Lớp 11 mới vào học không lâu, các lớp bắt đầu tiến hành chọn ra cán sự nhiệm kỳ mới, mỗi chức vị đều phải bỏ phiếu bầu lại một lần nữa.
Chủ nhiệm lớp Vương Nhân Thành mở riêng một cuộc họp lớp để trưng cầu ý kiến mọi người.
Thành viên ban cán sự lớp năm trước hoàn thành khá tốt nhiệm vụ của mình, sự tín nhiệm của học sinh trong lớp tăng mạnh, nên năm nay ai cũng hy vọng họ có thể tiếp tục đảm nhiệm. Tuy nhiên, thành viên ban kỷ luật lại bày tỏ không muốn tái cử.
Cuối cùng, chỉ có ban kỷ luật tổ chức tranh cử.
Vương Nhân Thành hỏi ba lần, nhưng chẳng lần nào có người đứng lên xung phong đảm nhiệm.
“Bạc Quan Sơ”. Vương Nhân Thành đột nhiên gọi tên cô: “Em có muốn làm không?”
Một lúc sau nữ sinh mới phản ứng, cô ngẩng đầu, lạnh lùng trả lời: “Không ạ.”
Nữ sinh ngồi phía trước vẫn luôn muốn tranh cử, nhưng xấu hổ không dám đứng lên. Thấy thầy giáo gọi Bạc Quan Sơ, tâm tình cô ta hơi khó chịu, nên móc mỉa châm chọc: “Kiêu căng cho ai xem thế, ai mà không biết cậu ấy chỉ được mỗi cái vẻ ngoài. Bình hoa thôi.”
Bạc Quan Sơ nghe thấy, nhưng cô lười để ý.
Vương Nhân Thành: “Vậy để Bạc Quan Sơ làm đi.”
Nữ sinh vừa nãy vỗ bàn đứng lên: “Vì sao ạ? Thầy chọn cậu ấy mà không cần cả lớp bỏ phiếu sao?”
Vương Nhân Thành sầm mặt: “Có phải lúc nãy thầy hỏi các em rằng nếu không ai muốn, vậy thì thầy chọn không?”
Thấy Vương Nhân Thành tức giận, nữ sinh ngượng ngập ngồi xuống.
Bạc Quan Sơ vẫn ngồi yên, ánh mắt cô dừng lại trên bàn học: “Em không làm.”
“…”
Học sinh cả lớp mù mờ không hiểu, không phải chỉ là một chức uỷ viên kỷ luật thôi à? Mấy người này đang làm gì thế?
“Học kỳ này em liên tục đi muộn, thầy hy vọng em có thể đảm nhiệm chức uỷ viên kỷ luật để làm gương cho mọi người.”
Cảnh cáo vô hình chính là đòn nguy hiểm nhất.
Việc đổi uỷ viên kỷ luật thành Bạc Quan Sơ là chuyện đã định, cho dù còn tiếng xì xào khác, nhưng Vương Nhân Thành đều coi như không nghe thấy.
Ghế trong lớp là loại ghế đơn, Bạc Quan Sơ ngồi ở hàng cuối cùng, người dựa vào tường.
Lúc sắp tan học, Vương Nhân Thành đột nhiên đi tới cạnh Bạc Quan Sơ, chùm chìa khoá treo trên thắt lưng người đàn ông cọ sát qua cánh tay trắng nõn của cô gái. Khoảnh khắc chạm vào, cái lạnh lẽo bắt đầu tràn lan khiến cho con người ta nghẹt thở.
Bạc Quan Sơ khẽ run lên, cô cố gắng dịch mông về phía bên phải bức tường.
“Đến văn phòng thầy đi, thầy nói sơ về công việc cho em.”
“Em không đi.”
Bạc Quan Sơ vừa nói xong, mấy bạn học lập tức nhìn qua, sau đó họ âm thầm giơ ngón tay cái ở trong lòng, yên lặng “tán dương” cô.
Hay cho một nữ anh hùng, dám cãi lời chủ nhiệm lớp, bái phục.
“Nhanh lên”. Bàn tay mập mạp thô ráp của Vương Nhân Thành nhẹ nhàng để vào bả vai Bạc Quan Sơ.
Không ai trong lớp chú ý tới.
Người đàn ông khom lưng hạ thấp giọng, thanh âm nói ra chỉ vừa đủ hai người nghe thấy: “Chức uỷ viên kỷ luật này, là Cố Miên bảo em làm, không phải thầy.”
Bạc Quan Sơ đứng dậy, đá văng ghế, sau đó đi ra ngoài.
Từ trước đến nay Bạc Quan Sơ luôn khác mọi người, trong ấn tượng của lớp A7, cô là học sinh không bao giờ coi trọng giáo viên.
Cô cũng giao du với các bạn cùng lớp, nhưng mối quan hệ đó chỉ dừng lại ở mức cần thiết, không đến mức quen thân. Cho nên, Bạc Quan Sơ không có bạn, ngày thường chỉ đơn độc một mình; thỉnh thoảng có mấy bạn nam tới nói chuyện này nọ, cô cũng vui vẻ không bài xích.
Mỗi lần Bạc Quan Sơ đối nghịch với Vương Nhân Thành, ông ta chẳng hề tức giận. Bởi vậy mà lời đồn vô căn cứ mới truyền khắp tứ phương hệt như tốc độ ánh sáng.
Các bạn học truyền tai với nhau hai phiên bản, cái đầu tiên là ba mẹ Bạc Quan Sơ đút lót cho Vương Nhân Thành, và cái còn lại là Vương Nhân Thành trâu già gặm cỏ non, thích Bạc Quan Sơ.
Sự thật như thế nào, chỉ có đương sự mới biết.
Bạc Quan Sơ rời đi, Vương Nhân Thành dặn dò lớp vài câu sau đó cũng đi.
Người vừa rời đi chạy rất nhanh, nên khi ông ta đi ra thì đã không thấy bóng dáng cô gái đâu nữa.
Bạc Quan Sơ chạy đến chỗ bảo vệ, hai tay chống gối, liên tục thở dốc.
Hiện tại là giờ ăn trưa, trường THPT Nam Thành số 13 là trường cấp ba bình thường, không quản lý nghiêm ngặt, nên giờ cơm học sinh có thể tự do ra vào trường, không bắt buộc phải ăn cơm ở căn-tin.
Tiết cuối cùng của buổi sáng, lớp 12 tan học trước 5 phút, lớp 11 đúng giờ tan học, lớp 10 sẽ muộn hơn 5 phút so với lớp 11.
Khi Bạc Quan Sơ ra thì vừa đúng lúc là giờ tan của lớp 12.
Người ra vào cổng rất nhiều, cô quay đầu nhìn xung quanh, sau khi không thấy bóng dáng của Vương Nhân Thành, cô mới yên tâm đi ra ngoài.
Gần trường học có vài phố ăn vặt, cái gì cũng có, bao gồm cả quán ăn.
Bạc Quan Sơ đi đến quán xa nhất, ít người nhất.
Cô lấy một que kem chocolate từ trong tủ lạnh ra: “Bao tiền thế?”
“Hai đồng rưỡi.”
Bạc Quan Sơ lấy tiền xu trong túi đưa cho thiếu niên, sau đó cướp chiếc ghế của cậu rồi ngồi xuống.
“Hình như tôi chưa từng gặp cậu.”
“Chu Hằng có việc, nên tôi giúp cậu ấy một lúc.”
Thiếu niên nhìn rất đẹp trai, vẻ ngoài dịu dàng, giọng điệu êm nhẹ, không lạnh lùng ương ngạnh như Lương Viễn Triêu, nhưng cũng không hay ngại ngùng như Chu Hằng.
“Hai người là bạn bè?”
Phó Khâm gật đầu.
“Anh không phải là học sinh trường trung học số 13 này?”
Bạc Quan Sơ có ấn tượng với tất cả nam sinh đẹp trai ở trường trung học số 13, trong số mấy người đó, không hề có chàng trai ở trước mặt.
Phó Khâm cười nhẹ: “Tôi là học sinh trường số 1.”
Ây, thì ra là người học siêu giỏi, chẳng trách nhìn vào là thấy ngay bộ dạng đọc nhiều thơ sách.
“Ê, không đúng, không phải Chu Hằng là học sinh trường nghề à? Sao mấy người quen nhau được?”
“Chu Hằng rất chăm chỉ.” Phó Khâm không giải thích, cậu ta là đang nói thay Chu Hằng.
Mặc dù Chu Hằng đang học ở trường nghề, nhưng mỗi trưa Bạc Quan Sơ tới mua đồ, cậu ta không phải đang đọc sách thì lại là làm bài tập. Cô không hiểu, tại sao chàng trai chịu khó như này lại học ở trường nghề. Bạc Quan Sơ cảm thấy mấy người xuất sắc như Chu Hằng và Lương Viễn Triêu nên thi vào trường số 1 như Phó Khâm mới đúng.
Bạc Quan Sơ ăn hết kem, sau đó đi đến chỗ cửa ném que, que kem hoàn hảo rơi vào trong thùng rác.
Khi đang chuẩn bị nói tạm biệt với Phó Khâm, cô đột nhiên nhìn thấy Vương Nhân Thành ở cách đó 10m.
Trái tim Bạc Quan Sơ thắt lại, sau đó đập điên cuồng. Cô lập tức quay đầu chui vào trong tiệm tạp hoá.
Tiệm tạp hoá là nhà của Chu Hằng, phía trước là cửa hàng, phía sau là nhà ở.
Cô vén rèm lên, chạy vào bên trong.
Phó Khâm thấy thế, cậu ta lập tức hô lên: “Này! Đừng đi vào… phía sau…”
Bạc Quan Sơ hoảng sợ: “Giúp tôi! Cho tôi trốn một lát.”
Vì trốn Vương Nhân Thành mà trưa nào cô cũng chạy đến quán tạp hoá này ăn cơm. Mặc dù hơi xa, nhưng cả một học kỳ vừa rồi vẫn chưa bị phát hiện.
Chắc chắn hôm nay là bị tên đàn ông chết tiệt kia theo đuôi.
Bạc Quan Sơ trốn ra sau rèm.
“Lấy một gói thuốc lá 15 đồng.”
Là giọng của Vương Nhân Thành.
Phó Khâm xoay người lấy thuốc lá cho ông ta.
Vương Nhân Thành chắp tay sau lưng đi loanh quanh tiệm tạp hoá, khi ông ta tới gần chiếc rèm, Bạc Quan Sơ lập tức nín thở.
Người đàn ông lên tiếng hỏi Phó Khâm: “Này nhóc, tiệm kinh doanh tốt không?”
“Cũng được.” Phó Khâm để thuốc lá lên trên bàn.
Người đàn ông nhìn gì đó trên kệ hàng, cầm lên rồi lại bỏ xuống, bỏ xuống rồi lại cầm lên.
Phó Khâm đoán người mà cô gái kia muốn trốn chắc chắn là người đàn ông này.
“Thuốc lá của chú đây ạ.”
Vương Nhân Thành quay đầu ý bảo biết rồi, nhưng lại chậm chạp không cầm thuốc rời đi.
“Tiệm nhà cậu có khách hàng như nào thế?”
Phó Khâm nhìn chằm chằm sản phẩm dành cho nữ được đóng gói màu đỏ mà Vương Nhân Thành cầm trên tay: “SPACE 7 bao bì đỏ, 5.5 tệ một bao, chú muốn mua à?”
Động tác của Bạc Quan Sơ cứng lại, rõ ràng cảm nhận được thân dưới hơi “trào ra”, hôm nay là ngày cô được bà dì tới thăm.
Nỗi sợ hãi dần dần lan rộng, Bạc Quan Sơ muốn trốn vào trong, cô sợ Vương Nhân Thành phát hiện rồi đi vào đây.
Cô xoay người, trong sân không có ai, căn nhà mái bằng ba gian đã khoá chặt cửa.
Bạc Quan Sơ chưa từng căng thẳng như vậy, hai tai cô ù ù, một bên là thanh âm hỗn loạn của Cố Miên, bên còn lại là giọng nói nhắc nhở của người đàn ông trung niên mập mạp.
Vương Nhân Thành không hề ngượng ngùng, ông ta vân vê đồ vật màu hồng trong tay, đi lướt qua tấm rèm tới chỗ Phó Khâm.
Bạc Quan Sơ thấy ông ta tới gần, chân bắt đầu mềm nhũn. Cô quay đầu chạy vào căn phòng gần nhất, lúc chạy còn không cẩn thận vấp vào chậu sắt làm phát ra tiếng loảng xoảng.
Phó Khâm và Vương Nhân Thành đồng thời nhìn về phía rèm cửa.
“Này nhóc, ban ngày có người ở nhà à? Ba mẹ không ra ngoài làm sao?”
Phó Khâm lễ phép cười nhẹ: “Chắc là chó mèo đùa nhau đấy ạ.”
Ánh mắt Vương Nhân Thành vẫn dừng trên tấm rèm kia: “Thật à? Như thế cũng vui nhỉ.”
Bộ dạng của người đàn ông không giống với những người khách bình thường, rõ ràng ông ta có mục đích khác.
Phó Khâm không biết ông ta và nữ sinh vừa nãy có quan hệ gì, tóm lại, cậu ta không có hảo cảm với ông chú trung niên râu ria luộm thuộm trước mặt này.
“Tổng là 20 đồng 5 hào.” Phó Khâm cầm túi nilon màu đen, đút băng vệ sinh và thuốc vào cùng nhau rồi đưa cho ông ta.
Khi tới cửa, người đàn ông còn quay đầu liếc nhìn tấm rèm quán tạp hoá.
Cùng lúc đó, trong phòng Chu Hằng.
Cả người thiếu niên để trần, chỉ mặc một chiếc quần lót đùi nam. Chàng thiếu niên ấy đang tự bôi thuốc cho mình.
Lương Viễn Triêu dựa vào cửa, điếu thuốc lá vừa châm vẫn cầm trên tay.
Đột nhiên cánh cửa bị đẩy ra.
Chu Hằng bị động tĩnh làm giật mình, cậu ta nhìn Lương Viễn Triêu. Cả hai chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Khi Bạc Quan Sơ đẩy cửa vào, cô đang rất hoảng loạn nên chẳng kịp để ý gì, cứ thế vội vàng quay người nhìn qua khe cửa. Sau khi xác định Vương Nhân Thành không đi theo, cô mới yên tâm xoay người.
Khoảnh khắc đó, một bàn tay to đột nhiên che mắt cô lại, cánh cửa gỗ lạnh buốt phía sau biến thành lồng ngực của chàng trai. Lương Viễn Triêu che kín mít, Bạc Quan Sơ lập tức chìm vào trong bóng tối, cảm giác an toàn vừa mới có lại lập tức bay đi.
Tay trái Lương Viễn Triêu cầm thuốc, khói thuốc tản ra mù mịt.
Bạc Quan Sơ không ngờ người này lại hành động như thế, cô giãy giụa, hai tay nắm chặt tay phải của đối phương, muốn kéo nó ra khỏi mắt mình.
Chu Hằng vẫn đang tìm quần mặc, nên Lương Viễn Triêu không buông tay.
Sức lực của Bạc Quan Sơ đương nhiên thua xa Lương Viễn Triêu. Cô giẫm mạnh lên mũi chân chàng thiếu niên, đáng tiếc, người này chẳng hề hấn gì, còn giữ cô chặt hơn lúc nãy. Bạc Quan Sơ bị giữ chặt trong lồng ngực của chàng trai, cô bắt đầu cảm thấy ghê tởm: “Thằng hèn hạ! Bỏ tao ra!”
“Cầm thú!”
“Biến thái!”
Dù sợ hãi nhưng Bạc Quan Sơ vẫn phải giữ bình tĩnh, có phải chết, thì cô cũng muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vương Nhân Thành.
“Đi chết đi!”
Bạc Quan Sơ vung nắm đấm vào tay trái thiếu niên. Thấy thế, Lương Viễn Triêu lập tức giơ tay trái lên, Bạc Quan Sơ không đạt được ý muốn, cô tiếp tục phản kháng. Hai tay cô vung lung tung, khi nắm được tay trái của chàng trai, cô bắt đầu cấu, véo, dùng hết sức, một tay không được thì hai tay.
Tay trái Lương Viễn Triêu bị Bạc Quan Sơ kéo lên đỉnh đầu cô. Điếu thuốc trong tay chưa kịp vứt đi, gần nửa tàn thuốc rơi trên mu bàn tay Bạc Quan Sơ, cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Lương Viễn Triêu buông tay, vứt thuốc xuống đất, lúc này Chu Hằng cũng vừa mặc quần xong.
Bạc Quan Sơ lập tức nhặt điếu thuốc lên, tàn thuốc vẫn chưa tan hết, cô cầm điếu thuốc ấn vào chàng thiếu niên phía sau.
Lương Viễn Triêu không ngờ cô sẽ ra chiêu này, nên không kịp tránh.
Tàn thuốc đỏ tươi ấn vào cổ tay thiếu niên. Lúc này Bạc Quan Sơ mới thấy rõ khuôn mặt người trước mắt, cô đứng im vài giây. May mà tay Lương Viễn Triêu di chuyển nhanh, nếu không đã bị bỏng tới nỗi tróc da tróc thịt rồi.
Thiếu niên im lặng, mặt đen lại.
Bạc Quan Sơ không thể nói được gì, cô chỉ có thể yên lặng theo.
Vậy mà vừa rồi cô coi Lương Viễn Triêu thành Vương Nhân Thành, nhất định là cô bị người đàn ông ghê tởm kia dọa đến nỗi ngu rồi, người kia rõ ràng vẫn còn ở ngoài, sao có thể nhanh chóng đi đến phòng của Chu Hằng được.
Dần dần, mùi khói thuốc trong không khí bị hương bột giặt thanh mát đặc trưng trên người Lương Viễn Triều thay thế, mùi hương này Bạc Quan Sơ đã từng ngửi thấy vào hôm đi cướp dưa hấu.
Chu Hằng nhíu mày, trông cậu ta còn tức giận hơn cả Lương Viễn Triêu: “Bạc Quan Sơ? Em tới đây làm gì?”
Nỗi khiếp sợ vẫn chưa tiêu tan, Bạc Quan Sơ nói dối: “Tới thăm anh.”
“…”
“Ai bảo anh hôm nay không ở ngoài đợi tôi?”
Chu Hằng liếc nhìn Lương Viễn Triêu: “Tôi đợi em bao giờ?”
“Người đẹp trai ở ngoài là ai thế?”
Chu Hằng: “Anh em tôi, sao, có việc gì?”
“Chẹp, chẳng lẽ tôi lại hỏi.”
Bạc Quan Sơ nhìn chiếc ghế cạnh giường, trên đó bày đủ lọ thuốc to nhỏ, đa phần là thuốc trị thương, tiêu độc.
“Anh đánh nhau đấy à?”
Chu Hằng im lặng.
Bạc Quan Sơ đi tới, kề sát vào cậu ta rồi hỏi: “Anh đánh nhau thật à?”
Chu Hằng không chắc lúc cô xoay người có thấy bộ dáng để trần của bản thân không, bây giờ lại bị cô nhìn chằm chằm, mặt cậu ta lập tức đỏ lên: “Liên quan gì đến em?”
“Tôi còn tưởng anh…”
Nam sinh trường nghề, ai cũng côn đồ. Lúc trước Bạc Quan Sơ tuyệt đối không tin câu này, bởi vì cô biết Chu Hằng, cậu ta chính là bé cún ngoan ngoãn của trường nghề.
Nhưng hiện tại xem ra, đây là chó sói đội lốt cún mới đúng.
“Vừa nãy em chạy trối chết vào, có người đuổi giết à?”
“… À… không có.”
“Bạc Quan Sơ, nếu em nói với tôi là em chỉ đang chơi trốn tìm với người khác, thì nhất định tôi sẽ…”
“Nhất định làm gì? Nhất tẩn chết tôi?”
Khuôn mặt trắng trẻo của thiếu niên chỉ cần một lời trêu ghẹo liền đỏ bừng, thậm chí còn không dám nhiều lời với con gái.
“Chu Hằng, anh dám đánh con gái à? ” Bạc Quan Sơ cười nhạo cậu ta.
“Cậu ấy không dám, nhưng tôi dám.”
Người phía sau bất thình lình lên tiếng, câu nói ấy giống như vừa thoát ra khỏi hầm băng, khiến sống lưng Bạc Quan Sơ lạnh buốt.
Lương Viễn Triêu tới gần cô, ánh mắt như giấu đao: “Lương Viễn Triêu tôi có thù tất báo.”
Những đêm mất ngủ của nhiều năm sau, Bạc Quan Sơ vẫn không thể nào quên được đôi mắt khát máu mãnh liệt đó, dường như giây tiếp theo nó sẽ hút cạn máu trong người cô, nhưng cũng làm cho cô lưu luyến không rời.