Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên
Ngày tuyết đầu mùa ấy, Lương Viễn Triêu không dạy được cho Bạc Quan Sơ kiến thức gì. Khi hai người về đến nhà, Bạc Quan Sơ cưỡng chế ép cậu vào phòng ngủ bù.
Lúc cậu tỉnh dậy thì đã là buổi chiều.
Bạc Quan Sơ: “Đói chưa? Tôi đi mua đồ ăn.”
Lương Viễn Triêu mặc áo khoác, xuống giường: “Trong nhà có đồ ăn.”
Thấy cậu biết nấu cơm nhưng Bạc Quan Sơ cũng không kinh ngạc, sống một mình nhiều năm như vậy, kỹ năng sống chắc chắn không có vấn đề.
Trong tủ lạnh có sườn và rau chân vịt mua từ hôm qua, Lương Viễn Triêu mang sườn ra đặt vào bồn rửa để rã đông.
Phòng bếp nhà Lương Viễn Triêu là kiểu phòng bếp mở, Bạc Quan Sơ nằm nhoài trên lưng sô pha nhìn cậu nấu cơm. Suy nghĩ của cô đặt hết lên bức tường, bức ảnh gia đình không còn ở đó nữa.
Lương Viễn Triêu quay đầu: “Sườn xào và canh rau chân vịt, được không?”
“Canh rau chân vịt có trứng không?”
“Có.”
Cô gật đầu, vậy món đó được.
Vừa hay trong tủ lạnh có hai quả trứng gà, Lương Viễn Triêu lấy hết ra đánh. Nước trong nồi còn chưa sôi nên Lương Viễn Triêu rót cho cô một cốc nước nóng rồi bưng ra.
Bạc Quan Sơ cầm lấy, thành cốc thuỷ tinh hơi nóng, nhưng cầm vào rất ấm.
“Buổi sáng đi đâu?”
Cô ngẩng đầu: “Sao anh biết tôi ra ngoài?”
Lúc tới, Bạc Quan Sơ cởi giày để ở bên trái chỗ lối vào, bây giờ đôi giày đó ở bên phải.
“Đoán.” Bạc Quan Sơ không tin. Sáng cô đi tìm Chu Hằng, vừa hay Phó Khâm cũng ở đó, chắc chắn có người nói cho cậu biết.
Cô nói: “Tôi đi tìm Chu Hằng hỏi chút việc.”
Điện thoại trên bàn trà rung lên, hai người cùng nhìn lại.
Chu Hằng: Em ấy tới tìm mình để hỏi chuyện của cậu với Lại Bằng, mình nói rồi.
Căn phòng rơi vào tĩnh mịch.
Cửa sổ phòng khách không đóng chặt, đột nhiên có cơn gió lùa vào, gió ở tầng 6 cũng lạnh như đầu một, Bạc Quan Sơ co cánh tay theo bản năng: “Có phải lúc đầu anh cũng rất muốn tẩn tôi không?”
*
Ân oán của Lương Viễn Triêu và Lại Bằng khởi đầu từ tiểu học.
Trong mỗi lớp đều có học sinh giỏi và học sinh hư không hợp nhau. Lương Viễn Triêu đại diện cho học sinh giỏi, còn Lại Bằng đại diện cho học sinh hư.
Lớp 1, hai người học cùng một lớp. Từ bé Lương Viễn Triêu đã được giáo viên yêu thích, lúc nào cậu cũng là người đứng đầu trong danh sách tuyên dương. Nếu trong lớp có chuyện xấu xảy ra, thì người đầu têu nhất định là Lại Bằng. Dần dà, bất kể giáo viên phê bình Lại Bằng vì gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ nói kèm thêm một câu “Em chỉ cần bằng một nửa Lương Viễn Triêu thôi là đã tốt lắm rồi, nếu được thế, hiệu trưởng có nằm mơ thì cũng sẽ vui mừng tỉnh dậy”.
Lại Bằng hiển nhiên không thích Lương Viễn Triêu, ở trường hắn ta thường xuyên làm khó cậu. Cũng may Lương Viễn Triêu không chấp vặt với hắn ta, nên hai người mới “hoà thuận” vượt qua năm năm làm bạn cùng lớp.
Mâu thuẫn bùng phát vào năm lớp 6.
Cô giáo dạy văn chuẩn bị lên lớp một tiết làm văn, chủ đề tiết làm văn có liên quan đến tình thân. Ngày đó, yêu cầu của bài tập được giao là:học sinh về nhà rồi mang một bức ảnh gia đình tới.
Năm ấy Lương Viễn Triêu 11 tuổi, chuẩn bị lên cấp 2*. Và đây cũng là năm đầu tiên sau khi ba mẹ Lương qua đời, khi đó Lương Viễn Triêu đang ở nhà Phó Khâm.
Cậu chống đối, không làm bài tập ảnh gia đình.
Tan học, giáo viên dạy văn tới tìm cậu, nói muốn để cậu làm mẫu. Lương Viễn Triêu lúc ấy vẫn là một cậu bé, dù cho trong lòng cực kỳ không tình nguyện, nhưng cậu lại không muốn phụ tấm lòng của giáo viên dạy văn.
Ngày hôm sau cũng là ngày cậu lo lắng hốt hoảng.
Khi đi học Lương Viễn Triêu rất ít khi thất thần, nhưng hôm đó hai tiết đầu tiên cậu không hề nghe gì. Mãi đến khi chuông tiết ba vang lên, giáo viên dạy văn vào lớp, trái tim đang treo lửng mới rơi xuống hơn nửa. Thế nhưng, sau khi học, sự căng thẳng lúc đầu lại quay trở lại.
Lương Viễn Triêu thầm cầu xin trong lòng cho ngày hôm nay qua nhanh hơn, cầu nguyện để cậu có thể mang tấm ảnh kia an toàn về nhà.
Tiết làm văn đó diễn ra rất suôn sẻ, thậm chí vì ba mặc đồng phục cảnh sát nên cậu được các bạn cùng lớp vô cùng hâm mộ.
Song, sự việc lại chuyển hướng vào giờ ăn trưa.
Lương Viễn Triêu lấy hộp cơm của mình từ xe thức ăn của dì ở căn-tin ra, cơm lúc sáng để vào đã được hấp lại, đây là đồ ăn mà mẹ Phó Khâm dậy sớm chuẩn bị cho cậu.
Lương Viễn Triêu vừa mở nắp hộp, cơm lại bị người ta lấy mất.
Lại Bằng nhìn hộp cơm trong tay mình, sau đó lại nhìn Lương Viễn Triêu – người đang có vẻ mặt không vui.
“Lớp trưởng, cơm này của cậu nhìn ngon hơn của mình đấy, có thể cho mình ăn thử một miếng không?” Lại Bằng lấy đũa ra rồi chọc vào phần cơm.
Lương Viễn Triêu nghiêm mặt: “Không thể.”
Lại Bằng đặt cánh tay đang giơ lên xuống bàn của Lương Viễn Triêu, đôi đũa chống xuống làm chỗ tựa, hắn kề sát mặt tới trước mắt Lương Viễn Triêu, sau đó nở nụ cười mang theo ý xấu: “Không ăn cũng được, vậy cậu cho mình xem ảnh của cậu đi, không phải ai cũng bảo ba cậu rất đẹp trai à? Vừa nãy mình nhìn không rõ, cho xem lại đi!”
Lương Viễn Triêu giành lại hộp cơm, cậu chẳng thèm nhìn hắn ta: “Tránh ra, chắn hết ánh sáng rồi.”
Đầu lưỡi Lại Bằng chống má, ý xấu nổi lên.
Hắn ta lại cướp hộp cơm của Lương Viễn Triêu, sau đó chạy về phía sau lớp học: “Không cho tao xem thì mày cũng đừng ăn.”
Đó là lần Lương Viễn Triêu bất cẩn nhất, cậu bị Lại Bằng dụ chạy.
Thấy người rời khỏi chỗ, Lại Bằng liếc mắt, nam sinh phía trước nhận được tin tức, cậu ta lập tức đổ hết mọi thứ trong ngăn kéo cặp sách của Lương Viễn Triêu ra, đồ đạc rơi lả tả xuống sàn.
Ảnh chụp và khung ảnh bị nam sinh giơ lên quá đầu.
Khoảnh khắc bức ảnh bị lấy ra, ánh mắt Lương Viễn Triêu đột nhiên trở nên hung ác, hệt như con sư tử chìm vào giấc ngủ say đã lâu đột nhiên bị đánh thức: “Bỏ xuống cho tao!”
Nữ sinh bên cạnh hoảng sợ, tất cả lui hết tới bên tường.
Cậu càng tức giận, Lại Bằng càng vui vẻ.
“Này này này, chuyền cho tao.”
Thật ra nam sinh lấy ảnh ra cũng không nghĩ gì nhiều, cậu ta chỉ muốn xem thôi, nhưng nào ngờ Lương Viễn Triêu đột nhiên giận dữ. Nam sinh thấy đây là củ khoai lang nóng bỏng tay, phải ném đi càng sớm càng tốt.
Cậu ta ném rất chuẩn, khung ảnh rơi vào tay Lại Bằng. Sau một giây, ai cũng không ngờ rằng Lại Bằng lại buông tay rồi lùi ra, khung ảnh cứ thế rơi xuống, vỡ tung toé thành từng mảnh.
Lại Bằng cố ý, hắn ta chẳng cảm thấy có lỗi tẹo nào, vẻ mặt dối trá, nói: “Xin lỗi nhé, không bắt được.”
Những học sinh khác có thể cảm nhận được sự tức giận của Lương Viễn Triêu, nhưng không ai nghĩ rằng cậu sẽ ra tay, hơn nữa còn là muốn đánh chết người ta.
Lại Bằng bị một lực đẩy mạnh mẽ ấn lên trên tường; hai, ba nắm đấm liên tục rơi xuống trên bụng hắn ta, đến mặt cũng trúng một cú.
Tiếng hét chói tai của nữ sinh vang lên.
Có người đi gọi giáo viên.
Khi chủ nhiệm lớp đến, Lương Viễn Triêu không hề có ý định dừng tay, thậm chí cậu còn quật ngã Lại Bằng xuống đất ở ngay trước mặt giáo viên.
“Lương Viễn Triêu! Dừng tay!”
Lương Viễn Triêu không đánh nữa, cậu xoay người nhặt tấm ảnh lên, bốn cạnh của khung ảnh chưa gãy, cậu cũng nhặt. Nhưng tấm kính ở giữa đã vỡ vụn thành từng mảnh.
Vật nguy hiểm mà người khác không dám tới gần, cậu lại dùng tay không cầm lấy. Thuỷ tinh dần dần nhuốm máu, giáo viên bên cạnh sững sờ nhìn: “Lương Viễn Triêu”. Giáo viên nghẹn lời, lúc lâu sau mới nói ra được một câu: “Đó là thuỷ tinh.”
Lương Viễn Triêu của khoảnh khắc đó quá xa lạ, trong mắt cậu toàn là sự tức giận và thù hận với Lại Bằng, cậu không nghe thấy lời của bất kỳ ai khác.
Lương Viễn Triêu cầm thuỷ tinh vỡ vụn, ngồi xuống trước mặt Lại Bằng, giọng điệu hoàn toàn không giống với cậu nhóc 11 tuổi, mà hệt như ma quỷ.
“Nếu động đến tao lần nữa, tao nhất định sẽ bắt mày nuốt cái này vào.”
Lại Bằng là người có thù tất báo, nhưng lần đó hắn lại không tìm được cơ hội đánh trả, vì thế hắn dùng một trận đánh để đổi lại một bí mật động trời – ba mẹ Lương Viễn Triêu đã chết.
Một khi đã như vậy, hắn muốn báo thù thì cũng không cần phải vội vàng.
Mấy tháng sau, lên cấp 2, hai người vẫn học cùng trường nhưng không cùng lớp. Trường cấp 2 đó quản lý học sinh rất nghiêm, đặc biệt nghiêm trị không tha với học sinh vi phạm, trường chỉ ước gì có thể lắp một camera giám sát lên trên người học sinh.
Cho nên ở trường Lại Bằng tém tém lại hơn. Nhưng đến lúc tan học ra khỏi cổng trường, hắn ta lại “vô tình” lắc lư đến trước mặt Lương Viễn Triêu.
Hắn ta liên tục khiêu khích, Phó Khâm và Chu Hằng đã định tẩn hắn vào lần, song đều bị Lương Viễn Triêu ngăn lại. Cậu mặc kệ Lại Bằng sủa linh tinh như chó điên, sủa mệt rồi thì sẽ tự quay về.
Nhìn vào thành tích của Lại Bằng, chín năm giáo dục bắt buộc đã đến mức cuối cùng. Tốt nghiệp cấp 2 xong, hắn ta chọn đi theo con đường riêng. Về sau Lại Bằng cũng chỉ là nhân vật bị mọi người khinh thường trong buổi họp lớp mà thôi, râu ria không quan trọng.
Sau này tình thế lại xuất hiện chi tiết bất ngờ lần nữa.
Học kỳ cuối cùng của năm lớp 9, tất cả mọi người đều đắm chìm trong bầu không khí thi vào cấp ba, chỉ ngoại trừ Lại Bằng.
Lại Bằng thích một nữ sinh trong lớp Lương Viễn Triêu, nữ sinh ấy lấy Lương Viễn Triêu làm lý do để từ chối hắn.
Cô ta nói: “Tôi chỉ thích nam sinh ưu tú giống Lương Viễn Triêu.”
Lần đầu tiên Lại Bằng bị con gái từ chối, trong lòng vô cùng mất bình tĩnh.
Buổi chiều hôm đó, ba người Lương Viễn Triêu đang chơi bóng trên sân, Lại Bằng hùng hổ chạy đến nói muốn đấu tay đôi với cậu.
Lương Viễn Triêu khinh thường nhìn hắn, ném một cú ba điểm xong, cậu quay người định đi.
Lại Bằng lập tức nói mấy lời mất nết: “Ba mẹ mất sớm mà tính lại còn vênh váo như thế? Mẹ mày không dạy mày cách làm người ở trong mộng à?”
Đôi tay buông thõng của Lương Viễn Triêu nắm chặt thành nắm đấm. Lần đánh năm lớp 6, Chu Hằng và Phó Khâm cũng ở đó.
Chu Hằng chắn trước người cậu rồi ra tay, cậu ta đánh người còn hung hăng hơn Lương Viễn Triêu. Máu mũi và máu chảy ra từ khoé miệng Lại Bằng hoà lẫn vào nhau, cực kỳ tanh.
Chu Hằng thẳng thừng đánh gãy tay Lại Bằng.
“Nếu không phải vì không thể cắt đầu lưỡi, thì cái bị gãy bây giờ không phải là cánh tay mày đâu.”
Trường học xảy ra đánh nhau, Lại Bằng bị thương nặng, thông báo cuối cùng là Chu Hằng bị đuổi học.
Nhưng chuyện không kết thúc tại đây. Buổi tối hôm ấy Lại Bằng xuất viện, hắn tìm người chặn Lương Viễn Triêu, tay Lương Viễn Triêu như hiện tại là từ lần bị thương đó. Gân tay bị đứt, may mắn là xử lý kịp thời, phục hồi khá tốt, có thể xách vật nặng, nhưng vẫn để lại di chứng. Cánh tay kia quanh năm lạnh băng, nó không chỉ buốt và còn đau nhức.
*
Bạc Quan Sơ hỏi Lương Viễn Triêu, khi cô làm vỡ khung ảnh, có phải cậu cũng muốn đánh cô không, đánh như Lại Bằng ấy.
Cậu nói: “Tôi không đánh con gái.”
Lời vừa nói ra, Bạc Quan Sơ lập tức đứng dậy khỏi sô pha, sau đó cởi chiếc áo lông vừa dày vừa nặng ra.
Lương Viễn Triêu ngẩn người: “Em làm gì thế?”
Bạc Quan Sơ vén một bên ống tay áo lông lên, để lộ ra cánh tay mịn màng nhẵn bóng. Cô vươn tay đến trước mặt cậu, bực bội nói: “Đây, anh đánh ở đây này, quên rồi à?”
Bên cạnh bồn hoa trước tòa nhà dạy học, khi cô sắp bị Vương Nhân Thành làm cho mắc ói.
Nhớ ra chưa?
Cậu không nói lời nào, cánh tay cô giơ lên cũng không hạ xuống.
Lương Viễn Triêu kéo áo lông xuống cho cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tức giận à?”
“Không.”
Miệng bĩu ra có thể làm móc câu được rồi, vậy mà còn bảo không, đúng là đồ cứng đầu.
Lương Viễn Triêu nắm tay che nụ cười: “Em mặc áo khoác vào đi, tôi đi xem nước thế nào.”
“Anh cười tôi?”
“Không dám.”
Không dám cái quái gì!
“Tôi thấy rồi!”
Cậu không thừa nhận: “Đâu có.”
Lương Viễn Triêu đi vào phòng bếp, cậu không chú ý người phía sau đang ấp ủ kế lớn.
Tới khi phản ứng lại, người đó đã treo trên lưng. Lương Viễn Triêu sợ cô ngã xuống nên nhanh chóng đỡ lấy chân cô.
Cơ thể của con gái vô cùng mềm mại, nhất là ở phía trước ngực, cậu rõ ràng cảm nhận được Bạc Quan Sơ dậy thì rất thành công.
Tai Lương Viễn Triêu ửng đỏ, cậu kéo tay cô nhưng lại không dám động đậy, gần như cứng đơ tại chỗ.
Bạc Quan Sơ quấn chặt cổ Lương Viễn Triêu, nổi giận nói: “Vì sao muốn đánh tôi!”
Khi ấy vẫn là mùa hè, cậu và cô không hề quen nhau. Lúc ở nhà Chu Hằng chẳng hiểu sao lại bị cô mắng là cầm thù, hơn nữa còn bị cô dí tàn thuốc bỏng. Khúc mắc này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Tóm lại, hồi ấy cô chính là người mà cậu không muốn gặp nhất.
Nước trong nồi đã sôi, Lương Viễn Triêu nghiêng mình về trước, vươn tay tắt bếp, sau đó quay đầu, hỏi: “Nếu không để em đánh lại nhá?”
Trong chớp mắt, răng nanh của Bạc Quan Sơ cắn lên bờ vai cậu. Lực cắn không mạnh, nhưng cũng để lại dấu răng.
Lương Viễn Triêu quay đầu hỏi cô: “Bây giờ thấy thoải mái trong lòng chưa?”
Bạc Quan Sơ đột nhiên ủ rũ, cô gục đầu trên vai cậu, mệt mỏi đáp: “Chưa. Cho nên sau này anh không lựa chọn trường THPT số 1 là vì Chu Hằng à?”
“Ừm.”
THPT số 13 gần nhà Chu Hằng.
Khi Chu Hằng nói chuyện này, Bạc Quan Sơ hỏi cậu ta một câu: “Anh học trường nghề, ba mẹ anh không trách Lương Viễn Triêu sao?”
Chu Hằng lắc đầu.
Cậu ta nói: “Nếu như cậu ấy bị đuổi thì cả đời này coi như xong.”
Thật sự sẽ có người không màng sống chết để bảo vệ bạn bè.
“Lúc tôi làm vỡ khung…”
Cậu biết cô muốn nói đến gì.
“Khi chụp ảnh gia đình, mẹ tôi đã bảo nhiếp ảnh gia chụp riêng cho tôi một tấm, bức mà em làm vỡ là bức tôi đổi lại từ bức ảnh riêng đó.”
Cả hai khung ảnh đều là mẹ cậu chuẩn bị.
“Xin lỗi…”
Tuyết lại bắt đầu rơi, kính cửa sổ phủ lên một tầng trắng xoá. Bông tuyết rơi dày đặc, tuyết rơi dày nhưng không xối xả như mưa nặng hạt, mà cũng chẳng mạnh mẽ như gió lớn, nó chỉ nhẹ nhàng kéo đến mà thôi.
“Tôi nặng không?”
“Không nặng.” Cậu còn hỏi thêm câu: “Có thể ăn nhiều hơn chút.”
“Vậy anh làm cho tôi nhá?”
“Được.”
Cuối cùng cô lại nói: “Tới chỗ mộ chưa?”
“Rạng sáng đi rồi.”
Bạc Quan Sơ thay đổi tư thế úp sấp trên vai, nhìn tuyết lớn rơi ngoài cửa sổ, vòng tay cô càng siết chặt hơn.
“Lúc trước khi ngồi xe buýt đi qua nghĩa trang, tôi sợ nên lập tức nhắm mắt lại. Nhưng hiện tại… hình như đột nhiên không sợ nữa.”
“Ừm, tôi cũng vậy.”
Trán cô nhẹ nhàng chạm vào cổ cậu: “Lương Viễn Triêu, hình như tôi rất thích anh.”
Lương Viễn Triêu buông Bạc Quan Sơ xuống, ôm cô vào lòng: “Giờ em mới biết à? Tôi phát hiện từ lâu rồi.”
Nhiều năm sau, Bạc Quan Sơ vẫn không quên được trận tuyết đầu mùa đó, trận tuyết ấy đã buộc chặt hai người lại với nhau.