Lục Thiết Công là người đầu tiên phát hiện Bạc Quan Sơ và Lương Viễn Triêu cùng nhau đi học và tan học.
Cuối tháng 1, kỳ thi cuối kỳ đang đến gần, cuối cùng cũng có thể ngửi thấy chút không khí căng thẳng trong trường học.
7 giờ 15, lớp học đông kín người, không ai đến muộn, cũng không ai trốn học.
“25 này sẽ thi cuối kỳ, ngày 6 là đến Tết, sao mình lại cảm giác như hôm qua vừa mới khai giảng nhỉ!”
“Mình sợ nhất chính là thi cuối kỳ trước khi nghỉ đông. Mùa hè dù có thi bết bát đi nữa thì cũng không ai quan tâm mình học thế nào. Nhưng mùa đông khác nha, đi chúc Tết người thân sẽ tóm rồi hỏi mình thi được mấy điểm. Nhưng vậy thì cũng tạm chấp nhận, thế mà ví dụ có một đứa cùng tuổi nào đó ở đấy, chắc chắn sẽ bị so sánh ngay!”
“Đúng! Mỗi lần đến Tết là bảy dì tám cô của mình sẽ so sánh mình với thằng em họ! Quan trọng là thằng em họ kia nó học cấp 2! Mình còn chẳng bằng học sinh cấp 2.”
Mấy nữ sinh trong lớp ồn ào oán giận.
Nghỉ đông chẳng vui tẹo nào, thành tích còn là chủ đề trường tồn với thời gian.
Tiền Khả Khả xoay người, nhẹ nhàng nói: “Cậu thi không tốt, vậy sẽ thế nào?”
Bạc Quan Sơ lấy sách giáo khoa ra, thản nhiên nói: “Cậu thấy mình thi tốt bao giờ chưa?”
“…” Tiền Khả Khả cúi đầu, bày ra dáng vẻ mình nói sai rồi.
Bạc Quan Sơ trêu cô nàng: “Tiểu Khả Khả, cậu nhát gan quá đấy.”
“Không phải…” Cô nàng chỉ sợ Bạc Quan Sơ buồn thôi.
Mặc dù trong lớp có không ít học sinh không thích học, chơi bời lêu lổng nhưng cũng không có nghĩa là họ buông thả chính mình, không ai có thể dễ dàng quyết tâm buông thả bản thân để trở thành người không biết phấn đấu. Nhóm nam sinh ngồi đằng sau suốt ngày trốn tiết chơi game cũng sẽ sợ hãi đau khổ vì thời gian đếm ngược.
“Bạc Quan Sơ, trước kia cậu rất ưu tú.” Tiền Khả Khả rất ít khi gọi cả họ lẫn tên cô, phần lớn cô nàng hay dùng “cậu” để thay thế.
Thật ra cũng không tính là ưu tú, nhiều lắm thì bằng trình độ của Tiền Khả Khả hiện tại, ở giữa lớp thôi. Nếu thi đại học mà phát huy ổn định là có thể thi vào trường loại 2, mà nỗ lực hơn nữa thì sẽ có khả năng thi được vào trường loại 1. Nhưng hiện tại thì sao, dựa theo xếp hạng thi tháng, cô chỉ có thể vào trường loại 3, vào trường có học phí đắt đỏ và kèm theo đó là tương lai mờ mịt.
“Cậu không cần an ủi mình.” Bạc Quan Sơ mở bảng từ mới ở cuối sách ra, lát nữa vào tiết phải nghe viết.
“Mình không an ủi cậu, cuối kỳ trước cậu còn xếp trước mình vài bậc đấy.”
Nói xong, Tiền Khả Khả đưa ngón tay đón nắng sớm bên ngoài cửa sổ: “Cậu xinh đẹp lại có cá tính, cậu nên là người toả sáng chói mắt mới phải.”
Đúng vậy, cô cũng biết bản thân cô vốn nên là sao sáng ngoài kia, nhưng nếu cuộc sống diễn ra giống như trong tưởng tượng, vậy khát vọng thoi thóp kia đến từ đâu.
Bạc Quan Sơ hoàn hồn, cười nói: “Tiểu Khả Khả, cậu thông minh hơn bề ngoài đấy!”
Mặt Tiền Khả Khả đỏ lên, cô nàng thấp giọng nói: “Mình đâu có ngốc…”
“Các cậu thật sự là trời sinh một đôi.”
“Hả?”
Bạc Quan Sơ che miệng cười: “Buổi trưa mình đưa cậu đến một nơi.”
Tiền Khả Khả mờ mịt, cô nàng nghe không hiểu Bạc Quan Sơ nói gì.
“Đi đâu thế?”
“Đi rồi sẽ biết.”
Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết tự học, chuông reo lên, trong vòng không đến một phút mà cả phòng học đã trống không.
Bạc Quan Sơ kéo Tiền Khả Khả chạy ra ngoài cổng trường, Tiền Khả Khả không phản ứng kịp nhưng cũng vẫn chạy theo.
Bước ra khỏi cổng trường, cô nàng thở hổn hển nhìn Bạc Quan Sơ: “Chúng ta… Chúng ta… Đi… Đi đâu thế?”
Tiền Khả Khả vỗ ngực, ho khan hai tiếng.
“Ăn cơm.”
“Không ăn ở căn-tin à?”
“Cậu không thấy đồ ở căn-tin ngấy sao?”
“Căn-tin vẫn còn nhân tính mà, đồ ăn mỗi ngày đâu giống nhau.”
Bạc Quan Sơ khẽ thở dài, sau đó sờ đầu cô nàng.
Tiền Khả Khả thấp hơn Bạc Quan Sơ nửa cái đầu, động tác hiện tại của cô hệt như đang sờ thú cưng.
“Có phải đối với cậu mà nói thì thứ gì cũng tốt không?” Bạc Quan Sơ vừa đi vừa hỏi cô nàng: “Cậu không nói bậy đâu nhỉ?”
Phía trước đột nhiên có con chó đen chạy đến, nó điên cuồng sửa vào con hẻm bên phải.
Hiếm thấy lúc nào mà khuôn mặt Tiền Khả Khả lại lạnh lùng như bây giờ, mỗi chữ mỗi câu cô nàng nói ra hệt như đập đá xuống đất, mạnh mẽ hùng hồn.
“Vương Nhân Thành, thằng chó đẻ.”
Sắc mặt Bạc Quan Sơ lập tức cứng ngắc, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình thường trở lại, cuối cùng cô sờ đỉnh đầu Tiền Khả Khả: “Tiểu Khả Khả, cậu đúng là càng ngày càng thông minh.”
Ánh mặt trời rọi xuyên qua nhánh cây, trông hệt ngọn đèn pha chiếu thẳng xuống ở cuối ngõ, thiếu nữ cùng nhau bước đi, bóng lưng như rực ánh vàng.
Bạc Quan Sơ hít một hơi, hơi hít vào như nước đá trôi xuống cổ họng, không hổ là ngày đông giá rét.
Tiền Khả Khả nhìn về phía trước, đôi tay đan vào nhau chà xát, sau đó để lên trên miệng hà hơi. Vốn tưởng rằng sự ấm áp thoáng chốc sẽ cho cô đủ dũng khí, nhưng thật đáng tiếc.
Khi hai người vào trong tiệm, đúng lúc nhóm Lương Viễn Triêu ngồi xuống ăn cơm.
Hôm nay Phó Khâm đi mua cơm trưa, cậu ta mua bốn món, hai món mặn hai món chay, cũng khá nhiều, vừa hay để đầy cái bàn gập nhỏ.
Bạc Quan Sơ gõ cửa, ba người nghe tiếng thì ngẩng đầu lên.
Là Bạc Quan Sơ, đi theo sau cô còn có một nữ sinh. Vóc dáng nữ sinh này nhỏ nhắn, cô nàng thẹn thùng xấu hổ trốn sau lưng Bạc Quan Sơ.
Phó Khâm buông đũa: “Đây là?”
Bạc Quan Sơ gọi người đằng sau đi vào.
“Tiền Khả Khả, bạn tôi.”
Chu Hằng kinh ngạc, từ khi nào mà cô có bạn chứ, vì thế cậu ta mạnh dạn hỏi: “Bạn cùng lớp?”
“Ừm.”
Xem ra là bạn mới rồi.
Khi hai người đi vào, Lương Viễn Triêu ngẩng đầu nhìn, sau đó tiếp tục yên lặng cúi đầu ăn cơm.
Cậu mới ăn được một nửa cơm trong hộp.
Bạc Quan Sơ cười ranh mãnh: “Lương Viễn Triêu, tôi chưa ăn cơm.”
Cậu ngước lên, nếu nhìn từ xa, đôi mắt cậu là ngân hà, còn nếu nhìn gần thì đôi mắt ấy lại là vực thẳm: “Hết cơm rồi.”
“Vậy trong bát anh là gì thế?”
Chu Hằng và Phó Khâm nhìn nhau không nói gì, sau đó hai người nhìn Bạc Quan Sơ, cuối cùng lại nhìn Lương Viễn Triêu.
Lương Viễn Triêu: “Cơm.”
“Không phải anh nói hết cơm rồi à?”
Lương Viễn Triêu không được coi là người mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cậu tuyệt đối không chia đồ ăn chung với người khác.
Phó Khâm rất muốn kéo Chu Hằng ra để cược, cậu ta phải thắng lại được 5 đồng lúc trước.
Lương Viễn Triêu đứng dậy khỏi chiếc ghế thấp, vóc dáng cậu cao nên khi đứng lên khiến căn tiệm nhỏ bé chợt ngột ngạt hơn chút.
Chu Hằng không biết cậu tìm gì.
Lương Viễn Triêu lên tiếng hỏi: “Đũa nhà cậu ở đâu thế?”
Chu Hằng chỉ tấm rèm, Lương Viễn Triêu vén rèm đi vào. Chốc lát sau, cậu cầm một đôi đũa sạch sẽ đi ra, sau đó để nó lên hộp cơm dùng một lần của mình.
“Qua đây ăn.”
Chu Hằng: “…”
Phó Khâm: “…”
Tiền Khả Khả thấy Bạc Quan Sơ đi vào, cô nàng đơn độc đứng trước bàn cơm, trông hệt như học sinh tiểu học bị mắng ở trên văn phòng, cả thở mạnh cũng không dám thở.
Bạc Quan Sơ ngồi vào vị trí Lương Viễn Triêu vừa ngồi, trên mặt ghế vẫn còn âm ấm.
“Chu Hằng.” Bạc Quan Sơ gọi cậu ta: “Người tới là khách, anh không tiếp đãi bạn tôi sao?”
Chu Hằng bó tay, cậu ta lấy thêm một chiếc ghế cho Tiền Khả Khả, đặt nó bên cạnh chỗ Bạc Quan Sơ.
“Không phải cậu mua thừa một phần cơm à?” Lời này là Chu Hằng hỏi Phó Khâm.
Phó Khâm lên tiếng: “Ừm, mình mua bốn phần.”
Đôi đũa của Bạc Quan Sơ vừa mới đụng vào nửa phần cơm còn lại của Lương Viễn Triêu, nghe thấy vậy, cô cười trừ nhìn Phó Khâm.
Lương Viễn Triêu dựa ở một bên cũng nhìn chằm chằm cậu ta, không rõ cảm xúc nơi đáy mắt.
Giọng Phó Khâm sáng trong, mang theo nét phong độ nhẹ nhàng. Tiền Khả Khả không nhịn được mà liếc nhìn cậu ta nhưng nhìn kiểu gì mà lại bị bắt tại trận, Phó Khâm thong dong nở nụ cười, mặt Tiền Khả Khả chợt đỏ lên.
Thói quen ăn cơm của Lương Viễn Triêu rất tốt, cậu bắt đầu ăn từ phần đầu bên phải hộp cơm, nửa bên trái còn lại vẫn chưa bị động vào. Phần bên trái nằm gọn gàng trong hộp, hệt như lúc mới mở.
Đôi đũa lướt qua bên phải, tạm dừng chốc lát, sau đó lại được di chuyển sang bên trái. Cuối cùng đôi đũa gắp một miếng cơm ở phần chưa động lên, đưa vào trong miệng.
Hương vị cũng không tệ, hạt gạo khá to.
Tiền Khả Khả không biết nên động đũa thế nào, nhưng Bạc Quan Sơ ở bên cạnh lại ăn rất ngon miệng, cô ăn hết miếng này đến miếng khác, dù cướp cơm của Lương Viễn Triêu nhưng cũng chẳng thấy xấu hổ.
Chủ tịch Lương lạnh lùng thờ ơ trong lòng học sinh toàn trường sao khác thế nhỉ, chẳng giống lời đồn tẹo nào.
Tiền Khả Khả một lần nữa khẳng định trực giác của mình, Lương Viễn Triêu thích Bạc Quan Sơ.
Vì là buổi trưa nên khách trong tiệm không nhiều lắm. Bạc Quan Sơ thong dong ăn xong, Tiền Khả Khả cũng đã no.
“Tiểu Khả Khả, mình giới thiệu một người cho cậu.”
Tiền Khả Khả nhìn Phó Khâm theo bản năng.
Bạc Quan Sơ dựa lưng vào ghế, nói: “Chu Hằng!”
Chu Hằng: “…”
“Làm quen một chút, Tiền Khả Khả, Khả trong đáng yêu.”
Ánh mắt mấy người ngồi đây liếc nhìn Tiền Khả Khả, cô nàng cưỡng lại ý muốn cúi đầu xuống, nói: “Xin chào.”
Bạc Quan Sơ chỉ vào Chu Hằng: “Đây là tiệm nhà anh ấy.”
Tiền Khả Khả ngoan ngoãn gật đầu.
Phó Khâm nở nụ cười xấu xa: “A Hằng nhà chúng ta có người trong lòng rồi, đúng không?”
Khi nói đến từ “đúng không”, Phó Khâm nhìn Lương Viễn Triêu rồi nói.
Lương Viễn Triêu vừa mới sờ đến hộp thuốc trong túi quần, nghe thấy lời này thì dừng lại, rút tay ra. Thanh âm nói ra mang theo chút lạnh lùng thờ ơ: “Ừm.”
Thật ra Bạc Quan Sơ cũng không có ý muốn tác hợp hai người họ, chẳng qua cô thấy Tiền Khả Khả và Chu Hằng đều là người dễ dàng thẹn thùng xấu hổ nên nếu gặp rồi thì nhất định rất thú vị.
“Vậy còn anh?” Bạc Quan Sơ hỏi Phó Khâm.
Lương Viễn Triêu trả lời thay cậu ta: “Cậu ấy không có.”
“Vậy anh ta thích kiểu con gái như thế nào?”
Phó Khâm đưa ra ánh mắt cảnh cáo, nhưng ánh mắt đó hoàn toàn bị Lương Viễn Triêu phớt lờ: “Cậu ấy thích người dễ đỏ mặt.”
Lời vừa nói ra, không hiểu sao mặt Tiền Khả Khả lại đỏ lên.
Phó Khâm: “…”
Hôm nay Lương Viễn Triêu nói nhiều thế.
“Còn anh?”
Câu chuyện chỉ về hướng Lương Viễn Triêu.
Phó Khâm đắc ý, nhân cơ hội trả thù: “Cậu ấy thích kiểu hoa hồng, xinh đẹp quyến rũ, có gai các thứ ấy.”
Vốn tưởng rằng Lương Viễn Triêu sẽ phủ nhận hoặc mặc kệ.
“Ừm.”
Đòn trả thù này Phó Khâm chẳng thấy vui gì cả.
Bàn ăn vừa mới được dọn xong, cửa tiệm lại đón chào nhóm khách không mời mà tới.
Đám người Lục Thiết Công hùng hổ đứng ở cửa. Xa xa có mấy vị khách định tới đây để mua đồ, nhưng thấy cảnh này thì không muốn dính rắc rối nên quay người đi.
Lần này có sáu người, ba người trong đó Bạc Quan Sơ chưa gặp bao giờ. Cầm đầu ngoại trừ Lục Thiết Công ra thì còn có một người nữa tên Lại Bằng, trông hắn ta cũng to lớn như bọn họ. Trong sáu người, Lục Thiết Công dẫn theo hai người, Lại Bằng dẫn theo hai người.
Sau khi Lục Thiết Công cạo tóc vì yêu, ngoại trừ khí chất cà lơ phất phơ ra thì còn lại khá bình thường. Quả đầu tím của Lại Bằng rất bắt mắt, ngày 0 độ thế này mà hắn ta mặc mỗi chiếc áo da và chiếc quần thủng lỗ chỗ, bên hông đeo thêm cái xích sắt thô to màu vàng kim, trong túi quần nhét chiếc Nokia đời mới nhất.
Phía sau hắn ta có hai đàn em, một người tóc xanh, một người tóc vàng. Cổ áo hai người này mở to, dưới cổ có hình xăm, một bên tai có những 4 5 chiếc khuyên. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây đích xác là phong cách côn đồ điển hình.
Lại Bằng đi vòng vòng, tự cho mình là oai ngầu: “Ây, hai em gái này không tồi nha!”
Chu Hằng nheo mắt lại, giọng điệu hung ác, hệt như biến thành một con người khác: “Lại Bằng, tao chỉ nói một lần, cút.”
Người vừa mở miệng lúc nãy cười lớn: “Sao? Không chào đón tao à? Cửa hàng tồi tàn này của mày lại còn chọn người để vào sao? Tao không thể tới mua đồ?”
Nếu tới mua đồ thật, Bạc Quan Sơ đưa đầu cho hắn ta luôn.
“Ấy, chủ tịch Lương vẫn nghiện thuốc lá như ngày nào nhỉ, không sợ chết à? Muốn nhanh chóng đoàn tụ với ba mẹ tới vậy sao?”
Lại Bằng nói câu này xong, bầu không khí lập tức đông cứng, Chu Hằng và Phó Khâm tức giận tới mức gân xanh nổi lên, hai người chỉ muốn lao đến ấn hắn xuống đất.
Thật ra Lương Viễn Triêu cũng không biết mình đã châm thuốc rồi kẹp ở đầu ngón tay từ khi nào. Mùi nicotin kích thích hoà cùng với làn khói trắng khi nói khiến bầu không khí mờ mịt đục ngầu.
“Chết con mẹ mày.” Bạc Quan Sơ nghiêm mặt, cô khác Tiền Khả Khả, trong mắt cô không hề có chút hoảng sợ bối rối nào.
Chửi một câu là còn ít đấy.
Lại Bằng lập tức bốc hỏa: “Con đĩ này, ông cho mày nói à, không biết xấu hổ.”
Hắn ta định đi đến chỗ Bạc Quan Sơ nhưng lại bị Lương Viễn Triêu túm áo, Bạc Quan Sơ nhân cơ hội ra tay.
Bét…
Một bạt tai vang dội bất ngờ rơi trên khuôn mặt Lại Bằng, hắn sững sờ. Ngay sau đó một bạt tai nữa lại giáng xuống, trong mắt Bạc Quan Sơ tràn đầy lửa giận.
Nếu không phải Lương Viễn Triêu bắt lấy tay cô, có lẽ cô sẽ tiếp tục đánh cái thứ ba, thứ tư. Cô phải đánh đến khi nào Lại Bằng quỳ xuống dập đầu với Lương Viễn Triêu thì mới thôi.
Tình thế phát triển ngoài dự đoán thành Lại Bằng ăn hai cái bạt tai, mấy người ở sau nhìn đến mức ngây người.
Máu đỏ chảy từ khóe miệng của Lại Bằng ra, hắn nhổ miếng đờm, sắc mặt cực kỳ u ám. Hắn khó chịu quay đầu hét với người ở cửa: “Đứng ở đấy làm cứt gì?”
Tóc xanh và tóc vàng phản ứng lại, bọn họ định đi lên phía trước. Lương Viễn Triêu hơi nhướng mi, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước, đáy hồ có luồng khí u ám tràn ra khiến người ta sợ hãi, bước đi cũng chần chừ lưỡng lự.
Bọn họ biết Lương Viễn Triêu không dễ đụng vào, cậu càng bình tĩnh thì khi tức giận lên càng mất khống chế.
Lại Bằng chịu thiệt, hôm nay dù có ra sao thì hắn ta cũng phải lật ngược thế cờ.
“Lục Thiết Công, người mày mang đến để làm cảnh à?”
Lục Thiết Công là côn đồ trường THPT số 13, Lại Bằng là côn đồ trường nghề, hai người quen biết nhau cũng không có gì lạ.
Không đợi Lục Thiết Công lên tiếng, Bạc Quan Sơ đã nói trước, giọng cô mạnh mẽ: “Lục Thiết Công, đưa người của anh cút đi.”
Dường như Lại Bằng đã nghe thấy một câu chuyện cực kỳ buồn cười: “Ha… Mày nghĩ mày là cái thá gì? Con mẹ nó lại còn ra lệnh cơ đấy.”
“Lục Thiết Công, có cút hay không? Không cút thì đánh.”
Lục Thiết Công sẽ cút? Buồn cười, hắn đi hóng hớt không chê chuyện lớn, huống chi hắn còn là người thích chuyện gì thì sẽ chen một chân vào chuyện đấy. Cả miệng toàn lời tục tĩu, chửi thề, ghét nhất người hay khiêu khích, số lần ra tay còn nhiều hơn số lần mở miệng nói, tất cả hội tụ lại mới là Lục Thiết Công.
Đây là lần đầu Lục Thiết Công gặp một nữ sinh cứng rắn như vậy, trong lòng hắn ta như có cánh cửa ngầm mở ra, ánh sáng bung loé, đổ ập xuống.
“Bí đao, Thiết Trụ, đi về.”
Mọi người: “…”
Ngay cả Lương Viễn Triêu cũng thấy bất ngờ, không phải Lục Thiết Công thích chen chân, giành thể diện ở tình cảnh như thế này nhất à? Thế mà hắn ta thực sự nhấc chân đi.
Lại Bằng chửi thề, ngăn Lục Thiết Công lại: “Lục Thiết Công, mày ăn bùa mê thuốc lú của con đĩ kia à?”
Bụp…
Lương Viễn Triêu lập tức lao đến đấm một phát vào sườn mặt Lại Bằng, sau đó cậu ấn hắn ta lên trên mặt đất. Cú đánh này hiến hắn đau đến nỗi chỉ có thể kêu thảm thiết.
Nước trong hồ tụ lại thành một sức mạnh khổng lồ, ập về bốn phương tám hướng, phá huỷ hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Tóc xanh và tóc vàng cùng nhau xông lên nhưng bị Chu Hằng và Phó Khâm túm lại. Người của Lục Thiết Công muốn đến giúp Lại Bằng, song lại gặp ánh mắt như dao của Bạc Quan Sơ.
“Cút.” Cô nói lần cuối cùng.
Lục Thiết Công thật sự dẫn người đi, nhưng bọn họ cũng không rời đi thật mà là đứng ở một góc xa xa quan sát.
Lương Viễn Triêu giẫm một chân lên người trên mặt đất: “Có gì thì cứ nhắm vào tao.”
Lại Bằng cố chấp, già mồm: “Bao che à? Hoàn tục rồi?”
Lương Viễn Triêu giẫm mạnh hơn.
Lại Bằng cười gian ác: “Con kia là ai thế? Xinh phết đấy, có “bán” không em? Nếu không ra đây để anh sờ thử, anh còn nhiều tiền hơn Lương Viễn Triêu. Nó cho em bao nhiêu, anh cho em gấp đôi.”
Lương Viễn Triêu đá một phát vào dạ dày hắn ta, Lại Bằng nhăn nhó đau đớn.
Người bị giẫm lên trên mặt đất mà vẫn có thể nói này nói nọ, ngoại trừ Lại Bằng ra thì không còn ai hết.
Nếu vừa rồi Lương Viễn Triêu còn giữ lại chút sức, vậy thì cú đá lần này khiến Lại Bằng gần như sắp chết.
Miệng Lại Bằng đầy máu, hắn ta nói với Lương Viễn Triêu: “Điên thế này cơ à, chắc là bị không ít người chơi rồi, bẩn vậy mà mày cũng muốn à?”
Vốn dĩ là chuyện bịa đặt, nhưng câu nói kia lại hệt như cây kim đâm vào lòng Bạc Quan Sơ.
Tình cảnh hơi hỗn loạn, người đầu tiên phát hiện Bạc Quan Sơ khác thường chính là Tiền Khả Khả.
Tiền Khả Khả chui ra từ sau quầy thu ngân, cô nàng kéo tay áo Bạc Quan Sơ: “Cậu ổn không?”
Bạc Quan Sơ hồn bay phách lạc, đứng yên không nhúc nhích.
“Cậu đừng để ý đến lời của tên rác rưởi này, Bạc Quan Sơ, Bạc Quan Sơ!” Tiền Khả Khả lắc tay cô.
Bạc Quan Sơ nghe thấy Tiền Khả Khả gọi mình, nhưng cô không còn sức đáp lại. Câu nói “Bẩn vậy mà mày cũng muốn à” hệt như ma quỷ, âm hồn không tan.
Sau khi Lương Viễn Triêu phát hiện, cậu đi đến chỗ cô, Chu Hằng thế chỗ của Lương Viễn Triêu rồi đánh Lạnh Bằng một trận. Bình thường thoạt nhìn Chu Hằng ngoan ngoãn hiền lành, nhưng khi đánh nhau lại chẳng yếu hơn Lương Viễn Triêu, mỗi cú đánh của cậu ta đều rất tàn nhẫn.
Mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên tĩnh lặng, câu nói kia hệt như bị dán bùa chú, bám chặt lấy cô.
Cô đi đến đâu, nó lại vang đến đấy.
“Bạc Quan Sơ!” Thanh âm gọi cô lúc này là một giọng nam trầm.
Bạc Quan Sơ không quay đầu lại, chân không chịu sự khống chế của não, cô đi vào khoảng sân nhỏ yên tĩnh.
Lương Viễn Triêu đi lên giữ chặt Bạc Quan Sơ, cô bỗng nhiên cáu kính gạt tay cậu ra, nước mắt cũng rơi xuống, cổ họng khàn đặc: “Tôi bẩn như vậy! Anh chạm vào tôi làm gì!”
“Anh muốn chạm vào tôi làm gì…”
“Tôi bẩn.”
Bạc Quan Sơ ngồi xổm xuống bên chân Lương Viễn Triêu, nước mắt nóng bỏng rơi từng giọt từng giọt xuống hệt như lần ở cổng trường đổ nát phía bắc.
Áp lực giống như cái kén, càng ngày càng dày, cuối cùng kín mít không kẽ hở.