Say rượu, tỉnh mộng, tất cả tan biến như bong bóng. Triêu Kim vào ngày làm việc bận rộn hệt gà bay chó sủa.
Quý Phong xử lý xong danh sách đen của Rose rồi chạy từ ngoại ô phía Tây về đây, lúc vào thang máy thì vừa hay gặp thư ký của Phó Khâm – Tô Mộc.
Các sếp hay qua lại, nhân viên phía dưới cũng thân nhau.
Tô Mộc ôm một chồng dày văn kiện, Quý Phong ôm giúp cô ấy hơn một nửa: “Đi đâu thế?”
“Bộ phận tài vụ ở lầu 6. Sổ sách nửa tháng trước có vài vấn đề, sếp Phó bảo tôi kiểm tra toàn bộ một lần nữa, tôi vừa mới lấy đống này ra, tối xem không hết thì mang về.”
“Không phải lầu trên có máy in à?”
“Có người dùng rồi, ngoại trừ… văn phòng sếp Lương, tôi không dám đi đến đó in nên phải mượn ở bộ phận marketing.”
“Này?” Tô Mộc đột nhiên kề sát lại: “Gần đây sếp Lương…”
Cửa thang máy mở ra, Tô Mộc tự giác im lặng.
Không ai đi vào, Tô Mộc vỗ ngực sợ bóng sợ gió: “Hôm qua tôi đi qua văn phòng sếp, áp suất đó… rất… thấp đấy…”
Tới lầu 6, Tô Mộc ôm mấy đồ lỉnh kỉnh đi tìm giám đốc tài chính.
Tầng cao nhất Triêu Kim: “Cậu công tử Hoa Kì ngày hôm qua đã vào danh sách đen của Rose ạ.”
“Nhắn xuống dưới, nói tháng này phải hoàn thành xong việc thu mua Hoa Kì, hơn nữa giá phải ép xuống một ít so với giá đã nói ban đầu.”
Trên thương trường, Lương Viễn Triêu luôn thành tín, cũng bởi lý do này mà địa vị ở giới kinh doanh của anh ngày càng gia tăng. Triêu Kim được người trẻ chưa đến 30 như Lương Viễn Triêu điều hành nên còn có có thể chiếm được lòng tin của rất nhiều người.
Đây là lần đầu tiên Lương Viễn Triêu lật lọng.
“Nếu đối phương không đồng ý, vậy thả mấy ‘chuyện tốt’ gần đây của tên công tử kia ra đi.”
“Vâng.”
Quý Phong báo cáo xong, chuẩn bị ra ngoài.
“Khoan đã. Mua chiếc điện thoại rồi gửi đến địa chỉ này.”
Anh tiện tay xé tờ giấy, sau đó lấy bút viết địa chỉ cho Quý Phong.
“Sếp Lương.”
“Ừm.”
Quý Phong ngẫm nghĩ lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Lương Viễn Triêu: “Lúc trước ngài Yến và cô Bạc có qua lại lợi ích.”
Lương Viễn Triêu nhíu mày: “Tra rõ rồi à?”
“Trước mắt chỉ tra được một giao dịch. Tháng 12 năm 2013, khi cô Bạc học nghiên cứu sinh năm nhất, ngài Yến chuyển 2 triệu cho cô Bạc.”
“Những thứ khác vẫn đang tra, nhưng…”
“Nói.”
Anh muốn nghe xem hai người đó thực hiện giao dịch gì sau lưng.
“Hình như tiền này là tiền cô Bạc ngủ với ngài Yến.” Quý Phong không biết Bạc Quan Sơ, nhưng từ ngày đầu tiên đi theo Lương Viễn Triêu, anh ta đã biết đến sự tồn tại của cô, hơn nữa còn biết chỉ có Bạc Quan Sơ mới có thể lấy mạng Lương Viễn Triêu.
Bên ngoài văn phòng Tổng Giám đốc nghe thấy một tiếng ‘rầm’, sau đó cửa văn phòng mở ra, Lương Viễn Triêu cầm áo khoác rời đi. Cả người anh bừng bừng lửa giận không có chỗ phát tiết, đám người không ai dám đến chào hỏi.
Cửa mở nửa, máy tính nằm la liệt trên mặt đất, vỡ thành từng mảnh.
Bắc Thành, khi màn đêm buông xuống, ánh đèn ấm áp nổi lên, máy bay không người lái bay qua chụp được một tấm ảnh ánh sáng và bóng tối chồng chéo lên nhau ở CBD trung tâm thành phố.
Hôm nay Viện Nghiên cứu liên hoan, khó lắm mới có được thời gian rỗi rãi như thế này, Bạc Quan Sơ phải kính rượu Trần Bá Sinh để đẩy nhanh tiến độ từ chức.
Trần Bá Sinh mơ màng đồng ý. Cả bàn liên tục chạm cốc, đồ ăn trên bàn chẳng hề vơi bớt đi chút nào.
Lúc tàn tiệc đã là 10 giờ, Trần Bá Sinh uống nhiều rượu, ông lão lảo đảo đi không vững, cuối cùng Lộ Trì gọi xe lái hộ để đưa ông lão về, còn những người khác thì tự mình giải quyết.
Bạc Quan Sơ không say, cô tự lái xe về.
Cô ở lầu 6, khi thang máy dừng ở lầu 3, một cô gái xách theo hai túi rác đi vào.
“Cô đi lên sao?”
Cô gái luống cuống ấn nút thang máy, sau đó chạy ra ngoài.
Khu chung cư Bạc Quan Sơ ở là một tầng hai hộ, căn hộ bên cạnh nhà cô không có ai ở, chẳng biết là chưa bán được hay là bất động sản của người khác.
‘Đinh’… Cửa thang máy mở ra.
Bạc Quan Sơ cúi đầu tìm điện thoại.
Đèn điều khiển bằng giọng nói ở cửa đã hỏng, sau khi cửa thang máy đóng lại thì tối mờ mịt, mà xui là lúc này điện thoại của cô lại hết pin tắt nguồn. Bạc Quan Sơ mò khoá cửa, may mà lúc trước cô đã lắp thêm một cái khoá mật mã, con số hiển thị trên mật mã có huỳnh quang phát sáng.
Nhập sáu số xong, loáng thoáng nhận thấy trong bóng tối có người đứng lên, sống lưng Bạc Quan Sơ lạnh buốt.
Khi cô chạy vào, cánh cửa mở hé bị một lực đẩy ra, người đó xông vào, nhưng không phải Kỳ Phong. Tiếng thở gấp của Bạc Quan Sơ càng rõ ràng hơn, máu như trào lên cổ họng, sau đó một tiếng “rầm” vang lên, cửa bị đóng lại.
Bàn tay cô mò mẫn đến chốt mở sau lưng.
Người nọ phản ứng nhanh chóng, lập tức bắt lấy cổ tay Bạc Quan Sơ, áp cả người lên, ấn cô ở trên tường hôn. Lưng Bạc Quan Sơ bị ép lên tủ giày tới mức đau nhức.
Người đàn ông nồng nặc mùi cồn.
Bạc Quan Sơ định lấy đầu gối đá vào phần dưới của đối phương, nhưng người đàn ông lại chợt buông môi cô ra, sau đó đổi thành xé xách quần áo.
Đoạn hồi ức dơ bẩn mà Bạc Quan Sơ dốc sức muốn quên đột nhiên ập đến như sóng triều, cô muốn bắn chết tên đàn ông chó má trước mặt.
Bạc Quan Sơ tặng đối phương một bạt tai chào hỏi, dù không thấy mặt nhưng vẫn chuẩn.
Người đàn ông khẽ rên. Giọng nói này rất quen.
Bạc Quan Sơ tức giận ngút trời: “Lương Viễn Triêu, anh uống bao nhiêu rồi!”
Cái bạt tai này của cô không nhẹ, mặt người đàn ông nóng rát phát đau, dạ dày đau hơn mặt, nhưng tim lại càng đau hơn dạ dày.
Anh uống rất nhiều, bước đi loạng choạng, vậy mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô. Trong ánh mắt ấy có nghi hoặc, có khó hiểu, song phần nhiều vẫn là thất vọng.
Đột nhiên đoạn dây căng chặt đứt ra, Lương Viễn Triêu điên rồi. Nhịn nhiều năm như vậy, giờ khắc này anh không nhịn được nữa.
Quần áo bị xé xách rơi lả tả xuống mặt đất.
Mặc cho Bạc Quan Sơ cào như thế nào, anh cũng không hề có ý định dừng tay.
“Lương Viễn Triêu.” Cô vừa khóc vừa gọi tên anh, thanh âm bình tĩnh, không rõ là đau đớn hay khổ sở.
Lương Viễn Triêu không lên tiếng trả lời, ở nơi Bạc Quan Sơ không thấy, anh mạnh mẽ lau giọt nước mắt trên mặt mình.
Lương Viễn Triêu nhẹ nhàng ngậm vành tai Bạc Quan Sơ, cả người Bạc Quan Sơ run lên.
Động tác của anh dần dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không như vậy: “Điểm mẫn cảm này của em, Yến Thật đã tìm thấy chưa?”
“Lương Viễn Triêu, mẹ nó, anh có bệnh à?”
“Sao, người Yến Thật mua 50 nghìn một đêm không phải em à?” Mỗi câu của anh đều như đâm vào lòng Bạc Quan Sơ một nhát.
Phẫn nộ hoà cùng dục vọng, Lương Viễn Triêu muốn xé nát Bạc Quan Sơ rồi nuốt vào trong bụng: “Yến Thật ra 50 nghìn một đêm mà em đã vội vàng làm người của hắn ta rồi? Bạc Quan Sơ, không phải em sợ nhất chính là bản thân dơ bẩn à?”
Lời đến bên miệng, Bạc Quan Sơ lại nuốt trở vào, trái tim cô đột nhiên trống rỗng. Bỗng chốc cô như biến thành một cái xác không hồn, mặc kệ Lương Viễn Triêu nổi điên hay phẫn nộ.
Cả căn nhà chìm trong bóng tối đen kịt, bọn họ không thấy rõ mặt của nhau.
Người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, rồi lại đáng thương muốn cầu xin một đáp án từ cô: “Bạc Quan Sơ, em ở bên hắn bao lâu rồi?”
Bạc Quan Sơ cố ý kích thích anh: “Thời gian cụ thể em không nhớ, nhưng dựa theo lời anh nói là 50 nghìn một đêm, anh ta gửi cho em tổng cộng 10 triệu. Chủ tịch Lương học giỏi toán như thế, vậy tự tính đi?”
Trong đêm tối, ánh mắt Lương Viễn Triêu hơi ngấn lệ, cảm xúc ở đáy mắt phức tạp, nhìn không ra là phẫn nộ nhiều hơn hay đau lòng nhiều hơn.
Chỉ nhớ rõ khi tình đã đến nơi sâu, Lương Viễn Triêu thấp giọng cầu xin cô: “Đừng giận tôi.”
Trời tờ mờ sáng, Lương Viễn Triêu tỉnh rượu, đầu đau như muốn nứt ra, yết hầu khô khốc nói không lên lời.
Sao anh lại ngủ cùng Bạc Quan Sơ, hơn nữa lại còn là nhà cô.
Người bên cạnh phát ra tiếng nức nở khe khẽ, vết bầm tím trên người Bạc Quan Sơ đã tố cáo hành vi như không thuộc về bản thân của Lương Viễn Triêu tối qua.
Lương Viễn Trêu tìm một bộ quần áo trong tủ rồi mặc vào cho Bạc Quan Sơ, cô vẫn chưa tỉnh, cứ vậy kề sát uốn éo trong ngực anh.
Trò khôi hài cũng chỉ thế mà thôi.
*
Quốc lộ Bàn Sơn, Maybach phóng như bay về phía biệt thự lưng chừng núi.
Thẩm Tu đang đánh golf, ánh chiều tà chiếu nghiêng vào vành mũ, anh ta híp mắt, quả bóng golf bay ra ngoài theo hình vòng cung hoàn hảo, cú đánh rất đẹp.
Sau tháng 5, cái nóng ở Bắc Thành hiện rõ, mặt cỏ xanh mướt sáng loáng, ánh mắt trời chiếu vào đầu vai anh ta khiến những đường vân trên áo khoác thể thao nhìn rõ mồn một.
Thẩm Tu đã đánh golf 2 tiếng, anh ta lắc lắc cánh tay mỏi nhừ rồi ném gậy cho trợ lý.
“Tôi đi ngủ một giấc, có việc cũng đừng gọi tôi.”
Thẩm Tu đi tắm luôn. Mới nằm trên giường chưa đầy 5 phút, mắt còn chưa cả nhắm thì trợ lý đã vào.
Thẩm Tu: “Có chuyện sao?”
Trợ lý gật đầu.
“Không phải đã bảo là đừng gọi à?”
“Ngài Lương đến đây, đang ở phòng khách ạ.”
‘Rầm’ một tiếng, chiếc chăn bông bị ném xuống mặt đất, Thẩm Tu mặc áo choàng tắm, không kịp đi dép lê, cứ thể chạy thẳng lên gác xép.
“Nói với anh ấy là tôi không ở đây!”
Trợ lý: “… Nếu anh Lương biết sếp không ở đây thì cũng không tới đâu.”
Thẩm Tu ngẫm nghĩ thấy đúng: “Vậy phải làm sao giờ?”
“Hừm… Nếu không sếp xuống đấy đi.”
Biệt thự lưng chừng núi là căn cứ bí mật của Thẩm Tu, người biết không nhiều, Lương Viễn Triêu là một trong số ít người biết, nhưng anh cũng chỉ tới một lần.
Lần đó anh tới đánh cho Thẩm Tu một trận tơi bời, đến giờ Thẩm Tu vẫn còn sợ.
Thẩm Tu tiến thoái lưỡng nan.
“Nếu không để tôi đi xuống nói sếp tiêu chảy, tạm thời không dậy được?”
Thẩm Tu cảm thấy ý này cũng rất được: “Được được, mau đi đi!”
“Mấy năm rồi không tới, bồn cầu trong biệt thự này của sếp nằm ở lầu mấy thế?”
Lương Viễn Triêu đợi 5 phút nhưng vẫn không thấy người xuống, anh chuẩn bị tự mình đi lên tóm. Khi vừa bước lên bậc thang, Lương Viễn Triêu lại chợt nghe thấy tiếng nói chuyện.
“À thì… không phải.” Thẩm Tu cố ý xoa dạ dày: “Tối qua ăn ít đồ nướng, hôm nay dạ dày không thoải mái lắm.”
Trợ lý kề sát vào bên tường, cúi đầu không dám hé răng.
“Biệt thự này của sếp ở lưng chừng núi, đồ ăn ngoài giao đến được à?”
“…”
Đậu xanh. Thẩm Tu khóc to.
“Anh, anh, anh tha em đi!”
“Hai phút, gặp ở phòng tập thể thao.”
Thẩm Tu quỳ trên mặt đất, tay bám víu lan can bậc thang, vẻ mặt bi thương: “Em sai rồi!”
Trong biệt thự này của Thẩm Tu có đầy đủ mọi thứ. Lúc trang trí anh ta cố ý nối thông hai phòng để làm phòng tập thể thao, một nửa phòng tập bày đầy các thiết bị luyện tập, nửa còn lại là khoảng trống, lúc nào đánh võ thì dùng tới.
Trong đám bạn tốt, chỉ có Lương Viễn Triêu là nghiêm túc tập luyện, nên đương nhiên người có thể đánh với Lương Viễn Triêu vài quyền chỉ có mình Thẩm Tu.
Trình độ của Lương Viễn Triêu thì không cần nói. Nhưng Taekwondo của Thẩm Tu là học từ lúc lớp 5 Tiểu học! Hơn nữa mới học được 2 năm, mới đến đai vàng!”
Năm 3 Đại học, anh ta bị bắt phải tỉ thí với Lương Viễn Triêu, khi ấy tình bạn bè đang độ bền chặt, mà vừa hay biệt thự lưng chừng núi này có thể vào ở. Thế nào mà gặp ngay kỳ nghỉ, 4 người khác đều về nhà, ký túc xá chỉ còn mình anh ta và Lương Viễn Triêu.
Thẩm Tu nhớ rõ hôm ấy là ngày nghỉ đầu tiên, Lương Viễn Triêu ngồi xe bus 7 tiếng đến Đại học B rồi nửa đêm quay về ký túc xá. Khi đó Thẩm Tu đang định ra ngoài nhảy disco, thấy tâm trạng Lương Viễn Triêu không tốt thì anh ta đưa Lương Viễn Triêu đi cùng, tới lúc hừng đông cả hai mới về biệt thự.
Cả đêm ồn ào, giờ là thời điểm để nghỉ ngơi.
Ai ngờ, Lương Viễn Triêu hỏi anh ta có tập mấy loại như Taekwondo bao giờ chưa, anh ta thuận miệng nói tập rồi.
Vài phút sau, Thẩm Tu bị Lương Viễn Triêu quật ngã xuống sàn phòng tập thể thao hết lần này đến lần khác, cuối cùng đau không bò lên nổi.
Lương Viễn Triêu khi ấy mới tập Taekwondo được nửa năm, nhưng Lương Viễn Triêu của hiện tại thì tinh thông mọi thứ từ Taekwondo, Judo đến quyền anh.
Lịch sử lặp lại một cách đáng kinh ngạc, bi kịch mà Thẩm Tu sợ hãi lại diễn ra lần nữa.
“Đứng lên, tiếp tục.”
Thẩm Tu nằm trên mặt đất, cuộn tròn mình, mặt mày nhăn nhó dữ tợn: “Hết nổi rồi…”
Ánh sáng xuyên qua cửa sổ sát đất, chiếu lên vai Lương Viễn Triêu, mồ hôi chảy xuống từ hai bên tóc mai, trong không khí tràn ngập tiếng thở thô đục của đàn ông, những hạt bụi quay vòng vòng trong không khí cũng có thể được nhìn thấy rõ ràng.
“Hôm nay là Thứ Hai, hẳn là anh phải có rất nhiều hội nghị cần họp mới đúng chứ?”
Thẩm Tu xoay một vòng trên đệm, hướng về phía Lương Viễn Triêu.
“Không muốn họp.” Lương Viễn Triêu thuận thế ngồi xuống, vừa nãy mượn vũ lực để phát tiết nên giờ cảm xúc hơi sa sút.
“Vì chị gái xinh xinh kia à?”
Hôm ở quán bar đó ít nhiều gì Phó Khâm cũng nói chút chút, nhờ tính hóng hớt mà Thẩm Tu nghe thêm được không ít. Suy cho cùng, cái cây lớn phía sau Bạc Quan Sơ quá nổi bật, khó tránh khỏi bị người khác chú ý.
“Tôi và Yến Thật, ai giỏi hơn.”
Thẩm Tu sửng sốt vài giây, cẩn thận đáp: “Đương nhiên là anh rồi, Yến Thật mà vứt bỏ mớ quan hệ trong nhà đi thì cũng chỉ là thầy lang giang hồ gõ chuông mà thôi, sao có thể so với anh.”
Trái tim Lương Viễn Triêu đau xót: “Vậy tại sao cô ấy chọn Yến Thật.”
Thẩm Tu nghẹn lời, anh ta đâu phải con giun trong bụng chị gái xinh xinh đó!
Lúc lên Đại học, anh ta là người nhỏ nhất trong ký túc xá, đồng thời cũng là người ồn ào nhất, tần suất gặp rắc rối tính theo tuần, giáo viên hở tí là nói muốn gọi mẹ anh ta lên trường. Thẩm Tu hoảng loạn, mẹ anh ta là người phụ nữ mạnh mẽ điển hình, nhưng cũng nhiều lời. Sau khi Lương Viễn Triêu lên làm hội trưởng hội sinh viên thì đã giúp anh ta thu dọn không ít cục diện hỗn loạn, hơn nữa còn nói đỡ ở trước mặt giáo viên nên anh ta mới thuận lợi tốt nghiệp.
Thẩm Tu là cái đuôi đi theo sau Lương Viễn Triêu.
Trong lòng Thẩm Tu, Lương Viễn Triêu là đỉnh Kim Tự Tháp. Ai cũng có thể khuất phục trước những thứ trần tục như tình yêu, nhưng chỉ có duy nhất Lương Viễn Triêu – người đàn ông một tay xây dựng lên Triêu Kim – là anh ta cảm thấy sẽ không.
Thẩm Tu từng nghĩ đến vô số dáng vẻ khi Lương Viễn Triêu yêu, nhưng lại chưa bao giờ gắn liền anh với hai chữ “hèn mọn” ở cùng một chỗ.
Buổi tối, Lương Viễn Triêu nằm trên giường, trong đầu toàn là câu nói kia của Thẩm Tu: “Không chừng chuyện chị ấy thích anh chưa bao giờ thay đổi, Yến Thật chỉ là một hiểu lầm. Anh, anh thật sự hiểu chị ấy à?”
Bạc Quan Sơ năm 17 tuổi, cô xảo trá, cô mang theo mục đích mà theo đuổi anh, nhưng cô cũng là người thật lòng đối tốt với anh.
Nói đến hiểu, anh không biết công việc của ba mẹ Bạc Quan Sơ, cũng không biết vì sao cô không dám nói chuyện Vương Nhân Thành cho người nhà biết, lại càng không biết vì sao cô cần nhiều tiền như thế.
Dường như anh hoàn toàn không hiểu gì về cô.