt: “Lần trước…Chuyện…Chuyện khung ảnh, tôi thật sự xin lỗi.”
Bạc Quan Sơ lo lắng tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cô không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
Thấy Lương Viễn Triêu nâng tay, Bạc Quan Sơ cho rằng cậu muốn lấy chiếc túi trong tay mình, nên lập tức đưa ra.
Nhưng thứ cô nhận lại là tiếng đóng cửa, một luồng gió, và cả một chữ.
“Cút.”
Lúc trước cô là người sai trước, cô nhận.
Khi Bạc Quan Sơ đi xuống chân cầu thang, mưa to đột nhiên trút xuống, nếu không phải có tiếng sấm sét, cô còn tưởng có người trên lầu đổ nước xuống.
Bạc Quan Sơ thử đi ra ngoài, nhưng chân vừa duỗi ra thì ống quần đã bị ướt hơn một nửa, dính dính trên chân rất khó chịu. Rõ ràng lúc đi trời vẫn còn trong xanh mà.
Nam Thành đã lâu không có mưa nên cô đâu nghĩ ra ngoài cần mang ô, tệ hơn nữa là quần áo hôm nay mặc không có mũ, bây giờ chỉ có thể đội mưa đi về.
Khi Lương Viễn Triêu định đóng cửa sổ, cậu chợt thấy dưới lầu có bóng dáng gầy yếu chạy vào màn mưa.
Giọt mưa to như hạt đậu đập vào cửa sổ thuỷ tinh, tiếng lộp bộp rất lớn, những tia chớp nối gót nhau xẹt xuống.
Bóng dáng ấy hơi lung lay, cuống quýt chạy đến mái hiên bên cạnh rồi ngồi ở đó.
Lương Viễn Triêu đóng cửa sổ, sau đó ngồi trên sô pha, trong miệng vẫn còn đọng lại vị mặn nhàn nhạt. Cậu đột nhiên nhớ tới câu “anh về rồi” mà Bạc Quan Sơ nói mấy phút trước, khoảnh khắc nghe thấy câu đó, não cậu chợt trống rỗng.
Thanh âm của thiếu nữ hệt như dòng suốt thanh mát giữa sa mạc, cứu thoát con người ta khỏi chốn tuyệt vọng, hiểm nguy.
Cậu đột nhiên đứng dậy, lấy hai chiếc ô ở chỗ lối vào.
Lương Viễn Triêu mở cửa, túi đồ kia vẫn ở trước nhà, trên đó còn kèm thêm một tờ giấy:
Tóp mỡ là quà nhận lỗi của tôi cho cậu, dù không mấy giá trị nhưng rất thành ý.
Lương Viễn Triêu, tôi xin lỗi. Nếu cậu vẫn không tha thứ cho tôi, vậy lần sau tôi tới chịu đòn nhận tội.
(Tóp mỡ phải ăn ngay nhá, nguội rồi ăn không ngon đâu.)
Cậu mang đồ vào nhà, sau đó xuống lầu.
Bạc Quan Sơ ngồi xổm lâu nên chân hơi tê, cô đứng lên giậm chân, lao ra ngoài lần nữa.
Mưa vừa to vừa mạnh, Lương Viễn Triêu bật ô chưa đi được hai bước thì ống quần đã ướt đẫm. Khi vừa xuống dưới lầu, cậu lại thấy Bạc Quan Sơ chạy vào màn mưa.
Câu ‘đợi chút’ mắc kẹt trong cổ họng, bàn tay buông thõng xuống vẫn cầm chiếc ô cán dài. Đột nhiên móc cài chiếc ô bung ra.
Đúng lúc này Bạc Quan Sơ quay đầu lại, cô bỏ bàn tay che trên đỉnh đầu xuống, lau đôi mắt bị những giọt làm mờ ánh nhìn.
Cách màn mưa, hai người nhìn nhau, giống như càng lúc càng xa, nhưng cũng giống như chậm rãi tới gần.