Sáng sớm hôm sau, Lương Viễn Triêu tới công ty mở họp sớm.
Dự án Dược Thành do Lật Niên phụ trách. Đầu tiên Lật Niên trình bày sơ qua về tình hình sau cuộc trao đổi ban đầu với người phụ trách Dược Thành, tiếp đó là Thẩm Tu báo cáo, Quý Phong làm tổng hợp, cuối cùng đến phiên Lương Viễn Triêu lên tiếng.
“Noah, Tổng giám đốc chi nhánh ở Mỹ, đã từ chức. Hôm nay tôi sẽ tới Mỹ. Sau lễ Giáng Sinh, bên Mỹ sẽ có một dự án xây dựng, tôi dự định điều một vài người ở trong nước sang đó. Ai có ý định có thể liên lạc với Quý Phong, danh sách cụ thể sẽ được công bố vào một tuần sau.”
Chi nhánh ở Mỹ nằm tại phố Wall. Vừa nghe thấy chuyện Tổng giám đốc chi nhánh từ chức, cả đám người ở dưới đã nóng lòng muốn thử.
Trần Nhã Di có dự cảm không tốt.
Việc từ chức của Noah xảy ra quá bất ngờ, nhất thời công ty chưa chọn ra được người tốt để thay thế, nên Lương Viễn Triêu chỉ có thể tự mình đi qua đó.
Khi Bạc Quan Sơ tỉnh dậy thì chẳng thấy người đâu nữa.
Điện thoại trên bàn hội nghị rung lên không ngừng, mấy người ở dưới nhìn chằm chằm điện thoại của Lương Viễn Triêu. Lương Viễn Triêu nhìn thông báo cuộc gọi đến, anh nói với mọi người: “Tan họp đi.”
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại Lương Viễn Triêu và Thẩm Tu.
“Dậy rồi à?”
Bạc Quan Sơ tựa đầu vào giường nghịch bật lửa của anh, thanh âm trong khoảnh khắc ma sát khiến ngọn lửa nổi lên nghe cực kỳ vui tai. Cô bày ra dáng vẻ lười biếng không tranh với đời, nói: “Người khác trước khi xách quần rời đi sau một đêm tình ít nhất cũng sẽ chào hỏi, còn ai kia thì lần nào cũng đi rất dứt khoát sòng phẳng. Lương Viễn Triêu, em cảnh cáo anh trước, một khi giấy kết hôn đến tay em, anh chắc chắn xong đời.”
Cô không cho anh cơ hội giải thích, dứt khoát ném điện thoại đi.
Thẩm Tu không nhịn được, cười bò ra bàn: “Anh, em xin lỗi, em thật sự xin lỗi, chị dâu của em ngầu đét luôn đấy, thế này ai chịu nổi đây ha ha ha ha ha.”
Lương Viễn Triêu nhìn anh ta bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Thẩm Tu vội vàng che miệng lại, quan tâm hỏi: “Anh, khi nào hai người đi đăng ký kết hôn?”
“Liên quan gì đến chú mày.”
Cái đệt! Thật sự xách quần lên là trở mặt à? Mặc kệ người khác thế nào, đóng góp của anh ta không có công lao cũng có khổ lao chứ. Thẩm Tu háo hức đuổi theo: “Anh, bên Mỹ anh định thế nào?”
“Anh sẽ hỏi Phó Khâm ở bên đó trước xem sao, nếu có thể, vậy để cậu ấy thay vị trí của Noah đi.”
“Thế dự án xây dựng kia thì sao?”
“Phía trong nước sẽ dẫn đội nhóm đến đó, nhân viên bên chú mày có người muốn đi thì chú mày cứ để đi, những người đó trước kia đều là Phó Khâm dẫn dắt, nhỡ đâu Phó Khâm có thể tiếp nhận vị trí của Noah thì cậu ấy cũng dễ làm việc hơn.”
Thẩm Tu không có ý kiến: “Vậy mụ phù thuỷ Trần Nhã Di thì sao?”
Lương Viễn Triêu dừng lại, Thẩm Tu lui về phía sau một bước: “Sao thế?”
“Từ khi nào mà chú mày lại hay nói những lời khó nghe như thế?”
“Ánh mắt đó của anh là gì?” Thẩm Tu giả vờ hờn dỗi, vẻ mặt lả lơi dựa vào lồng ngực Lương Viễn Triêu: “Em vẫn luôn là bé ngoan của nah mà.”
Cảm ơn, nhưng anh mày thấy hơi buồn nôn.
Lương Viễn Triêu đẩy anh ta ra: “Cút xa chút!”
Thẩm Tu dùng giọng điệu bình thường nói: “Anh, em có một kiến nghị cực kỳ thành khẩn. Anh cử Trần Nhã Di sang Mỹ đi. Không phải chị ra vẫn luôn muốn ra nước ngoài à? Lúc học Đại học, cả bốn năm chị ta đều đăng ký chương trình trao đổi sinh viên nhưng cuối cùng có được đi lần nào đâu. Đã vậy thì lần này anh để chị ta đi đi.”
Thẩm Tu mang theo tình cảm cá nhân vào việc công: “Tốt nhất là mãi mãi đừng quay về nữa, tránh cho ngày nào đó chị dâu em gặp chị ta ở trên đường lại bốc hỏa.”
“Chú mày nhận tiền của Bạc Quan Sơ à?” Lương Viễn Triêu không nhịn được mà hỏi một câu: “Trước kia anh dọn bao nhiêu cục diện rối rắm cho chú mày, sao không thấy chú mày đối với anh thân thiết thế nhỉ?”
“Vì chị ấy đẹp.”
Thẩm Tu bị Lương Viễn Triêu ấn sau gáy, cảnh cáo: “Cách xa vợ anh ra.”
Thẩm Tu kích động thuật lại hết tất cả từ đầu đến cuối chuyện này cho Bạc Quan Sơ.
[Thẩm Tu: Chị ơi, trận đầu thắng lợi.”
[Bạc Quan Sơ:?]
[Thẩm Tu: Em xin lỗi, em gõ sai đấy chị.]
11 giờ tối theo giờ Bắc Kinh, Lương Viễn Triêu hạ cánh xuống sân bay quốc tế John F.Kennedy ở New York. Quý Phong sắp xếp xe, hai người cùng nhau tới thẳng công ty.
“Noah viết trong đơn từ chức rằng anh ấy chuẩn bị đi du lịch vòng quay thế giới cùng vợ mới cưới, cho nên trong thời gian ngắn không thế quay về nhậm chức.” Quý Phong nói.
Bọn họ thích đặt cuộc sống lên hàng đầu, có tiền rồi là nghĩ ngay đến việc tiêu sài như thế nào; ngược lại, người dân trong nước ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ, có người còn dành cả cuộc đời để gắn bó với công việc.
Nếu Bạc Quan Sơ muốn đi du lịch vòng quanh thế giới, anh cũng sẽ vứt bỏ công việc để đi cùng cô.
Lương Viễn Triêu có thể hiểu lý do từ chức của Noah.
Anh hỏi Quý Phong: “Trước mắt có bao nhiêu ngươi nguyện ý chuyển đến chi nhánh ở Mỹ?”
Quý Phong nhìn mail: “12 người.”
“Cuối cùng sẽ lấy 6, trong đó nhất định phải có một người là Trần Nhã Di. Cậu nói với cô ta, giữa cử sang Mỹ và rời khỏi Triêu Kim, cô ta chỉ được chọn một trong hai.”
“Vâng.”
Người ở chi nhánh đã đợi ở cửa từ sớm, Lương Viễn Triêu xuống xe, một cô gái tóc vàng mắt xanh cúi nửa người, nói bằng tiếng Anh: “Chào sếp.”
“Layla, thủ tục từ chức của Noad đã xong hết chưa?”
Người phụ nữ đi theo phía sau: “Xong hết rồi ạ.”
Layla là người California, đồng thời cũng là đàn em cùng ngành của Lương Viễn Triêu. Cô ấy đã làm việc ở chi nhánh tại Hoa Kỳ của Triêu Kim được 3 năm, lúc trước là thư ký của Noah.
Lương Viễn Triêu bảo Layla thông báo với mọi người rằng sẽ mở họp.
Anh và Quý Phong đi tới phòng họp trước. Quý Phong đẩy cửa ra, bên trong là người đàn ông đã lâu không gặp.
Lâu lắm rồi Phó Khâm không mặc vest: “Sao vội thế, vừa xuống máy bay đã tới công ty rồi?”
“Muốn nhanh chóng xử lý xong để còn về kết hôn.”
Trong nhà có bé mèo hoang, vì anh vội vàng đến Mỹ nên bé mèo khoe cả móng vuốt rồi.
“Cô ấy biết cậu tới Mỹ không?” Phó Khâm hỏi.
Lương Viễn Triêu nói biết: “Cậu quay về làm đi, Tiền Khả Khả có người chăm sóc không?”
Chân của Tiền Khả Khả vẫn không có gì thay đổi, chưa đi được, bác sĩ nói tình trạng sẽ thay đổi tốt thôi. Ngày nào Phó Khâm cũng kiên trì lấy nước ấm lau và mát xa chân giúp cô.
Phó Khâm nói: “Hiện tại trưa và tối cô ấy sẽ tập phục hồi chức năng, hai khoảng thời gian này thì mình mới rảnh.”
Quý Phong rót cho hai người ly nước, thuận tiện phát tài liệu hội nghị tới từng chỗ ngồi.
Lương Viễn Triêu vẫn lo lắng: “Em ấy không muốn cậu đi làm à?”
“Là cô ấy ép mình tới đây đấy.”
Vừa nhắc xong, Tiền Khả Khả đã gọi điện thoại tới.
Tiền Khả Khả đang ở trong phòng sách đọc sách, mười phút rồi mà chưa cả lật được một tờ nên lo lắng gọi điện thoại cho Phó Khâm: “Chồng ơi, anh đến công ty chưa?”
“Anh tới rồi, sao thế?”
“Không sao, em chỉ hỏi thôi.” Tiền Khả Khả yên lặng vài giây, sau đó lại tiếp tục lên tiếng: “Anh ấy sẽ không vì cần anh quá sau đó gọi anh về nước chứ?”
Bác sĩ nói khả năng phục hồi không phải là 100%, Tiền Khả Khả biết ngày nào đó mình sẽ đứng lên được, nhưng cũng có khả năng cả đời này sẽ phải ngồi xe lăn. Nếu như tình trạng không tốt lên, cô không thể bắt Phó Khâm ở nhà chăm sóc mình cả đời được. Mặc dù quả thật Phó Khâm có ý nghĩ đó, nhưng Tiền Khả Khả không muốn.
Phó Khâm đành chịu, trấn an cô: “Yên tâm đi, không đâu, cậu ấy còn vội về kết hôn nữa.”
“Vậy thì tốt.”
Chờ Phó Khâm cúp điện thoại, Lương Viễn Triêu nói: “Hai người đã đăng ký kết hôn?”
“Đúng vậy, một ngày trước khi đến Mỹ chúng tôi đã đăng ký kết hôn.” Phó Khâm lôi ảnh chụp giấy đăng ký kết hôn ở trong điện thoại ra rồi khoe trước mặt Lương Viễn Triêu: “Cậu chưa có vợ đâu đấy, A Hằng nói bọn họ chuẩn bị có em bé kìa.”
Lương Viễn Triêu chợt sinh ra cảm giác thất bại, vậy mà anh lại là người kết hôn muộn nhất.
Hội nghị trực tuyến tuyên bố Phó Khâm tiếp nhận vị trí của Noah, Layla đảm nhiệm chức thư ký của Phó Khâm, cùng với đó là dự án xây dựng diễn ra sau năm mới ở Mỹ sẽ có thêm đồng nghiệp mới tham gia vào.
Noah rời đi đột nhiên bỏ lại rất nhiều công việc, Lương Viễn Triêu ở Mỹ hơn hai tuần để xử lý hết tất cả các công việc đang dang dở cùng với Phó Khâm.
Cô gái tuyên bố phải chỉnh anh mãi chẳng thấy đâu, tin nhắn Lương Viễn Triêu gửi như đá chìm đáy biển. Hai người lệch múi giờ, khi anh gọi điện thoại, bên Bạc Quan Sơ đang là buổi tối.
“Alo?” Cô la rất to.
Nhạc điện tử ồn ào nặng nề, có cả tiếng hét chói tai cả nam và nữ, Lương Viễn Triêu nhíu chặt mày: “Em ở đâu?”
Cô gái nâng cao giọng: “Anh nói gì cơ?”
“Bạc, Quan, Sơ em ra ngoài nghe điện thoại ngay cho anh!”
Khoảng 3 phút sau, cô đổi sang chỗ yên lặng rồi thản nhiên nói một câu: “Chuyện gì thế?”
Bỗng nhiên có giọng nam lọt vào: “Người đẹp, hút thuốc không?”
Bạc Quan Sơ thuận tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Giọng người đàn ông tức giận phẫn nộ: “Em nhìn đồng hồ đi, bây giờ là mấy giờ rồi?”
Bạc Quan Sơ: “Giờ Bắc Kinh, 11 giờ 30 phút.”
Bên cạnh có thanh âm bật lửa châm lên.
“Một tháng cai thuốc, về sớm, không liên lạc với người khác giới. Hiện tại mới có nửa tháng mà em đã không làm được?”
“Em không hút thuốc, là anh trai bên cạnh hút đấy chứ. 11 giờ 30 làm gì mà muộn, trước kia 2 3 giờ em mới về mà. Gần đây Thẩm Tu hay Kỳ Phong gọi đi ăn cơm em đều từ chối hết. Nhưng em vừa ra cửa thì đã có người đến bắt chuyện, cái này em không khống chế được, em cũng không thể làm con chim hoàng yến bị nhốt ở trong lồng được. Thế này còn chưa ngoan à?”
“Em ở đâu?” Giọng điệu của anh cũng chẳng khá hơn nãy là bao.
“Bách Lạc Môn.”
Dám tới Bách Lạc Môn, em giỏi đấy nhỉ.
“Anh gọi người đến đón em, hay là em tự mình về?” Lương Viễn Triều cố nén cơn giận.
Đường phố đầu tháng 12 hệt như thế giới băng tuyết, dù Bạc Quan Sơ mặc ít nhưng cũng chẳng cảm thấy lạnh. Cô chậm rãi châm điếu thuốc mà anh chàng vừa nãy đưa, nhưng không hút, chỉ cần ngửi mùi nicotine là đã thấy tinh thần sảng khoái: “Anh còn quản lý em về như thế nào à, có bản lĩnh thì anh tới đây bắt em về đi.”
*
Bạc Quan Sơ biết anh tức giận, nhưng trong lòng cô lại thấy vui vẻ, ai bảo lần nào xong việc anh cũng chạy đâu. Thật ra cô không đi chơi với Thẩm Tu và Kỳ Phong, bởi vì hôm nay người cô đưa tới là Tô Mộc.
Tô Mộc chậm rì rì chen ra, sau đó lưu luyến hỏi cô: “Chúng ta phải về rồi à?”
“Đi thôi, đem chìa khoá xe Mini của cô cho tôi.”
Lúc đầu Bạc Quan Sơ cho rằng hẳn là Tô Mộc sẽ không đến nơi như này, nên cô mang theo tâm trạng ‘sao cũng được’ gửi tin nhắn cho cô ấy. Nào ngờ Tô Mộc vừa nghe thấy cái tên Bạc Lạc Môn thì lập tức kích động, lái ngay con xe Mini của mình tới Xuân Giang Minh Nguyệt đón Bạc Quan Sơ.
“Hôm nay cô theo tôi tới đây, Thẩm Tu biết không?”
“Tôi không nói cho anh ta mà.”
“Giận nhau à?”
Tô Mộc cúi đầu không lên tiếng, suốt chặng đường về Xuân Giang Minh Nguyệt đều im lặng.
Bạc Quan Sơ nói: “Hôm nay cô ngủ ở nhà tôi đi, sáng mai thì về.”
Tô Mộc lắc đầu: “Không sao đâu, Thẩm Tu hay bảo tôi lái xe đêm lắm.”
“?” Sao Bạc Quan Sơ lại không hiểu mấy nhỉ.
Tô Mộc khăng khăng muốn đi, Bạc Quan Sơ bảo cô nàng chú ý an toàn. Cô về nhà là đi tắm rửa ngay, sau đó chọn bừa một bộ điện ảnh để xem. Kết quả, càng xem càng tỉnh, chẳng hề buồn ngủ, xem một mạch tới tận 10 giờ sáng.
Buổi chiều có mưa nhỏ, Bạc Quan Sơ mơ màng đứng dậy kéo rèm rồi đóng cửa sổ, sau đó đổ thức ăn cho Ánh Trăng, cuối cùng tiếp tục quay về đống chăn nằm.
Giấc ngủ này của Bạc Quan Sơ rất sâu, lúc thức giấc hình như đụng phải xương. Bạc Quan Sơ lập tức mở mắt, kinh ngạc ngồi dậy.
Người đàn ông chiếm lấy chiếc gối còn lại, anh mỉm cười nhìn về phía cô: “Em hài lòng với tốc độ trở về bắt em chưa?”
Bạc Quan Sơ tưởng mình đang nằm mơ nên hung hăng cấu mạnh tay anh, cấu rất đau.
“Anh về từ khi nào thế?” Cô không biết mình nên khóc hay nên cười.
“Ngay sau khi em nói.” Lương Viễn Triêu mua vé máy bay lúc 3 giờ sáng theo giờ Bắc Kinh, bay 24 tiếng đến Bắc Thành, hành lý của anh vẫn còn để nguyên trong phòng khách nhà cô.
“Anh còn ngủ cạnh em 3 tiếng đấy.” Nói xong, anh lại kéo Bạc Quan Sơ vào trong chăn: “Về sau còn dám tới Bách Lạc Môn, anh sẽ đánh gãy chân em.”
Cô gái nở nụ cười nhẹ nhàng xinh đẹp: “Không tới Bách Lạc Môn, vậy tới đâu?”
Cô cho rằng anh sẽ nói ‘không được đi đâu’, kết quả anh lại nói là: “Tới ROSE.”
“Vì sao?”
“Vì đó là nơi anh mở vì em.”
Anh tặng cô một vườn hồng để cô tuỳ ý sinh trưởng.
Anh hỏi: “Tỉnh ngủ chưa?”
Bạc Quan Sơ vẫn chưa tỉnh lắm: “Chưa.”
“Vậy anh làm chút gì đó để giúp em tỉnh táo nhá.”
Cô giống như cây hành lá bị anh lột sạch. Lâu lắm rồi Lương Viễn Triêu không gặp Bạc Quan Sơ, từng cái hôn dịu dàng tỉ mỉ trải lên khắp người cô: “Mấy giờ em về?”
Cảm giác tê dại lâu ngày không có khiến Bạc Quan Sơ quên mất việc so đo, cô nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của anh: “Cúp điện thoại xong là em về.”
“Hôm nay đi chơi với ai?”
“Lương Viễn Triêu, hôn em đi.”
Anh trao cho cô một nụ hôn sâu, sau đó lại hỏi: “Với ai?”
“Với Tô Mộc.”
“Thế vì sao không trả lời tin nhắn của anh?”
Cô như bé mèo nhỏ liếm yết hầu anh: “Vì em muốn anh quay về, ai bảo anh lần nào ngủ xong cũng chạy chứ.”
Đôi mắt long lanh trong suốt và giọng điệu mang theo sự tủi thân, Lương Viễn Triêu biết đêm nay bản thân đã hoàn toàn thua trên chiếc giường này.
“Ạnh xin lỗi.” Anh kề sát bên tai cô rồi nói: “Không phải anh cố ý lần nào cũng bỏ em lại, anh chỉ muốn mau chóng xử lý xong mọi việc, như thế mới có thời gian ở bên em.”
Giây phút hai người hoà vào nhau, Bạc Quan Sơ nói: “A Viễn, em yêu anh.”
Anh đáp lại cô: “Anh cũng yêu em.”
Lương Viễn Triêu nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau. Anh lại nói một câu xin lỗi.
“Lần đầu tiên đó, anh đã nói những lời tổn thương em, anh nợ em một câu xin lỗi.”
Bạc Quan Sơ mơ màng cảm giác ngón áp út của mình được đeo lên một chiếc nhẫn, bên tai loáng thoáng có người hỏi cô: “Bạc Quan Sơ, em có muốn gả cho anh không?”
“Hửm?”
“Anh hỏi em có nguyện ý lấy anh không, ông Trần đã nhờ dì Mạn ở cách vách xem ngày rồi, ngày mai là ngày đẹp.”
Cô hoàn hồn: “Anh cầu hôn em ở trên giường?”
Anh đi vào lần nữa: “Không thích à?”
“Thích, vậy lần này có thể nhanh hơn chút không?”
Lương Viễn Triêu phát hiện, ở phương diện giường chiếu, anh thật sự không phải là đối thủ của cô. Anh giữ nguyên tư thế bất động: “Ngày mai đi đăng ký kết hôn nhá?”
“Nghe chồng hết.”