• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch: Kình Lạc

Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên

Khi Kỳ Phong trở lại thì đúng lúc Bạc Quan Sơ đang nghỉ cuối tuần, trong lòng cô vô cùng tuyệt vọng. Kỳ Phòng vừa về nhà liền bắt Bạc Quan Sơ nghe anh ta lải nhải về trải nghiệm mấy ngày qua, nghe cũng khá phi lý nhưng mà kích thích.

Bạn học cũ của Kỳ Phong đưa anh ta đến quán bar lớn nhất ở Lâm Thành, nơi đó vừa tuyệt vừa náo nhiệt, sôi động. Người phụ nữ vừa ôm người đàn ông mới quen rồi hỏi người ta phòng ở đâu, vừa nói chồng mình gọi mình về ăn cơm, giục người đàn ông nhanh lên. Người đàn ông chẳng kém, hắn ta nói vợ mình cũng đang gọi về.

Người đàn ông trái ôm phải ấp, người phụ nữ cũng đặt hai chân lên người đàn ông khác.

Ở thế giới ngợp trong vàng son, người nào cũng là con rối bị thao túng dưới áp lực xã hội và dục vọng.

Kỳ Phong nhớ đến gì đó: “Hôm ấy bà hỏi tôi số điện thoại, là bà gọi nhầm hay làm gì?”

Bạc Quan Sơ chậm rãi bóc quýt, mùi quýt toả ra xung quanh, tâm trạng cô không tồi: “Ừm, gọi nhầm số, người ta lườm tôi như tróc thịt.”

Kỳ Phong vừa định mắng cô ngu như lợn, nhưng ngẫm lại, không đúng!

“Không phải bà gọi điện thoại à? Sao biết người ta lườm bà như tróc thịt?”

“Ừm. Tôi ăn cơm ở nhà hàng, người tôi gọi nhầm đó vừa hay cũng ở nhà hàng ấy.”

Kỳ Phong kích động: “Cái đệt, đây là tình yêu!” Anh ta cười xảo quyệt: “Có đẹp trai hơn tôi không?”

Bạc Quan Sơ liếc anh ta đầy ẩn ý, ăn ngay nói thật: “Đẹp trai hơn ông nhiều.”

Kỳ Phong lập tức chạy đến trước mặt cô: “Vậy bà mau theo đuổi đi! Nói mời bữa cơm để xin lỗi, vậy chẳng phải là có bước tiếp rồi à? Bà nói xem, bà độc thân suốt 28 năm để làm gì? Để cái tên Lương Viễn Triêu kia trở về cầu xin bà ở bên cạnh à? Lúc trước là bà đá anh ta! Lại còn để tôi vác oan cái danh đó. Chỉ cần nhớ đến ánh mắt ngày tốt nghiệp đó anh ta nhìn tôi, ừm… Là tôi sởn gai ốc!”

Bạc Quan Sơ đưa quýt vào miệng, còn vỏ quýt thì bị cô đập lên đầu Kỳ Phong: “Ông quản lý tôi à?”

Đời này chuyện mà Bạc Quan Sơ hối hận có rất nhiều, nhưng chuyện đá Lương Viễn Triêu, cô lại không hối hận. Nếu có thêm lần nữa, cô cũng sẽ làm như thế.

“Bà và Yến Thật thế nào rồi?”

“Kết thúc rồi.”

Kỳ Phong kinh ngạc, lát sau mới bình tĩnh lại.

Giữa trưa có cơn mưa nhỏ, mưa xong mây đen bay đi, trời lập tức hửng trong.

Yến Thật gửi tin nhắn cho Bạc Quan Sơ: “Buổi tối đi ăn cơm cùng tôi.”

Giống như sợ Bạc Quan Sơ từ chối, anh ta lại nhắn thêm một câu: “Hôm nay là sinh nhật ông ngoại.”

“Anh đến đón tôi.”

“Được.”

Cô và Yến Thật dây dưa rất nhiều, trong thời gian ngắn không thể cắt đứt hết được.

Hôm nay Yến Thật không có ca tối, 5 giờ anh ta tan làm, sau đó về nhà thay quần áo, cuối cùng lái xe tới chỗ Bạc Quan Sơ.

Nhà của Bạc Quan Sơ là anh ta chọn, thuộc khu chung cư trung bình tốt gần trung tâm thành phố, tương đối an toàn, môi trường cũng không tệ.

Yến Thật tới dưới lầu nhưng không đi lên, anh ta gửi tin nhắn cho cô: “Tôi ở dưới lầu chờ em.”

Bạc Quan Sơ mặc chiếc váy dài màu đen mang phong cách quý tộc, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn một bàn tay là có thể nắm trọn.

Trên xe, Bạc Quan Sơ vừa mới thắt xong dây an toàn, Yến Thật đã cởi áo khoác vest màu lam đen ra cho cô: “Khoác vào đi.”

Bạc Quan Sơ nhận lấy rồi để lên đùi, sau đó nhìn chằm chằm vào tai anh ta, trêu chọc: “Tôi mặc đâu lộ mấy.”

Yến Thật lùi xe, sau đó lái đi. Nhìn người trong gương chiếu hậu ở bên phải, anh ta cười nhẹ: “Em bớt lảm nhảm với tôi đi.”

“Không mặc.” Bạc Quan Sơ ném chiếc áo ra ghế sau.

Trên đường, hai người ăn ý không nhắc đến cuộc nói chuyện ngày đó, coi như mâu thuẫn ấy chỉ là một giấc mơ, cuộc sống vẫn chảy trôi êm đềm.

Ông ngoại Yến Thật – Tiết Cảnh Sơn, năm nay tròn 80, Bạc Quan Sơ mới gặp ông ấy qua video. Tinh thần ông lão vẫn rất minh mẫn, chỉ là thân thể đã không còn khoẻ như trước.

Năm ngoái ông Tiết mới từ nước ngoài về, ông nói là lá rụng về cội, phải quay lại an nghỉ tuổi già. Tiết Cảnh Sơn làm doanh nhân nửa đời, làm thầy cả đời nên người đến chúc thọ rất nhiều, toàn là giới quyền quý.

Khi Yến Thật nắm tay Bạc Quan Sơ đi vào, ông Tiết đang nói chuyện với người ta.

“Phó Khâm nhờ em đưa quà cho thầy.”

“Nó à, haizz.” Ông lão lắc đầu.

“Ông ngoại.” Yến Thật lên tiếng gọi.

Ông lão chống gậy, nụ cười lập tức hiện lên trên khuôn mặt: “Tới rồi à, ấy, là tiểu Sơ sao!”

“Cháu chào ông ngoại.” Lúc đến gần, Bạc Quan Sơ mới phát hiện người bên cạnh ông lão là Lương Viễn Triêu. Người đàn ông vai rộng eo thon, mặc vest quả thật rất phạm quy.

Một tay Lương Viễn Triêu cầm ly rượu, một tay đút túi quần, dường như anh chẳng hề bất ngờ với sự xuất hiện ở đây của Bạc Quan Sơ.

Mặt mày ông lão hớn hở, ông gõ cây gậy ba-toong xuống đất hai lần, hỏi cô: “Còn phải đi sang phía Tây không?”

“Không ạ, công việc bên đó đã xong hết rồi ạ.”

“Vậy ở lại Bắc Thành chứ?”

Bạc Quan Sơ gật đầu: “Vâng.”

“Tốt quá rồi, về sau thường xuyên tới chơi, bà ngoại nấu ăn ngon lắm đấy, muốn ăn gì cứ nói với bà ngoại hoặc là nói với tiểu Yến, đừng khách khí!”

Yến Thật lên tiếng nhắc nhở: “Ông ngoại.”

Tiết Cảnh Sơn: “Cháu im miệng.”

Bạc Quan Sơ phối hợp cười: “Cháu cảm ơn ông ngoại ạ.”

Mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của cô đều giống như làn gió xuyên thời không đưa Lương Viễn Triêu về năm 2007, đó là mùa Hè có điều hoà nhưng lại không có nước dưa hấu lạnh. Dưa hấu bị cô cướp, cho cô mượn điều hoà, cho cô mượn phòng, ngay cả trái tim cũng móc ra cho cô, cuối cùng cô đi theo người đàn ông khác gặp người lớn trong gia đình.

Lương Viễn Triêu lắc rượu vang trong ly, đột nhiên anh cảm thấy rất gai mắt nên nâng tay uống một hơi cạn sạch.

Ông Tiết đột nhiên vỗ bả vai người bên cạnh, đắc ý hỏi: “Viễn Triêu, em thấy cháu dâu tương lai của thầy có đẹp không?”

Ba đôi mắt cùng nhau nhìn về phía anh, Bạc Quan Sơ muốn nghe đáp án của Lương Viễn Triêu hơn bất kỳ ai, vậy nên nhất thời cô đã quên mất phải sửa đúng chữ “cháu dâu”.

Ánh mắt hai người giao nhau, Lương Viễn Triêu lập tức rời đi, giả bộ không quen cô, trả lời ông lão: “Đẹp ạ.”

“Thầy nói mà! Tiểu Yến còn không cho thầy khoe!”

Yến Thật cố ý vò đầu Bạc Quan Sơ: “Không thể khoe cô ấy ra được, khoe một cái là bay.”

Bạc Quan Sơ quên né tránh, cô trừng mắt nhìn anh ta: “Nào có! Anh phải nghe lời ông ngoại, về sau khen tôi nhiều lên!”

“Mấy lời này ông ngoại đâu nói.”

Ông Tiết thấy hai người trêu nhau thì cười ha ha, cực kỳ vui vẻ.

Lương Viễn Triêu ở bên cạnh, ly rượu trong tay đã cạn sạch mấy lần, anh mượn cớ đi toilet để rời đi.

*

Dì dọn vệ sinh vừa mới quét dọn toilet, bọt nước trên mặt bồn rửa tay được chà lau sạch sẽ, tấm gương sáng bóng phản chiếu mái tóc dày của người đàn ông.

Anh đang rửa tay.

Mùi thuốc lá bay đến từ phía sau, không cay mũi, nhưng cũng chẳng dễ ngửi. Khi mùi thuốc tản đi, bên cạnh bồn rửa tay có thêm một người, người này kề sát anh, thậm chí còn muốn chen lấn.

“Bên cạnh còn chỗ.”

“Nhưng em chỉ muốn rửa bên này.”

Lương Viễn Triêu bước chân dịch vào trong, thay đổi chỗ rửa tay.

Tiếng nước ngừng lại, hai người đối mặt trong gương, người phụ nữ lại châm thuốc, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng nhả khói lên mặt gương, khuôn mặt mơ hồ, chợt tà mị mà quyến rũ: “Lương Viễn Triêu, em đẹp không?”

“Khéo hút đến chết đấy.” Lương Viễn Triêu ném giấy vệ sinh đã lau tay vào trong thùng rác, vòng qua cô đi ra ngoài.

Bạc Quan Sơ cầm thuốc, cổ họng vừa đắng vừa khàn: “Em hút đến chết, anh có khóc trước mộ em không?”

“Bạc Quan Sơ.” Lương Viễn Triêu quay đầu, chế nhạo: “Em tự tin về bản thân quá nhỉ.”

Hiện tại anh là sếp tổng của Triêu Kim, giá trị con người lấy triệu để tính, anh đã không còn là thiếu niên “trói gà không chặt” nữa rồi. Ở trước mặt anh, cô chẳng là gì cả.

Đầu thuốc màu đỏ tươi, có chút gì đó như đầu rơi máu chảy. Người uống rượu là anh, nhưng người say là cô.

Bạc Quan Sơ đột nhiên nói ra một câu: “Yêu đương chưa?”

Lương Viễn Triêu không trả lời cô: “Rất tò mò về tôi à?”

Bạc Quan Sơ lắc đầu: “Không phải tò mò, mà là quan tâm.”

Người đàn ông cười lạnh: “Cút xa ra.”

Bạc Quan Sơ chặn đường đi của anh: “Em phát hiện, tính tình của anh bây giờ còn tệ hơn trước kia.”

Sau một lúc yên lặng, người đàn ông mới lên tiếng: “Bây giờ em cũng có bản lĩnh hơn trước kia.”

Anh rời đi, một mình cô ở lại wc hút thuốc.

Trong bữa tiệc, Yến Thật và Lương Viễn Triêu lại chạm mặt nhau.

“Ông ngoại gặp ai cũng nói anh Lương đây là học trò mà ông đắc ý nhất.”

“Không dám nhận.”

“Hôm nay anh Lương không dẫn theo bạn tiệc à?”

Yến Thật vừa nói xong, đúng lúc có cô gái đi tới, cô gái này nói thầm với Lương Viễn Triêu, sau đó lịch sự cười với Yến Thật, cuối cùng rời đi.

Vấn đề vừa rồi bị cắt đứt, Yến Thật nói một câu khác, nhưng lại không có sự kiên nhẫn như vừa nãy: “Cô ấy từ chức ở Viện Nghiên cứu để tới Triêu Kim là vì anh nhỉ.”

Lương Viễn Triêu để ly rượu không lên trên bàn, sau đó cầm một ly mới: “Vậy anh phải hỏi cô ấy chứ.”

“Tôi biết quan hệ của hai người.”

Ly rượu che mất nụ cười trào phúng của Lương Viễn Triêu: “Hai người rất thẳng thắn với nhau nhỉ.”

Hàng xe sang bên ngoài biệt thự dần dần tản đi, ông cụ bảo Yến Thật và Bạc Quan Sơ ở lại, mà vừa lúc hôm sau có việc nên Bạc Quan Sơ đương nhiên từ chối.

Tiết Cảnh Sơn: “Vậy để tiểu Yến đưa cháu về.”

Bạc Quan Sơ: “Anh ấy uống rượu, bảo tài xế đưa cháu về là được ạ.”

Cuối cùng Yến Thật bảo tài xế đưa cô về. Khi tài xế vừa lái xe ra khỏi biệt thự, Bạc Quan Sơ nói dừng.

“Cô Bạc, sao thế ạ?” Tài xế nghiêng người hỏi.

“Tôi xuống ở đây, cậu quay về nhà trước đi.”

“Cậu Yến bảo tôi phụ trách đưa cô về đến nhà, nếu cô nhất quyết muốn xuống xe, vậy tôi cần gọi điện thoại cho cậu Yến.” Tài xế nhà mới tới làm việc cho nhà họ Yến, nhìn qua còn nhỏ hơn Bạc Quan Sơ 3 4 tuổi, anh ta không dám tuỳ tiện quyết định.

Bạc Quan Sơ ghé sát vào lưng ghế phó lái, kéo gần khoảng cách với tài xế, nói: “Cậu có gọi cho Yến Thật thì cũng không thay đổi được ý muốn xuống xe của tôi, ngược lại còn khiến Yến Thật cảm thấy cậu chẳng làm được gì. Cậu đừng thấy bình thường Yến Thật dịu dàng hòa nhã, một khi anh ta mà tức giận, khéo ngày mai cậu phải tìm việc mới đấy, vậy nên hà tất gì phải thế?”

Tài xế không nghe lời ngon tiếng ngọt của cô, nhất quyết nói: “Tôi phải xin ý kiến của cậu Yến.”

Được thôi, Bạc Quan Sơ cũng lười nói mấy lời vô nghĩa. Đẩy cửa xe phát hiện không khoá, cô lập tức đi xuống, tài xế cuống cuồng vội vàng xuống theo: “Cô Bạc, muộn lắm rồi, cô đi một mình không an toàn.”

“Ai nói với cậu là tôi đi một mình.”

Một chiếc Maybach lái từ trong biệt thự ra, người phụ nữ trên xe nói: “Cậu uống rượu, để mình lái đi.”

Đèn xe chiếc Maybach nhấp nháy, người đàn ông không nghe người phụ nữ nói gì. Người lái xe nhìn rõ người phía trước là ai, nhưng vẫn bật đèn pha lên.

“Nếu sợ thì tôi thả cậu xuống.”

Người phụ nữ ngượng ngùng im lặng.

Bạc Quan Sơ đứng ở giữa đường, lái xe vừa nãy hoảng sợ, muốn kéo cô: “Cô Bạc, nguy hiểm!”

Bạc Quan Sơ nhắm vào chiếc Maybach kia, chiếc Maybach cũng không có dấu hiệu sẽ giảm tốc độ.

“Phanh lại!”

“Lương Viễn Triêu, phanh lại!” Người phụ nữ ở ghế phó lái hét to.

Chiếc Maybach dừng lại, cửa sau bị mở ra, một người ngồi lên.

Người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái vấn chưa hoàn hồn, cô ta thở gấp, bật đèn. Dưới ánh đèn, cô ta quay đầu: “Này, cô làm…”

Khoảnh khắc thấy rõ mặt người phụ nữ, cô ta sững sờ khoảng nửa phút, vừa sợ hãi vừa hoài nghi: “Bạc Quan Sơ?”

Bạc Quan Sơ không biết ghế phó lái có người ngồi, hơn nữa người này còn là Trần Nhã Di.

Ngọn đèn sáng như ban ngày, không gian chật chội nhất thời khiến cho người ta không thở nổi. Bạc Quan Sơ nhìn Lương Viễn Triêu, người đàn ông đặt tay lên vô lăng, tay phải đeo chiếc đồng hồ Patek Philippe màu đen. Trên tay phải của người phụ nữ ngồi ở ghế phó lái cũng đeo một chiếc đồng hồ y hệt, kiểu dáng không khác mấy, của cô ta là hoa hồng vàng, nhìn vào hệt như đồng hồ đôi.

Nhớ đến lúc cô và Yến Thật nói cười với nhau, nhưng bộ dạng anh vẫn thản nhiên, trong lòng Bạc Quan Sơ hệt như có bí mật gì đó chui từ dưới đất lên.

Cô bóp cổ Trần Nhã Di, ấn cô ta lên cửa xe. Trong khoang xe tĩnh lặng có thể nghe tiếng kim rơi, “bụp” một tiếng, là tiếng đầu đập vào thuỷ tinh.

“A Viễn… a… cứu… mình…”

A Viễn là tên mà cô ta có thể gọi à? Bạc Quan Sơ siết chặt ngón tay, bóp mạnh hơn.

Cô điên rồi, giờ phút này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bắt Trần Nhã Di chết.

Trần Nhã Di bị bóp đến nỗi cổ họng đau đớn, thậm chí còn có thể nghe được thanh âm khàn khàn phát ra từ trong cổ họng. Cô ta ho vài lần, nhưng không thể phát ra tiếng, não thiếu oxy, miệng há to.

“Bạc Quan Sơ!” Lương Viễn Triêu không ngờ cô lại làm ra chuyện này, anh chợt nâng cao giọng: “Buông tay!”

Bạc Quan Sơ không nhìn anh, cô tiếp tục tăng lực trên tay: “Trần Nhã Di, mày dám chơi tao.”

Là cô ta nói cô ta sẽ chúc phúc cho hai người, là cô ta nói muốn Lương Viễn Triêu có tương lai tốt đẹp hơn. Bạc Quan Sơ buông tay, cô ta lại thừa dịp đi lên? ** còn có tiết tháo hơn cô ta.

Lương Viễn Triêu vươn tay kéo Bạc Quan Sơ, nhưng Bạc Quan Sơ vẫn giữ chặt tay, không buông cổ Trần Nhã Di ra. Anh phải tốn chút sức mới tách được hai người.

Mặt Trần Nhã Di đỏ bừng, thở gấp, cô ta đưa tay che cổ, co rúm người trên ghế. Nước mắt giàn dụa đầy mặt, lông mi run run, hai mắt vô hồn thoạt nhìn rất điềm đạm đáng yêu.

Người đàn ông tức giận: “Bạc Quan Sơ, em có bệnh thì cút xuống! Đừng phát bệnh trên xe tôi.”

Anh nói đúng, cô có bệnh.

Trong nháy mắt, Bạc Quan Sơ lại trở về dáng vẻ chim công cao ngạo của mình, sau đó xoa hổ khẩu1 đỏ lên, giọng điệu thản nhiên, hỏi: “Đau lòng à?”

“Đau lòng thì an ủi cô ta đi, em thấy cô ta bị dọa không nhẹ đâu.”

Khi tài xế ở trong xe lo âu, vò đầu bứt tai, lưỡng lự không biết có nên gọi điện thoại không thì cửa kính xe đột nhiên bị gõ vang.

Tài xế xuống xe, Bạc Quan Sơ ngồi vào ghế lái: “Tôi lái, cậu ngồi ghế phó lái đi.”

“À, vâng.”

Người trở về là tốt rồi, ít nhất bây giờ anh ta không cần xoắn xuýt xem có nên gọi điện thoại hay không.

Nhưng giây tiếp theo, anh ta đã lập tức hối hận.

Anh ta còn chưa thắt dây an toàn xong, Bạc Quan Sơ đã dẵm chân ga phóng đi. Anh ta bổ nhào về phía trước, may mà còn nắm được tay vịn ở phía trên, nếu không đã va vỡ kính chắn gió rồi bay ra ngoài rồi.

“À… cô… cô… cô Bạc à, cô có thể giảm tốc độ xuống một chút không. Mặc dù tối không có xe, nhưng… không an toàn.”

Bạc Quan Sơ vượt ba đèn đỏ, đi vượt tốc độ để về nhà. Đầu tài xế đầu mồ hôi lạnh, lẩm nhẩm A di đà phật ở trong lòng vô số lần, cảm tạ Phật Tổ hiển linh cứu vớt bọn họ một mạng.

Bạc Quan Sơ xuống xe, nói: “Chuyện đêm nay nếu cậu dám tiết lộ một chữ với Yến Thật…”

“Tôi không nói… tôi không nói… tôi bảo đảm sẽ giữ kín trong lòng!” Mạng quan trọng hơn bất kỳ thứ gì.

Kỳ Phong đã ra ngoài nhảy disco nên trong nhà không có ai.

Cô ngồi xổm ở dưới lầu hút thuốc, khi hút đến điếu thứ bảy, đột nhiên có một con mèo chui ra từ trong bụi cây, nó phe phẩy đuôi rồi ngồi xuống cạnh chân cô.

Lúc nhỏ hay nghe người khác nói, nếu đêm mà đầy sao, vậy ngày mai nhất định trời sẽ trong.

Đêm nay không có sao.

Đôi mắt mèo màu lam đá vỏ chai, là ánh sáng duy nhất trong đêm đen át được cả màu đỏ tươi ở đầu ngón tay Bạc Quan Sơ.

“Mày vẫn chưa về à?”

Cô đột nhiên lên tiếng, chú mèo giống như nghe hiểu, nó lắc lắc đuôi.

“Tao sắp hút điếu thứ 8 rồi, mày hít khí thuốc đã hít qua rồi thì có bị sao không?”

Chú mèo đứng lên, đi hai bước sang bên phải rồi ngồi xuống, nhưng vẫn cách rất gần cô.

Nó đã cho mặt mũi như thế, Bạc Quan Sơ cũng không thể không biết điều, vì vậy cô dụi tắt thuốc, không hút điếu thứ tám nữa.

Bạc Quan Sơ không ngờ chú mèo lại là sức mạnh cuối cùng chống đỡ cô, nếu không cô sẽ hút thuốc đến chết ở dưới lầu mất, vì dù sao cô cũng mua những 20 bao, chuẩn bị hút cả đêm.

*

Bạc Quan Sơ ở một mình, buổi tối rất ít khi bật đèn.

So với lòng bác ái lưu luyến ánh sáng, cô càng nguyện ý ôm lấy bóng đêm lạnh băng. Hệt như trẻ mồ côi bị thế giới ruồng bỏ, họ đồng cảm với nhau.

Khi sắp đến 12 giờ, chiếc điện thoại bị tin nhắn oanh tạc, cuộc gọi này nói tiếp cuộc gọi khác, tất cả dãy số đều xuất phát từ Nam Thành.

Cô chọn nghe cuộc gọi của Bạc Viễn.

“Ba.”

“Tiểu Sơ… ông nội Khả Hân ho ra máu rồi.”

“Vâng.”

Ung thư dạ dày giai đoạn cuối không phải sớm muộn gì cũng sẽ ho ra máu thế này à? Huống chi bố chồng của người cô kia có quan hệ với cô à?

“Con xem con có quen ai trong bệnh viện không, quen thì chuyển ông lão đến đó khám thử, được không?”

Nói đi nói lại vẫn là chuyện này, mẹ cô, ba cô, không ai quan tâm sống chết của cô.

“Haizz. Thật ra mọi người đều biết, hiện tại ông lão chỉ kéo dài hơi tàn thôi, bệnh viện bên Nam Thành nói nhiều nhất là sáu tháng, nhưng có thể kéo dài thêm một ngày thì kéo dài thêm một ngày, không có biện pháp khác tốt hơn.”

“Hiện tại y học bên Nam Thành cũng rất phát triển.” Bạc Quan Sơ nói.

Bạc Viễn đau đầu, tính tình của đứa con gái này của ông ta càng ngày càng lạnh lùng, lúc nói chuyện cũng phải đắn đo ba lần: “Ông nội Khả Hân ở trong bệnh viện nghe người nhà của người nằm kế bên nói bệnh viện Nhân dân Bắc Thành chữa ung thư rất giỏi.”

“Con không quen ai cả, nếu muốn thì cứ đăng ký như thường.”

Bạc Viễn thở dài: “Vậy cũng được, có lẽ sang tuần bọn họ tới đó, nhà con còn phòng trống thì thu xếp cho bọn họ chút.”

“Con không còn phòng trống, bạn con ở đây rồi.”

Bạc Quan Sơ nghe thấy trong điện thoại truyền đến một câu được nói bằng tiếng địa phương, người nói là mẹ chồng Bạc Phương, ý là: Không có phòng cũng không sao, ở nhà cô trải chăm đệm ra đất cũng được.

“Ba, con không muốn.”

Bầu không khí chợt tĩnh lặng.

Cuối cùng Bạc Viễn nói ông ta cho bọn họ tiền để bọn họ thuê phòng ở nhà nghỉ gần bệnh viện.

Cơn buồn ngủ bị xua tan, Bạc Quan Sơ cúp điện thoại, xỏ dép lê ra ngoài rót nước. Trong bình không có nước, cô nâng tay dùng sức túm tóc, muốn nổi cáu. Nhưng cuối cùng lại chẳng thể phát tiết, cô cố kìm nén sự khó chịu, bắt đầu đun nước.

Bạc Quan Sơ ngồi trên sô pha nhìn ra ngoài, Bắc Thành 12 giờ muôn màu muôn vẻ, trên cầu vượt xe cộ tấp nập, cuộc sống về đêm chỉ mới bắt đầu. Cô hâm mộ những chàng trai cô gái cuồng nhiệt nhảy trong quán bar, cô hâm mộ những con người vì giấc mộng mà có thể đốt đèn nửa đêm. Trong gần 30 năm cuộc đời, hình như cô chưa từng phấn đấu vì hai chữ giấc mộng, tất cả những gì cô làm đều là vì cuộc sống, sau đó thì vì sống tốt, rồi lại tiếp tục cố gắng để sống tốt.

Tiếng siêu nước kêu ùng ục, thùng rác bên cạnh sô pha không có túi đựng rác, cô lấy một chiếc túi màu đen từ trong ngăn kéo bàn trà ra, sau đó xé đứt.

Bạc Quan Sơ xé thêm lần nữa, lần này cũng đứt.

Cô xé lần nữa, cuối cùng vẫn đứt.

Không biết có phải do hơi nước sôi mù mịt bay lên hay không, tầm mắt Bạc Quan Sơ chợt nhòa đi, nước mắt chảy từ khóe mắt xuống.

Khi Thư Tâm mắng, cô không khóc; khi Lương Viễn Triêu bảo cô cút xa ra, cô không khóc; khi thấy Trần Nhã Di ngồi trên ghế phó lái của Lương Viễn Triêu, cô cũng không khóc. Vậy mà giờ phút này cô lại khóc vì một túi rác kém chất lượng.

Đã lâu rồi cô không xuất hiện trạng thái tồi tệ như vậy, lâu đến nỗi cô đã quên mất lần trước cách đây vài năm, hồi ức như thú dữ, nó gặm nhấm tới mức cô thương tích đầy mình.

2 giờ, cảm xúc dần khôi phục bình thường, tiếng đập cửa vang lên.

Bạc Quan Sơ tưởng Kỳ Phong đã về, nên không nghĩ nhiều mà mở cửa luôn: “Ông không biết nhập mật mã à?”

Âm cuối chìm trong kinh ngạc.

Đôi giày da nam giẫm lên tấm thảm rồi bước vào, Lương Viễn Triêu trở tay khép cửa lại, sau đó áp sát từng bước. Bạc Quan Sơ lùi một bước nhỏ, cánh tay rắn chắc có lực của anh nhanh chóng giơ lên, lòng bàn tay ấn vào cổ cô, động tác giống như động tác cô làm với Trần Nhã Di.

Cô không phản kháng, cũng không cầu cứu.

Anh hận cô, có lẽ vậy. Dù sao cô cũng là người làm tổn thương bạn gái anh.

Lương Viễn Triêu nới lỏng tay nhưng không buông tay, giọng nói lạnh lùng không đoán được ý: “Bạc Quan Sơ, Trần Nhã Di muốn kiện em tội cố ý gây thương tích.”

“Thật à? Vậy anh nhớ phải mời cho cô ta luật sư tốt chút, nếu không lại thua luật sư bên Yến Thật, em sẽ ung dung ngoài vòng pháp luật đấy.”

Bạc Quan Sơ cho rằng anh sẽ bóp cổ mạnh hơn, nhưng người đàn ông lại chợt buông tay: “Cho tôi điếu thuốc.”

“Thuốc của em là thuốc dành cho nữ.”

Ngoài miệng nói vậy, nhưng cô lại không tự chủ được mà đưa cho anh một điếu, nhân tiện châm lửa trước.

Khi Lương Viễn Triêu vươn tay ra thì Bạc Quan Sơ rụt tay về, sau đó cô đưa thuốc vào trong miệng hút một hơi, cuối cùng bỏ tay xuống, nhả khói trắng rồi hỏi anh: “Còn muốn không?”

Lương Viễn Triêu nhận lấy, ngậm vào chỗ cô đã hút.

Bạc Quan Sơ bật chiếc đèn nhỏ ở lối vào: “Mấy năm nay chắc anh sống cũng không tệ nhỉ?”

Chiếc váy năm 18 tuổi, năm 28 tuổi lại lật ra xem, sau đó không nhịn được mà mặc vào rồi soi trong gương; thiếu niên mình thích năm 18 tuổi, 28 tuổi gặp lại, vẫn muốn hỏi một câu cũ, anh sống có tốt không?

Lương Viễn Triêu yên lặng không nói.

Đột nhiên Bạc Quan Sơ phát hiện khác thường, khi thấy đầu thuốc trong tay anh sắp chạm đến đầu ngón tay mình, cô tiến đến, tay Lương Viễn Triêu run lên, sau đó ném nửa điếu thuốc lên sàn nhà. Tàn thuốc bị Bạc Quan Sơ giẫm lên, để lại một vết ngổn ngang.

Giọng nói của Bạc Quan Sơ mang theo sự tức giận: “Anh định dùng đầu thuốc làm bỏng em?”

Đôi mắt người đàn ông hung ác nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Trả lại em.”

Bạc Quan Sơ phát tiết toàn bộ cảm xúc bực dọc lên người Lương Viễn Triêu, đôi môi dán vào yết hầu anh.

Hơi nóng ập vào Lương Viễn Triêu, thiêu đốt anh đến mức tâm trí mơ hồ.

Người đàn ông lùi về sau, Bạc Quan Sơ đặt hai tay lên cổ anh rồi tiếp tục tiến công.

Khi nói chuyện, yết hầu anh lên xuống, lưỡi Bạc Quan Sơ cũng du di theo đó.

Cô buông tay xuống, kề sát vào tai người đàn ông, sau đó nói ba chữ.

Gân xanh của anh nổi lên, nghiến răng nghiến lợi: “Bạc Quan Sơ, có phải em uống nhiều rồi không?”

Lương Viễn Triêu định đẩy cô ra, nhưng cô đã tự lui trước: “Không say, nhớ anh nhiều năm rồi, em sợ nếu bỏ qua lần này thì về sau không còn cơ hội nữa.”

Cô muốn tận mắt chứng thực, rốt cuộc sức hút của cô hay Trần Nhã Di lớn, dù bị mắng là phóng túng thì cô cũng nhận.

__________

Chú thích:

  1. Phần giữa ngón tay cái và ngón trỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK