Lần đầu tiên làm rất đau, song lần này Bạc Quan Sơ lại hoàn toàn cảm nhận được thế nào là sự tuyệt diệu của chuyện nam nữ, nhất là khi Lương Viễn Triêu luôn biết cách khiến cô hưng phấn. Bạc Quan Sơ chỉ ước Lương Viễn Triêu là “hôn quân”, ngày đêm đắm chìm cùng cô.
Bạc Quan Sơ ôm người đàn ông của mình, nói: “Nghe nói sau khi làm chuyện này xong mà hút một điếu thuốc thì rất sướng? Sao anh không hút một điếu nào thế?”
Lương Viễn Triêu bóp mông cô: “Hút thuốc có thể khiến anh sướng hơn việc ‘làm’ cùng em à?”
Bạc Quan Sơ quay lưng đối mặt với anh: “Nếu biết anh dễ lừa thế này thì đáng lẽ ra năm đó em không nên mềm lòng mới đúng. Em nên đưa thẳng anh lên giường, sau đó ép khô.”
Lương Viễn Triêu kê hai tay sau đầu, cười nhẹ, nghe cô tiếp tục nói: “Bây giờ em thật sự muốn chụp bộ dạng không thoả ham muốn này của anh gửi cho Trần Nhã Di, để cho cô ta tức phát điên.”
Lương Viễn Triêu lại cười.
Bạc Quan Sơ khó chịu, nhéo mạnh vòng eo cường tráng của người đàn ông: “Eo chó này anh luyện bao lâu thế?”
Người đàn ông nhìn cô: “Chưa từng luyện bao giờ.”
“À, của trời cho à.” Ngón tay mảnh khảnh như ngọc của Bạc Quan Sơ vòng qua cơ bụng người đàn ông.
Lương Viễn Triêu kéo tay cô ra: “Người được cho là ai, chẳng lẽ trong lòng người đó không biết à?”
Bạc Quan Sơ cầm tay Lương Viễn Triêu, sau đó kéo lên ngực mình: “Anh à, của em lớn hơn hay của Trần Nhã Di lớn hơn?”
Lương Viễn Triêu cười nhạt nhìn cô.
Bạc Quan Sơ không chịu bỏ qua: “Anh à, của em mềm hơn hay của cô ta mềm hơn?”
“Của em.”
Vẻ mặt Bạc Quan Sơ lập tức thay đổi, cô trèo lên người Lương Viễn Triêu, sau đó nắm chặt cổ anh: “Anh từng thấy của cô ta rồi?”
Lương Viễn Triêu đỡ eo cô: “Không.”
“Có phải anh từng ngủ với cô ta không?”
Thẩm Tu là thần trợ công của Lương Viễn Triêu, ngay từ đầu anh ta đã nói rõ ràng rằng Lương Viễn Triêu hoàn toàn sạch sẽ, nhưng Bạc Quan Sơ vẫn muốn nghe anh tự mình nói.
Anh nhẹ cười khẩy bằng âm mũi: “Anh không giống Yến Thật, anh yêu cầu rất cao về khả năng tương thích trên phương diện tinh thần.”
“Ghen à?” Bạc Quan Sơ trở mình xuống khỏi người Lương Viễn Triêu, sau đó chống đầu hỏi.
Lương Viễn Triêu liếc cô: “Anh chẳng thèm ghen với anh ta.”
“Ầy, Tổng Giám đốc Lương mạnh miệng ghê. A… anh làm gì thế!”
Lương Viễn Triêu đè lên, một tay ấn giữ cổ tay cô lên đỉnh đầu, sau đó người đàn ông cúi đầu xuống giữa hai gò núi trắng ngần: “Không phải em nói anh là không thoả ham muốn à? Vậy thoả mãn anh thêm một lần nữa đi?”
*
Sáng sớm hôm sau, rèm cửa bị Lương Viễn Triêu kéo lên một tầng, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào bờ vai trắng nõn của cô gái. Khi Bạc Quan Sơ tỉnh giấc, Lương Viễn Triêu đang mặc quần áo: “Anh tới công ty à?”
“Ừm, anh nấu cháo cho em đấy, lát nữa dậy thì ăn.” Lương Viễn Triêu phát hiện Bạc Quan Sơ vẫn luôn nhìn chằm chằm chằm mình: “Sao thế?”
“So với cháo, thì em muốn một nụ hôn chào buổi sáng hơn.”
Lương Viễn Triêu vừa mới vòng cà vạt qua cổ, nghe thấy lời này, anh lập tức nở nụ cười, sau đó ngoắc tay về phía cô.
Cô gái xuống giường, cầm cà vạt của anh rồi bắt đầu thắt. Thắt xong, cô dùng sức kéo xuống: “Lần này mà còn dám kéo quần vô tình nữa, em sẽ giết anh.”
Bạc Quan Sơ chủ động hôn, Lương Viễn Triêu cạy mở hàm răng cô rồi tiến quân thần tốc. Thanh âm hai người trao đổi nước bọt còn rõ hơn cả tiếng điều hoà, Bạc Quan Sơ bị hôn tới mức hai chân mềm đi, khẽ phát ra tiếng rên không rõ.
Lương Viễn Triêu đột nhiên dừng lại, cầm áo khoác, nhéo đùa cằm cô: “Đi đây.”
Đôi mắt ướt át vẻ xuân của cô gái bất mãn nhìn chằm chằm anh: “Lương Viễn Triêu, anh dám chơi em?”
“Buông thả quá sẽ có ảnh hưởng xấu tới sức khoẻ.”
“…”
Bạc Quan Sơ giận tới mức không thể ngủ tiếp nữa, cô về nhà thay quần áo, sau đó đi tới chỗ bất động sản đón Ánh Trăng.
Người trực bên bất động sản hôm nay là Tiểu Vương, lúc Bạc Quan Sơ tới, anh ta đang ôm Ánh Trăng xem camera khu chung cư, hơn nữa còn tận tình làm người giảng giải cho bé mèo.
“Ấy, cô Bạc, sao cô trở lại sớm thế?”
“Tôi có chút việc.”
Tiểu Vương đưa mèo cho Bạc Quan Sơ, Bạc Quan Sơ bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Để nó xuống đất đi, nó tự đi được.”
“Meo…”
Bạc Quan Sơ mặc kệ bé mèo, cô thương lượng với Tiểu Vương: “Không phải anh rất thích mèo à? Hay là anh mang nó về đi, dù sao tôi cũng không muốn nuôi. Tôi có thể tặng cát và pate mèo cho anh, ít nhất trong tháng này anh không cần tốn thêm tiền cho nó.”
“Meo meo meo…”
Tiểu Vương vội xua tay: “Không được đâu, không được đâu. Thích thì thích đấy, nhưng mẹ tôi dị ứng với lông mèo, lát nữa tôi còn phải xử lý mấy cái lông mèo dính trên người rồi mới về được đấy.”
Bé mèo vừa nghe thấy Tiểu Vương từ chối thì lập tức yên lặng.
“Chỉ thế là giỏi.” Bạc Quan Sơ khinh thường nhìn bé mèo.
Cô đưa mèo đến cửa hàng thú cưng tắm rửa, về đến nhà thì đổ ít pate vào bát ăn cho nó, còn mình lại nằm trên chiếc ghế ở ngoài ban công hệt như con cháu nhà giàu đời thứ hai. Bạc Quan Sơ nghĩ đến chuyện lúc sáng, nghĩ những 10 phút, càng nghĩ càng giận, bản thân trần trụi đứng trước mặt anh, vậy mà anh vẫn còn tâm tư đi làm!
Bạc Quan Sơ mở Wechat, trong đó có hơn 20 tin nhắn chưa đọc, tin nhắn mới nhất là Lục Trì gửi đến: [Giáo sư bảo cô 10 giờ đến đây cùng ăn một bữa cơm.]
[Tôi biết rồi.]
Những tin nhắn còn lại gần như đều từ tối qua.
Kỳ Phong:
[Tôi đưa người về rồi.]
Cô:
[Hôm nay Khả Hân nói rồi, nhà bọn họ bị bệnh hết với nhau, cháu đừng chấp nhặt với bọn họ.]
[Người đàn ông hôm nay là bạn trai cháu sao? Hôm nào đưa về đây cô xem nhá.]
Mẹ:
[Ngủ chưa?]
[Người đàn ông hôm nay là bạn trai mày à?]
[Đẹp trai đấy, nhưng mẹ nói với mày rồi, người đẹp trai thì phải cẩn thận.]
[Nó đẹp trai như thế thì đương nhiên sẽ có nhiều phụ nữ nhớ thương, đàn ông kiểu này bình thường cũng khó giữ trái tim lắm.]
Lý Khả Hân:
[Chị, em xin lỗi.]
Sáng nay Thẩm Tu gửi đến một tin nhắn:
[Chị, sao hai người đã về rồi?]
[???]
Bạc Quan Sơ trả lời anh ta: [Có việc đột xuất, cậu mang đồ đạc về giúp tôi.]
Bạc Quan Sơ đọc tin nhắn xong, cô nhấn vào khung chat với Kỳ Phong, sau đó gọi điện thoại. Người phía bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh: “Alo?”
“Ông ở đâu thế?”
“Tôi ở ngoài buôn chuyện chứ đâu.”
“Không phải ông ở cạnh em gái Đường kia đấy chứ?”
Kỳ Phong hơi sửng sốt, nuốt nửa ngụm trà trong miệng xuống: “Đậu xanh, sao bà biết?”
Hôm nay vừa tròn hai tuần kể từ khi hai người họ xác định quan hệ, Kỳ Phong định qua mấy ngày nữa mới đưa Thư Đường Đường tới ăn cơm và nói chuyện với Bạc Quan Sơ.
“Giác quan thứ sáu của phụ nữ.”
Giác quan thứ sáu này là đạn đạo à? Sao mà chuẩn thế.
Kỳ Phong: “Trưa cùng nhau đi ăn cơm nhá?”
Người ở đầu dây bên kia lười biếng ném ra hai chữ: “Không rảnh.”
Trong phòng riêng, người đàn ông ngồi đối diện với Kỳ Phong cũng nghe thấy.
“Vậy bà gọi điện cho tôi để làm gì?”
“Có vấn đề muốn hỏi ông, trước tiên phải xác nhận xem ông có yêu đương hay không đã, nếu không tôi sợ ông không có đủ kinh nghiệm để trả lời vấn đề của tôi.”
Trên đầu Kỳ Phong hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng: “Vấn đề gì?”
Giọng điệu của Bạc Quan Sơ hệt như đang thảo luận một đề tài nghiên cứu khoa học rất nghiêm túc:”Ví dụ ông ngủ với em gái Đường kia, sáng hôm sau thức giấc, ông đối mặt với sự dụ dỗ của em gái Đường, vậy ông có thể khống chế được bản thân không?”
Kỳ Phong định nói ‘cái đệt, đây là vấn đề gì thế’, nhưng khi chợt nhìn sang người đàn ông đang nhàn nhã uống trà Phổ Nhĩ ở trước mặt, anh ta mới lập tức hiểu ra.
Kỳ Phong chỉ Lương Viễn Triêu rồi lại chỉ điện thoại, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Nói thế nào giờ?”
Lương Viễn Triêu cho anh ta một ánh mắt kiểu “cứ trả lời bừa đi”.
“Đương nhiên không rồi, một người đàn ông bình thường chẳng không chế được bản thân đâu, ok chưa?” Kỳ Phong nói như thật. Hơn nữa nếu mà chào cờ, vậy càng không khống chế được.
Bạc Quan Sơ đi đến trước chiếc gương toàn thân, tạo dáng gợi cảm. Cô giữ vóc dáng tương đối đẹp, trước nở sau cong, đôi chân dài khiến đàn ông nhìn thấy sẽ suy nghĩ vẩn vơ. Trên đường, có so bừa với cô gái 20 tuổi bất kỳ nào thì cô cũng dễ dàng vượt mặt. Thân hình gợi cảm khiến người khác chảy máu mũi thế này, vậy mà Lương Viễn Triêu lại chẳng hề lưu luyến.
Kỳ Phong mạnh dạn làm trò trước mặt chính chủ: “Ngủ với Lương Viễn Triêu có cảm giác thế nào?”
Bạc Quan Sơ bắt chéo chân, vươn vai, cả cơ thể lập tức thoải mái, nói câu như ghẹo đòn: “Tàm tạm, cũng thế thôi.”
Kỳ Phong nhịn cười: “Đỉnh đấy.”
Bạc Quan Sơ thấy anh ta không vội thì hỏi: “Ông buôn chuyện với ai?”
“Chồng tương lai của bà.” Kỳ Phong chỉ có thể nói thêm một câu như vậy.
Chết ghế nằm kêu “két” một tiếng, Bạc Quan Sơ đứng lên: “Mẹ nó, sao ông không nói sớm?”
“Nếu như cậu ta nói sớm, vậy có lẽ anh sẽ không nghe được lời nhận xét chân thật của em về anh, thế thì tiếc lắm.” Thanh âm chẳng ngượng ngùng mà cũng chẳng buồn bực của Lương Viễn Triêu hoà vào trong tiếng loa hơi rè.
Bạc Quan Sơ thoáng run lên: “Anh biết đấy, em là người nói ra chẳng được mấy câu thật lòng mà.”
“Nhưng anh lại cảm giác em nói rất thật lòng, ít nhất nó thật hơn rất nhiều so với câu “ở bên Kỳ Phong” kia.”
Kỳ Phong bị gọi tên thì rùng mình một cái.
Bạc Quan Sơ còn chưa nói câu tiếp theo, cuộc gọi đã bị kết thúc.
Mẹ nó!
*
Cuộc gặp này của hai người được hẹn từ ngày hôm qua ở bệnh viện.
Lương Viễn Triêu đã muốn nói chuyện với Kỳ Phong từ lâu, lần trước Kỳ Phong trốn, lần này là Kỳ Phong hẹn.
Mục đích lần này Kỳ Phong hẹn Lương Viễn Triêu đến rất rõ, đó chính là làm “cái miệng” của chị cả Bạc: “Hẳn là ngày hôm qua anh đã nghe được chút ít rồi nhỉ. Năm đó, ba mẹ cậu ấy trốn nợ cho nên cậu ấy mới ở nhờ nhà cô.”
Trái tim Lương Viễn Triêu trĩu nặng.
“Bạc Quan Sơ có thói quen viết nhật ký. Cậu ấy nói trước khi đến nhà cô, trong nhật ký toàn là anh; sau khi bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu, từng chữ cậu ấy viết đều như đang miêu tả lại cuộc sống thoi thóp.”
Nhà cô Bạc Quan Sơ có tổng cộng 7 người, một nhà bốn người Bạc Phương và bố mẹ chồng, rồi thêm cả Bạc Quan Sơ. Ban ngày Bạc Phương và chồng đi làm, mẹ chồng Bạc Phương bắt đầu kiếm chuyện khiến Bạc Quan Sơ không thoải mái, thậm chí bà ta còn xui Lý Hạo Lạc cùng nhau ép cô rời đi.
Khi đó Bạc Quan Sở ngủ ở trong phòng sách nhỏ của Lý Hạo Lạc, mẹ chồng Bạc Phương thường xuyên ở trước mặt cô giục Lý Hạo Lạc nói với mẹ rằng mình không thích chị này ở đây. Mặc dù còn nhỏ, nhưng Lý Hạo Lạc thích Bạc Quan Sơ, nên cậu bé chẳng quan tâm, luôn mặc kệ lời bà của mình nói.
Ngoại trừ ăn cơm và ngủ ra, Bạc Quan Sơ lúc nào cũng cố gắng không ở nhà; mà nếu có ở, cô cũng chỉ ở trong phòng sách và nhà vệ sinh. Hoa quả trong phòng khách Bạc Quan Sơ chưa từng động đến; trong phòng sách lúc nào cũng sạch sẽ; nếu chạm vào đồ, cô sẽ để nguyên nó về vị trí cũ; khi ăn cơm Bạc Quan Sơ lúc nào cũng ngồi trong góc, lúc nhai nuốt sẽ gắng sức không phát ra âm thanh.
Bạc Quan Sơ tưởng rằng mình cẩn thận làm như người vô hình trong căn nhà ấy là có thể bình an vô sự.
Nhưng cuối cùng cô lại chuyển từ phòng sách đến gác xép chật hẹp đỉnh nghiêng.
Mẹ chồng Bạc Phương thường xuyên mắng Bạc Quan Sơ, mắng cô là ký sinh trùng chỉ biết ăn biết nằm, không quét dọn vệ sinh; mắng ba mẹ cô chẳng được tích sự gì, bảo cô cút về nhà ông bà nội. Bà ta thu quần áo của cô phơi trên ban công, sau đó cắt ra làm dẻ lau nhà.
Cuối cùng Bạc Quan Sơ đành phải chạy đến nhà Kỳ Phong ăn cơm. Đương nhiên như vậy vẫn chưa đủ, bà ta còn nói với con trai và con dâu rằng, nếu Bạc Quan Sơ còn ở đây, về sau bà ta và chồng sẽ không nuôi cháu cho nữa.
Ý rất rõ ràng, cô phải cút.
Hai chữ ‘vui vẻ’ chẳng còn thấy, màn đêm bị nước mắt xâm chiếm.
Kỳ Phong tiếp tục nói: “Bạc Quan Sơ từng viết câu thế này, có lẽ cả cuộc đời tôi cũng chẳng thể quên được câu đó. Cậu ấy viết ‘Người cao ngạo như Bạc Quan Sơ tôi, vậy mà lại chẳng bằng một con chó canh cửa’.”
Trái tim Lương Viễn Triêu như bị ai đó bóp, một câu cũng chẳng nói thành lời.
Kỳ Phong nói: “Cậu ấy là người không thể chịu được bất công oan ức. Năm đó câu mà tôi nghe cậu ấy nói nhiều nhất chính là ‘Giá như Lương Viễn Triêu ở đây thì tốt rồi’.”
“Vì sao cô ấy không nói cho tôi biết?”
“Trước kia không nói, một là vì Trần Nhã Di đứng giữa ngăn cản, hai là sợ lỡ làng anh. Khi Bạc Quan Sơ biết anh điền phiếu xin học lại, cậu ấy gần như phát điên. Hai người đều là người nếu thiếu đối phương sẽ chết, tôi đứng ở một bên xem cũng không thể xem nổi.”
“Trần Nhã Di?”
Kỳ Phong chỉ nhớ mang máng.
Lương Viễn Triêu uống hết một bình trà: “Cô ấy đầu tư vào cửa hàng hoa của cậu?”
“Ừm.”
“Địa chỉ cửa hàng hoa ở đâu?” Lương Viễn Triêu vuốt ve miệng chén trà, hỏi.
“Đối diện cung văn hoá.” Cung văn hoá ở khu bên cạnh, nếu không tắc đường thì đi khoảng 30 phút sẽ đến trung tâm thành phố, nếu đi vào giờ cao điểm tắc đường sáng và tối, thì phải mất những 3 4 tiếng.
Lương Viễn Triêu nói: “Tôi đầu tư cho cậu 10 triệu, cậu chuyển địa điểm của hàng hoa tới trung tâm, không đủ thì cứ tìm tôi.”
Kỳ Phong: “?”
“Nếu không cô đấy sẽ phải đi làm xa quá. Chuyện này đừng nói với cô ấy.”
Kỳ Phong gật đầu, rồi uống hết chỗ trà còn lại. Sau khi rối rắm một lúc, cuối cùng anh ta nói: “Còn một chuyện, có lẽ cậu ấy không muốn cho anh biết, nhưng tôi cảm thấy phải nói cho anh biết thì mới tốt. Bạc Quan Sơ từng mắc trầm cảm, nói nghiêm trọng thì chẳng nghiêm trọng, mà nói nhẹ cũng chẳng nhẹ, dù sao cũng không ảnh hưởng đến người khác, nhưng bản thân cậu ấy sẽ rất đau khổ.”
Lương Viễn Triêu cúi đầu, Kỳ Phong không để ý rằng, ánh mắt của anh đỏ hệt như quỷ hút máu.