Mùa hè năm 2007, Trần Sở Sinh giành được chức vô địch toàn quốc trong trận chung kết Super Boy.
Mọi người đang bàn tán sôi nổi, hừng hực khí thế trên mạng. Bạc Quan Sơ ngồi trước chiếc máy tính lỗi thời lướt Tieba, chiếc quạt trên đỉnh đầu kêu vù vù.
Mẹ Bạc ra ngoài chơi mạt chược, trước khi đi bà dặn Bạc Quan Sơ hâm nóng đồ ăn trong nồi, đợi lát nữa ba cô về là có thể ăn luôn.
Mãi đến 1 giờ chiều, Bạc Viễn mới về nhà, Bạc Quan Sơ nghe thấy tiếng xe máy, thì thò đầu ra ngoài cửa sổ hét lên: “Ba, sao hôm nay ba về muộn thế?”
Bạc Viễn: “Trên công trường có mấy việc chưa xong.”
Người đàn ông vừa vào cửa, Bạc Quan Sơ liền cảm nhận được luồng nhiệt nóng hoà cùng hương xi măng phả vào mặt mình.
“Ba, đồ ăn ở trong nồi, để con giúp ba bày ra.”
Bạc Viễn khoác tay, sau đó lấy 10 đồng từ trong túi áo lao động đưa cho cô: “Để đấy ba tự làm, con tới đầu phố mua trái dưa hấu đi.”
“Vâng.”
“Nhớ phải chọn trái lạnh đấy.”
“Vâng.”
Bạc Quan Sơ đạp xe đạp ra ngoài. Suốt chặng đường dài 10 phút, cô gần như bị phơi nắng cháy da cháy thịt, ánh nắng chói loá khiến người ta mơ hồ choáng váng.
Đến cửa hàng trái cây, thanh âm vô lực của thiếu nữ vang lên: “Bác ơi, bán cho cháu một trái dưa hấu ướp lạnh.”
“Không có ướp lạnh đâu.”
“Dạ? Trời nóng như này mà sao bác không để nhiều hơn?”
“Không phải là không để nhiều, cháu xem, tủ lạnh của bác lớn như thế, vậy mà cuối cùng bị thằng nhóc vừa đi lúc nãy mua hết.”
Bạc Quan Sơ nhìn theo ánh mắt của ông chủ, cho dù thiếu niên có cao tới đâu, thì bóng dáng cũng vẫn bị ánh mặt trời chói chang giữa trời ép thành nhỏ.
Thiếu niên đó đi chưa được bao xa, cô có thể nhìn rõ cậu xách một chiếc túi nilon trắng đang nhỏ giọt trên tay.
Ông chủ vừa để dưa vào trong tủ lạnh, vừa hỏi: “Cháu gái, cháu lấy dưa hấu không lạnh không?”
Ánh mắt Bạc Quan Sơ dán chặt lên trên người thiếu niên ở đằng xa: “Không ạ.”
Không phải dưa hấu ướp lạnh thì cô không mua.
Tiệm hoa quả nho nhỏ tách khu dân cư rộng lớn thành hai nửa, nửa kia là phố trước, nửa còn lại là phố sau. Nhìn vào thì chỉ thấy hai con phố này khác nhau duy nhất một chữ, nhưng thực chất lại là hai thế giới khác nhau.
Phố trước là khu dân cư độc lập, có vài toà chung cư nằm sát cạnh nhau. Mấy năm nay giá nhà chỗ này liên tục tăng mạnh, ai cũng muốn có một căn nhà cho riêng mình ở trong đó.
Người sống tại đó không phải là người buôn bán giàu có thì cũng là công nhân viên chức nhà nước. Ngày thường đi qua đây chỉ nghe thấy tiếng xe ô tô qua lại.
Phía sau tiệm hoa quả là phố sau, dù nằm giữa trung tâm thành phố, nhưng nơi đây lại chẳng có chút gì gọi là hoà chung bầu không khí thành thị.
Từ chạng vạng tới sẩm tối, ngày nào cũng nghe thấy đủ loại âm thanh ồn ào, khắp phố lớn ngõ nhỏ không thiếu người xả rác bừa bãi. Hàng xóm láng giềng không chỉ biết, mà còn biết chi tiết tháng trước nhà bạn dùng bao nhiêu số điện.
Thiếu niên ấy đi về hướng phố trước.
Bạc Quan Sơ đạp xe đuổi theo. Khi sắp tới nơi, cô bóp mạnh phanh trước khiến chiếc xe ngoặt sang bên phải, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên âm thanh chói tai, để lại một vệt đen trên mặt xi măng bụi bẩn. Cuối cùng, chiếc xe dừng lại trước mặt chàng trai.
Hiển nhiên chàng thiếu niên không ngờ sẽ xảy ra tình huống như vậy. Nhưng cậu chỉ hơi lùi về sau, vòng qua đầu xe của cô gái rồi tiếp tục đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
“Này!”
Bạc Quan Sơ hét lên, nhưng bước chân chàng trai không dừng lại.
“Lương Viễn Triêu!”
Bạc Quan Sơ biết cậu, cậu là nam sinh cô vừa ý nhất ở trường THPT Nam Thành số 13, đồng thời cũng là người học siêu giỏi.
“Có việc gì?”. Mùa hè khô nóng đỉnh điểm, thanh âm của chàng thiếu niên lại thanh mát như suối trong núi sâu, dòng nước từ con suối ấy chảy cuồn cuộn qua đầu tim Bạc Quan Sơ.
Cơn gió nóng thổi qua mái tóc ngắn của thiếu nữ, cái nhìn của người đối diện làm những suy nghĩ trong lòng cô rối tung.
“Tôi muốn đến nhà anh ngồi điều hoà.”
“…”
Đa số những hộ gia đình ở phố trước đều có điều hoà. Nhưng phố sau lại khác, phần lớn vẫn dùng quạt điện chạy vè vè.
Lương Viễn Triêu: “Chúng ta quen nhau à?”
Bạc Quan Sơ rất nóng, cô cảm giác từng lỗ chân lông khắp cơ thể mình đang bốc hoả, vậy mà chàng trai mặc áo sơ mi trắng lại không hề đổ một giọt mồ hôi nào.
Không đợi Bạc Quan Sơ trả lời, Lương Viễn Triêu đã xách dưa hấu đi về nhà.
Bạc Quan Sơ đạp xe đạp đuổi theo, bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô chạm vào cánh tay săn chắc của thiếu niên.
Cảm giác lạnh lẽo giống như dòng điện lập tức truyền vào cơ thể Bạc Quan Sơ, sau đó lan ra khắp toàn thân.
Người cậu thật lạnh.
Lương Viễn Triêu nghiêng đầu, thấy tay cô gái nắm chặt mình, cậu sầm mặt, giọng nói còn lạnh hơn cả cảm giác trên cánh tay: “Bỏ ra.”
Khi ấy Lương Viễn Triêu cao khoảng 1m8, mà Bạc Quan Sơ chỉ cao 1m6.
Nữ sinh ngửa đầu nói: “Lương Viễn Triêu, tôi muốn đến nhà anh ngồi điều hoà.”
Lương Viễn Triêu dùng sức đẩy Bạc Quan Sơ tới bên tường, hai tay chống cạnh đầu cô, khuôn mặt chàng trai càng ngày càng kề sát vào cô gái.
Ánh mắt giao nhau, đôi đồng tử đen láy mang theo sự lạnh lẽo.
Trái tim Bạc Quan Sơ thắt lại, phía sau cô là bức tường thô ráp, mảng xi măng gồ ghề giống như hàng vạn con côn trùng nhỏ đang cào cấu xương sống cô.
Yên lặng chốc lát, Lương Viễn Triêu mới lên tiếng cảnh cáo: “Tốt nhất em nên biết điều đi, cút xa tôi ra.”
Chẹp.
Không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi đi, lại còn không hiểu phong tình nữa chứ.
Bạc Quan Sơ cũng không phải người hiền lành, cô giật quả dưa hấu từ tay cậu, bỏ vào lồng xe, sau đó trèo lên xe rồi đạp thục mạng. Cô đạp nhanh tới nỗi bàn chân còn không theo kịp vòng quay của bàn đạp. Thật ra Bạc Quan Sơ rất sợ, sợ Lương Viễn Triêu đuổi theo, ấn cô lên mặt đất đánh tới tấp.
Lương Viễn Triêu nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô gái, nhướng mày. Lúc đầu cậu còn tưởng cô lớn mật lắm đấy.
*
Thứ nhiều nhất mùa hè chính là muỗi, Bạc Quan Sơ ngồi trong sân xịt dầu thơm, mùi của dầu thơm này rất nặng, nhưng trong nhà không có điều hoà, nằm ở phòng thì không chịu nổi.
Mãi đến khi mặt trời lặn sau núi, bóng đêm phủ xuống, cô mới mang ghế vào phòng.
Trên chiếc đệm Simmons mềm tới mức lõm xuống, Bạc Quan Sơ ngồi đó, đôi chân trắng nõn thon dài của cô gái tuỳ ý co lên. Ngoài phòng đèn đuốc vạn nhà đã sáng trưng, rất náo nhiệt. Bạc Quan Sơ không phải là người trầm tính, nhưng cũng không thích náo nhiệt. Từ nhỏ cô đã mơ ước được sống trong khu chung cư thuộc phố trước, mỗi ngày đều có xe ô tô tới đón.
Bạc Viễn là chủ thầu lao động, ông ta không phải là người không biết kiếm tiền, nhưng lại là người yêu cờ bạc, lần nào kiếm được tiền cũng đổ hết vào đấy. Mẹ cô cũng vậy, chơi mạt chược thành nghiện, đi làm thì kêu chóng mặt, nhưng ngồi lên bàn mạt chược lại thoải mái không vấn đề gì.
Mặc dù hai người họ không hay ở nhà, nhưng lại đối xử với con cái rất tốt, lúc nào cũng cho cô mặc đẹp hơn mấy đứa trẻ nhà hàng xóm, ăn cũng toàn là thịt cá, thậm chí đầu năm còn mua cho cô một chiếc máy tính. Lúc ấy nhà Bạc Quan Sơ là nhà đầu tiên ở phố sau có máy tính.
Thấy Bạc Quan Sơ phàn nàn, mẹ cô liền nói: “Con còn gì không hài lòng à, con ăn cũng ăn ngon hơn người ta, mặc cũng mặc đẹp hơn người ta, muốn cái gì có cái đó, cả ngày cứ oán oán trách trách.”
Quả thật cô sống thoải mái hơn mấy đứa trẻ xung quanh, tiền tiêu vặt nhiều hơn, sống thoải mái tự do hơn.
Nhưng mấy cái này không phải do ba mẹ cô kiếm được, mà toàn là mượn của người khác.
Năm Bạc Quan Sơ 3 tuổi, Bạc Viễn đến sòng bạc mượn 100000 tiền mặt, rồi thua trắng trong một đêm. Từ đó về sau, nhà họ Bạc sống trong cảnh nợ nần.
Cờ bạc chính là vực sâu hỗn loạn, bên trong là một đám lang sói dã thú không sợ chết, ủ mưu tính kế dựa vào đường ngang ngõ tắt để phát tài làm giàu.
Bắt đầu từ khi Bạc Quan Sơ hiểu chuyện, Bạc Viễn và Thư Tâm đã dạy cô rằng trên đời không có bữa trưa nào là miễn phí, chỉ có làm thì mới có ăn. Tuy nhiên người được coi là người thầy đầu tiên của trẻ nhỏ như bọn họ lại không thể tự mình nêu gương.
12 giờ đêm, Bạc Quan Sơ vừa mới thiu thiu ngủ, tiếng cãi vã ở bên ngoài vọng vào đánh thức cô dậy.
“Anh còn muốn tôi nói mấy lần đây, đừng đi đánh bài nữa, đừng đánh nữa! Lần nào cũng phải thua hết thì mới chịu về nhà, nếu chưa thua thì còn nằm dí trên bàn đánh bạc, kéo cũng không chịu về.”
Người đàn ông chỉ vào người phụ nữ rồi mắng chửi: “Cô cũng thế mà thôi, lúc tôi thắng đem tiền về nhà thì không sao, nhưng lúc thua thì cô lại như này. Cờ bạc phải có thua có thắng, sao mà lần nào cũng thắng được.”
Thư Tâm cũng phát hoả: “Không đánh thì chết à?”
“Tôi thực sự không hiểu, sáng sớm 6 giờ đến công trường, chiều tối 5 giờ mới về, nếu là tôi thì tôi về nhà rồi lăn ra ngủ luôn, lấy đâu ra tâm tư để đi đánh bài bạc chứ?”
“Anh nghĩ tiền là do anh phơi nắng dưới mặt trời mới có, nên anh thích thế nào thì làm thế đó, tặng không cho người khác cũng được, đúng không?”
…
Bạc Viễn vỗ bàn: “Nói đủ chưa! Đừng nói như thể cô chưa bao giờ bài bạc, cô tốt hơn tôi được bao nhiêu.”
Thư Tâm đột nhiên nói một câu: “Nói bé thôi, đừng đánh thức con gái.”
Trong mười mấy năm nay, Bạc Quan Sơ không biết đã trải qua bao nhiêu buổi tối như này, nên hiện tại cô chỉ lặng lẽ khép cánh cửa vừa mở he hé lại. Nhiệt độ lúc này là 30 độ, nhưng Bạc Quan Sơ lại chùm chăn kín đầu, cô muốn chặn hết mọi thanh âm bên ngoài bức tường.
Sáng sớm hôm sau, Bạc Quan Sơ đi học muộn.
Lương Viễn Triêu là hội trưởng Hội học sinh trường THPT Nam Thành số 13, hôm nay vừa hay là ngày cậu trực ban.
Trên đường, Bạc Quan Sơ vừa giơ tay xem đồng hồ vừa điên cuồng đạp xe, hôm nay là thứ hai, cô nhất định không thể đến trễ.
Tiếc là ông trời không toại lòng người, khi đồng hồ chỉ 8 giờ 5 phút, cổng trường học mới xuất hiện trong tầm mắt cô.
Ai ngờ tới sớm không bằng tới đúng lúc, Bạc Quan Sơ vừa xuống xe, cô lập tức phát hiện góc tưởng bên kia có mấy nam sinh đang chuẩn bị trèo tường đi vào.
Thấy mấy người đó chuồn vào, cô cũng hơi đắn đo.
Bức tường không cao, Bạc Quan Sơ giẫm lên ghế sau xe đạp rồi dùng sức, thuận lợi trèo lên.
Khi đang chuẩn bị nhảy xuống, đột nhiên trước mắt cô xuất hiện một thứ gì đó màu xanh lục, nó phát ra tiếng “xì xì xì…”
Tay chân Bạc Quan Sơ lạnh buốt, cái cây màu nâu trước mặt có một con rắn dài khoảng một mét quấn trên đó.
Thân rắn quấn trên thân cây, nó đang vươn đầu về phía Bạc Quan Sơ, từng vòng quấn trên thân cây từ từ di chuyển. Bạc Quan Sơ nuốt nước miếng, tim nhảy lên tận cổ họng.
“Hôm nay em chuẩn bị ngồi trên tường nghe giảng à?” Lương Viễn Triêu đút hai tay vào túi quần, hứng thú nhìn cô.
Bạc Quan Sơ không quan tâm được nhiều như thế, đầu con rắn càng ngày càng gần, nửa người trên của cô ngửa dần về phía sau: “Cứu tôi với.”
Cô không dám nói quá lớn, vì sợ “quấy nhiễu” cụ lớn đang bò ở trước mặt.
“Lương Viễn Triêu, cứu tôi với, có rắn.” Tay Bạc Quan Sơ run tới mức không chống được lên bờ tường.
Xung quanh không có vật dụng, chạy đi gọi người cũng không kịp.
Bên tai có trận gió thổi qua, nam sinh đột nhiên trèo lên tường.
“Đuỵt mẹ! Lương Viễn Triêu, có rắn! Cmn anh không cứu tôi thì cũng phải chạy đi, tôi thành ma rồi…”
“A…”
“Cứu với…”
Bạc Quan Sơ mất trọng tâm, cô bị người ta kéo xuống, sau đó ngã vào một cái ôm mát lạnh. Cơ thể người bị đè cũng cứng đờ.
Bạc Quan Sơ sợ hãi, cô vội vàng quay đầu lại, con rắn kia vẫn còn quấn ở trên cây, nó đang thè lưỡi về phía cô. Thấy vậy, cả người bạc Quan Sơ bắt đầu run lên.
“Không định đứng lên à?”
Vẻ mặt chàng trai không tốt lắm.
“…”
Bạc Quan sơ nhanh chóng đứng dậy, Lương Viễn Triêu sải bước rời đi.
Nhớ lại hình ảnh vừa nãy, Bạc Quan Sơ lại sởn gai ốc, trong lòng lạnh buốt. Rắn chính là động vật mà cô sợ nhất, nên cô không chần chừ mà trèo lên xe đi luôn.
Cả đời này thời điểm mà cô sợ hãi nhất, chính là khi gặp rắn.
Lớp 12A9, khi Lương Viễn Triêu về lớp thì giờ đọc sách buổi sáng đã kết thúc, bạn cùng bàn thuận miệng hỏi cậu một câu: “Sao hôm nay cậu về lớp muộn thế?”
“Ừm.”
“Có chuyện à?”
“Không.”
“Tay cậu sao đấy?”
“Bành Chu, cậu là cô vợ nhỏ à?”
“…”
Lương Viễn Triêu lấy chai nước vừa mua để ở trên bàn lên uống một ngụm.
“Tay cậu không sao chứ.”
Lúc nãy chỉ lo cứu Bạc Quan Sơ, nên cậu quên mất xe đạp của cô vẫn còn đỗ bên cạnh. Khi ngã xuống xe đạp cũng bị đổ, tay Lương Viễn Triêu bị bàn đạp xe đạp quẹt vào.
Xe của Bạc Quan Sơ khá cũ, bàn đạp sắp bị cô đạp vỡ đến nơi, chỗ nhựa bị vỡ vừa hay quẹt làm xước tay cậu, để lại một vệt máu dài 5 6 cm.
“Không sao.”
“Cậu không đánh nhau với người ta đấy chứ.”
“Không sao.” Cho dù Lương Viễn Triêu muốn đánh nhau, thì cậu cũng sẽ không tự mình động thủ. Chỉ là thời vận không tốt, động phải một người bệnh thần kinh mà thôi.
Bỗng nhiên có một nam sinh mập mạp hô lên: “Này này này, bọn mày biết hôm nay mấy người đi muộn bị phạt chạy có ai không?”
“Ai thế?”
“Là em gái quyến rũ yêu mị lớp 11 đấy.”
“Bạc Quan Sơ?”
“Đúng đúng đúng, là em gái đấy. Khà khà, hay là chúng ta ra xem mấy em đó bị phạt chạy nhỉ?”
Nam sinh mập mạp bị bạn cùng lớp đập mạnh một cái vào sau ót: “Cmn, mày muốn trâu già gặm cỏ non à? Tỉnh lại đi, đừng mơ nữa.”
“Đuỵt mẹ, thấy em gái xinh mà mày không rung động à? Nói không chừng còn là em gái ngực bự đấy, khà khà, nếu ngày nào cũng có đàn em xinh đẹp đến muộn, vậy thì về sau tao cũng muốn ở lại ngoài cổng trường đợi thêm vài phút.”
“Đồ ngu.”
Trong số mấy nam sinh ở đây, chỉ có mỗi Lương Viễn Triêu không tham gia thảo luận đề tài này.
Nam sinh mập mạp tới gần hỏi cậu: “Lương Viễn Triêu, cậu có biết Bạc Quan Sơ lớp 11 không?”
“Không biết.”
Cánh tay béo ú của nam sinh mập mạp chống lên bàn của Lương Viễn Triêu: “Em gái kia xinh lắm, nhưng mà nghe nói tính tình không tốt, khó ở.”
“Này, có hứng thú không?” Nam sinh mập mạp lại hỏi Lương Viễn Triêu.
“Không có hứng thú.”
“Cậu không có hứng thú thì cũng chẳng sao, hay là, cậu giúp anh đây xin số điện thoại nhá?”
Lương Viễn Triêu ngước mắt, vẻ mặt u ám không rõ. Sau đó cậu nhẹ nhàng thốt ra hai chữ ngay trước mặt nam sinh mập mạp: “Cút ngay.”
Năm đó khi bắt đầu đi học, Lương Viễn Triêu học ở chỗ khác, nhà ở đâu thì học ở đó. Mãi về sau cậu mới chuyển đến đây. Cho nên trong trường THPT số 13 này có đủ kiểu học sinh, học siêu giỏi cũng có, mà đầu gấu côn đồ cũng có. Nam sinh mập mạp kia chính là một trong những bọn côn đồ đó, một tên mập không có giáo dục.
“Ô hay, đuỵt mẹ, chờ đấy cho ông.” Tên béo nhổ nước bọt về phía lưng Lương Viễn Triêu, thậm chí còn hất đổ chai nước trên bàn cậu.
Một bên là người học siêu giỏi không dễ chọc, bên còn lại là tên côn đồ ngớ ngẩn.
Mối thù này xem như đã thành rồi.