Beta: Chị Gái 7 Nickname Giấu Tên
Nhoáng một cái đã qua 10 ngày, 10 ngày mà cứ ngỡ 10 tháng.
Khi Chu Hằng nói với Phó Khâm chuyện này, hai người tìm đến nhà Lương Viễn Triêu, nhưng cậu không có ở nhà.
“Gần đây cậu với Tiền Khả Khả có liên lạc với nhau không?” Chu Hằng nghĩ, trước mắt đây là cách tìm được Bạc Quan Sơ nhanh nhất.
“Mình hỏi em ấy rồi, em ấy bảo hai người họ không liên lạc riêng với nhau.”
Manh mối gián đoạn.
Cùng lúc đó, ở trung tâm thương mại lớn nhất Nam Thành, Lương Viễn Triêu mặt mày vô cảm đứng trong một cửa tiệm quần áo nữ, bộ dạng này của cậu khiến người ta khiếp sợ.
Nhân viên kinh doanh quan sát cậu lúc lâu, không dám đến gần.
Mãi đến khi thấy cậu cầm một chiếc váy, nhân viên kinh doanh mới nở nụ cười chào đón: “Xin chào, xin hỏi bạn mua cho bạn gái ạ?”
Bàn tay vừa mới chạm vào móc quần áo của Lương Viễn Triêu lập tức rụt lại như điện giật, cậu nhướng mày: “Không phải.”
Lát sau cậu quay người bước đi.
Vẻ mặt người nhân viên mờ mịt, đầu óc xoay vòng vòng, tự hỏi rốt cuộc bản thân nói sai ở đâu.
Lương Viễn Triêu sắp bước ra cửa, nhưng nhân viên vẫn chưa kịp nghĩ ra lời để níu giữ khách hàng. Song, đột nhiên Lương Viễn Triêu lại đi vòng lại, đứng ở trước mặt người phụ nữ rồi hỏi: “Cái váy vừa nãy bao nhiêu tiền?”
Quần áo trong trung tâm thương mại được bán theo giá niêm yết, nhân viên lật thẻ giá ra, sau đó trả lời Lương Viễn Triêu: “Giá gốc là 699, cuối năm giảm giá 2%.”
Nhân viên đi tới quầy lấy máy tính, cuối cùng báo giá: “685.”
Chẳng tiết kiệm được mấy, nhưng Lương Viễn Triêu không quan tâm.
“Nhỏ nhất là S hay XS?”
“Mẫu váy này nhỏ nhất là size S, nếu bạn cần size XS, tôi có thể giới thiệu cho bạn mẫu váy khác. Mặc dù là cuối năm, nhưng các mẫu ở cửa tiệm chúng tôi vẫn có rất mới và nhiều.”
Lương Viễn Triêu không muốn nghe lời vô nghĩa của nhân viên: “Lấy cái này đi, size S.”
Ngày mai là giao thừa, ngày làm việc cuối cùng mà vẫn chốt được đơn, người hướng dẫn nở nụ cười toe toét.
“Xin hỏi bạn có cần xem những đồ khác không? Tiệm chúng tôi còn có…”
“Không cần.”
Thứ duy nhất cậu ưng trong cửa tiệm này chính là chiếc váy tay dài màu đỏ, Bạc Quan Sơ mặc chắc sẽ đến bắp chân, chỗ cổ áo có một chiếc ruy-băng màu đen.
Lương Viễn Triêu cầm váy đi đến tiệm giày ở lầu dưới, cậu chọn một giày da màu đen. Tất cả hết hơn 1000 tệ, khi Lương Viễn Triêu trả tiền, cậu chẳng hề chớp mắt cái nào. Dựa theo vật giá năm 2008, hơn 10 tờ 1000 là có thể mua được tivi màu rồi. Nhưng nếu đặt vào hiện tại, vẫn có rất nhiều người không nỡ bỏ ra hơn 1000 chỉ để mua một chiếc váy và một đôi giày.
Tiếng chuông báo hiệu 12 giờ vang lên, 30 Tết đến rồi.
Lương Viễn Triêu ngủ hơn 4 tiếng, đến hơn 6 giờ tỉnh lại thì tiếng pháo đã ầm ầm.
Khi chia tay năm cũ đón chào năm mới cũng là lúc đoàn viên, mùi pháo bay lên tận tầng sáu, cùng với đó là tiếng cười sang sảng của nhà nhà.
Lương Viễn Triêu khoá tất cả cửa sổ lại, ngăn cách bản thân với thanh âm huyên náo quấy nhiễu lòng người.
Lương Viễn Triêu ở nơi cao nhất, bốn bề tĩnh lặng; nhìn xuống những nụ cười vui vẻ phía dưới, cậu dựa lưng vào không trung tịch mịch cô đơn, đối diện với sự đơn độc sâu vạn trượng.
7 giờ 15, ánh mặt trời sáng chói, Lương Viễn Triêu mặc áo khoác xuống lầu vứt rác.
Truyền thống của Nam Thành là ngày 30, rác trong nhà không được quét ra ngoài, phải để ở trong nhà, đợi qua mùng 1 rồi mới được quét sạch.
Nhưng cái này có liên quan gì đến cậu.
Đối với Lương Viễn Triêu mà nói, ngày 30 của mấy năm này cũng chỉ là ngày bình thường, thứ khác biệt duy nhất chính là bên ngoài náo nhiệt hơn.
Khi Lương Viễn Triêu đi xuống thì vị trí của thùng rác đã bị di chuyển. Bên quản lý nhà đất vì để tiện cho các hộ gia đình đốt pháo nên đã di chuyển tất cả thùng rác ra sau khu chung cư.
Lương Viễn Triêu phải đi một vòng. Lúc trở về cậu gặp mấy đứa học sinh tiểu học ở toà cách vách đang khoe quần áo mới của mình với nhau.
Cậu cũng chuẩn bị đồ mới cho cô.
Nhìn mấy đứa nhóc reo hò tung tăng, vẻ mặt lạnh băng mấy ngày của Lương Viễn Triêu thoáng thả lỏng.
Nửa đoạn cuối cầu thang, cậu vừa đi vừa cúi đầu nhìn bậc, đột nhiên thanh âm của cô gái lâu ngày không gặp vang lên trên đỉnh đầu: “Anh về rồi à!”
Lương Viễn Triêu chợt ngẩng đầu, cậu bị cái ôm mạnh mẽ nhưng dịu dàng của cô che mắt. Hương thơm nhẹ nhàng xông vào xoang mũi, sau đó lan đến toàn thân. Có một loại độc tên Bạc Quan Sơ, một khi đã dính thì cả đời này sẽ không bỏ được.
Nhưng loại nghiện này, cậu cam tâm tình nguyện dính vào.
Cầu thang nguy hiểm, Lương Viễn Triêu ôm chặt lấy Bạc Quan Sơ, khoé môi cô kề sát bên tai cậu, mấp máy: “Nhớ tôi không?”
“Ừm.”
Đồ vật quý giá đột nhiên biến mất, tìm mãi không thấy, tìm khắp những nơi mà đồ vật ấy có thể xuất hiện nhưng vẫn chẳng có kết quả. Nhưng khi chuẩn bị từ bỏ, nó lại bất chợt xuất hiện trở lại, cảm giác này dùng từ mừng rỡ để hình dung thì quá qua loa, hẳn là nên dùng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ mới đúng.
Thiếu niên ôm chặt đầu cô, hốc mắt đỏ lên.
18 năm qua, Lương Viễn Triêu mất đi người thân nhất trong gia đình, nên đương nhiên cậu hiểu rất rõ cảm giác chua xót của sự nhớ nhung, cậu cho rằng bản thân đã học được cách đối mặt với nó. Nhưng đến khi gặp Bạc Quan Sơ, sau hai lần thất hẹn, cô bỗng dưng biến mất, sự biến mất của cô mài mòn thần kinh cậu.
“Tôi đến đón năm mới với anh rồi.”
“Ừm.”
“Lương Viễn Triêu!” Bạc Quan Sơ tức giận, cô đứng cao hơn cậu một bậc, không cần ngẩng đầu, khí thế tràn đầy: “Anh chỉ biết nói một chữ thôi à? Trước kia là cút, bây giờ là ừm. Ừm ừm ừm, ừm cái quái gì! Ừm lần nữa là tôi đi ngay.”
Bạc Quan Sơ có can đảm mắng cậu, nhưng không có can đảm nhìn cậu.
Lương Viễn Triêu nhấc đôi chân dài lên, nghiêng người vây cô cạnh lan can cầu thang, luồn tay ôm lấy vòng eo bằng nắm tay của cô, sau đó dùng sức nhấc lên.
“Này, anh làm gì thế!”
“Lương Viễn Triêu! Bỏ tôi xuống! Ngã bây giờ!”
Lan can chỉ là một cây cột nhỏ, không hề ngồi lên được, cô phải dựa cả người vào cánh tay săn chắc mà có lực của Lương Viễn Triêu.
Bạc Quan Sơ ôm cổ Lương Viễn Triêu, hai bàn tay đan chặt vào nhau ở sau cổ cậu. Sau lưng Bạc Quan Sơ là cầu thang của tầng sáu cao chót vót, cô sợ độ cao, nên phía bên dưới chẳng khác nào vực thẳm.
“Còn đi không? Nếu còn muốn đi, tôi sẽ lập tức buông tay để em đi.”
Moé nó… Đi thế nào! Lăn xuống là đầu nở hoa sang tây thiên à?
“Tôi đâu nói muốn đi ngay, ý của tôi là nếu anh trả lời “ừm” qua loa lấy lệ nữa, tôi sẽ đi!”
“Ừm.”
… Đệt.
Bạc Quan Sơ rất giỏi “lật mặt”. Dáng vẻ “A Viễn… tôi sợ.” lúc nãy gần như không còn.
Lương Viễn Triêu vẫn không chịu thả cô xuống: “Đi đâu thế?”
Chuyện phải đến sẽ đến, không cách nào tránh được.
Bạc Quan Sơ ghé vào vai cậu, nhìn chằm chằm bức tường trắng đến mức thất thần. Cậu là con sói cô độc trong bóng tối, cô là con giòi trong mương nước hôi hám.
“Đi đâu thế?” Lương Viễn Triêu hỏi lại lần nữa.
“Tới nhà cô, cô tôi tăng ca đến tận hôm qua, tôi giúp cô trông em. Hôm nay chúng tôi tới nhà bà nội ăn cơm đoàn viên.”
Bây giờ Lương Viễn Triêu mới ôm cô xuống: “Vậy mấy giờ về?”
“4 giờ bắt đầu, chắc khoảng 5 giờ thì xong. Tối họ hàn huyên cười đùa vui vẻ, tôi mới có thể đi. Phải để anh chịu thiệt ăn bữa cơm tất niên muộn rồi.”
Trên tóc Bạc Quan Sơ dính chút vụn trắng, Lương Viễn Triêu gẩy ra giúp cô. Đột nhiên cậu nhìn thấy rất nhiều túi giấy được để trên thảm trước cửa: “Mang đồ à?”
“Ừm.” Cô chạy đến cửa rồi xách đồ lên: “Mở cửa đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Lương Viễn Triêu mở cửa, lấy đôi dép bông đi trong nhà cho cô: “Mang nhiều thế á, đồ gì thế?”
“Tạm thời giữ bí mật!” Bạc Quan Sơ chạy vào phòng ngủ của Lương Viễn Triêu, ném đồ xuống chân giường, sau đó ngã lên chiếc giường lớn của cậu, ngửa mặt lên trần nhà. Hôm qua Lương Viễn Triêu vừa đem chăn đi phơi nắng, mềm mại mịn màng.
Bạc Quan Sơ mê mẩn không muốn đứng lên, bên ngoài vang lên tiếng bát thìa chạm vào nhau, ba ngày rồi nhưng cô mới ngủ được ba tiếng, cực kỳ mệt mỏi, cơn buồn ngủ bủa vây.
Trong lúc mê man, hình như Lương Viễn Triêu đã vào bật điều hoà, đắp chăn cho cô.
Bạc Quan Sơ ngủ 40 phút, cả người cô mệt mỏi rã rời, ánh mắt như bị nhựa cao su dính chặt, cuối cùng tốn bao nhiêu sức mới mở mắt được chút ít.
Mệt quá.
Nếu như có thể, cô chỉ muốn tiếp tục nằm xuống, không ăn cơm, không học hành, không làm việc… Cứ nằm như vậy cho đến ngày cuối cùng nhắm mắt xuôi tay.
Bạc Quan Sơ mơ màng xuống giường, vào nhà vệ sinh vỗ nước lạnh lên mặt, tỉnh táo một nửa rồi mới ra khỏi phòng.
Trên bàn ăn có trứng luộc nguội, Lương Viễn Triêu không ở đây, cậu để tờ giấy ngay bên cạnh: “Tôi đi mua đồ ăn, trong nồi cơm điện có cháo.”
Bụng Bạc Quan Sơ phối hợp kêu ùng ục hai tiếng.
Cháo trong nồi cơm điện toả hơi nóng, ngửi mùi là rất muốn ăn. Bạc Quan Sơ múc một bát lớn, cho thêm quả trứng gà, sau đó ăn hết.
Lương Viễn Triêu vẫn chưa về, cô mang đồ đem tới ra phòng khách.
Chuông cửa vang lên.
Bạc Quan Sơ đứng lên khỏi sô pha rồi chạy ra, hai người nhìn nhau qua mắt mèo. Nhìn qua đây không hay lắm, nhưng lại rất thích.
Cô mở cửa, Lương Viễn Triêu nói: “Quên mang chìa khoá, đánh thức em à?”
“Không, tôi dậy được một lúc rồi.” Bạc Quan Sơ dụi mắt: “Mua đồ gì về thế?”
“Cá, tôm, sườn, còn có ít rau.”
“Nhiều thế này chúng ta ăn sao hết.”
“Để đến sang năm.” Đây là câu nói mà người lớn tuổi ở Nam Thành thường nói với trẻ con trong đêm giao thừa.
Kinh tế Nam Thành lạc hậu, nhưng tập tục truyền thống lại phong phú. Lúc ăn cơm tất niên không thể ăn hết đồ ăn. nhất định phải để lại chút ít đến sang năm. Mùng một năm mới ngoại trừ đi tế tổ thì không được ra ngoài làm việc khác; mùng hai mới bắt đầu đi chúc Tết họ hàng bạn bè. Đúng 12 giờ mới được bắn pháo hoa.
“Vậy trưa nay chúng ta ăn bừa gì đó đi, gọi thêm Chu Hằng với Phó Khâm nữa.”
Lương Viễn Triêu đưa điện thoại cho cô: “Em gửi tin nhắn cho họ đi.”
Chu Hằng và Phó Khâm vừa đi đến cửa thì bị dọa không dám bước vào. Người mấy ngày trước đuổi bọn họ đi đang nấu cơm trong bếp.
Phó Khâm: “Cơm này không có độc chứ…”
Bạc Quan Sơ trừng mắt nhìn cậu ta: “Không phải cơm, là mì.”
Cô chỉ biết nấu mì, Lương Viễn Triêu nói cậu chỉ cần xào thêm ít rau là được, nhưng Bạc Quan Sơ nói không, cô nhất định phải cho bọn họ nếm thử mì mà cô nấu.
Một bàn toàn mì trộn thêm dầu hành đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn. Sau khi được dọn ra bàn, cả căn nhà ngập tràn mùi dầu hành, bề ngoài bát mì nhìn cũng được.
Phó Khâm và Chu Hằng bắt đầu ăn, khi mì sắp được đưa vào trong miệng, “cạch cạch” liên tiếp hai lần, đũa của Lương Viễn Triêu gõ vào đũa của người đối diện. Tay Phó Khâm và Chu hằng run lên, mì rơi lại vào đĩa.
Lương Viễn Triêu nhìn chằm chằm hai người: “Không nói cảm ơn à?”
Chu Hằng và Phó Khâm: “…”
Bạc Quan Sơ lên tiếng: “Không sao đâu, mau ăn đi.”
Mì trộn dầu hành là sở trường của Bạc Quan Sơ, mỗi lần làm cô đều mong ngóng sự tán thưởng của đối phương.
Lương Viễn Triêu nhất quyết bắt hai người nói cảm ơn, cậu nghiêm mặt: “Nhanh lên.”
Chỉ cần không phải đánh nhau là Chu Hằng rất nghe lời, suýt chút nữa cậu ta đã cúi đầu với Bạc Quan Sơ luôn: “Cảm ơn.”
Phó Khâm: “Cảm ơn.”
Đột nhiên hai người họ cảm thấy mì trong đĩa không thơm nữa, thậm chí hơi huyền ảo, đĩa mì ngon thế này lại biến thành đĩa đường.
Mì rất ngon, Bạc Quan Sơ nấu một nồi, vậy mà mấy người ăn nhoáng cái hết.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi ở phòng khách chơi bài. Chơi đến mức chán nhưng đối thủ lại không đổi, Bạc Quan Sơ và Lương Viễn một đội, Chu Hằng và Phó Khâm một đội.
Chu Hằng: “56789.”
Bạc Quan Sơ áp chết cậu ta: “10JQKA.”
Phó Khâm ra chiêu: “Tứ ba.”
Lương Viễn triêu cũng ra chiêu: “Tứ K.”
Phó Khâm bực bội, cậu ta bị Lương Viễn Triêu chặn đứng: “A Viễn, trên tay mình còn nhiều bài lắm, qua lần này mình không thoát được rồi.”
Lương Viễn Triêu nhìn bài trong tay, thản nhiên nói: “Em ấy cũng còn rất nhiều bài.”
Cậu không cho em ấy cơ hội, vậy vì sao mình phải cho cậu cơ hội.
Phó Khâm cảm thấy hôm nay tới đây là một sai lầm.
Một tiếng trôi qua, Bạc Quan Sơ mấy lần chạy thoát đầu tiên. Dù Lương Viễn Triêu không thắng được, nhưng cậu nhất định sẽ làm loạn trận bài của hai người bên trái bên phải dày công vạch ra.
Chơi được một lúc thì mọi người mất hứng thú với thắng thua, dứt khoát ngồi nói chuyện, cầm được quân bài nào thì đánh quân bài đó.
Bạc Quan Sơ nói với Phó Khâm: “Lần đầu gặp anh, tôi cảm thấy anh là thiếu niên đẹp trai, trầm tĩnh, dịu dàng như ngọc.”
Đây là đánh giá cao rồi, Chu Hằng nghe xong thì tặc lưỡi.
Lương Viễn Triêu ném lá bài cuối cùng trong tay đi, nói: “Cậu ấy là kiểu bên ngoài bảnh bao phong độ, nhưng bên trong lại là mặt người dạ thú.”
Phó Khâm cầm gối ôm lên, ném vào Lương Viễn Triêu: “Cẩn thận mình kiện cậu tội phỉ báng.”
Lương Viễn Triêu chẳng quan tâm nhún vai, bây giờ Chu Hằng cũng đứng về phía cậu: “Cậu ấy nói thật mà.”
Phó Khâm không sợ gì, chỉ sợ lời này truyền đến tai Tiền Khả Khả.
Tính cách mỗi người là một khối đa diện, đối tượng khác nhau sẽ bày ra mặt khác nhau.
*
Người đã về, Bạc Quan Sơ lại ôm túi từ phòng ngủ ra: “Đây là quà năm mới tôi tặng anh.”
“Tôi cũng có quà cho em.” Lương Viễn Triêu chỉ túi quà được gói đẹp đẽ trên bàn trà.
Bạc Quan Sơ cầm túi quà, sau đó đưa đến trước mặt Lương Viễn Triêu: “Mở ra xem đi.”
Hộp quà đầu tiên cậu nhận được là một bộ vest đen và một túi chườm nóng; hộp quà thứ hai là một đôi giày da đen.
“Thích không?”
“Thích.”
“A Viễn của chúng ta đẹp trai như thế, năm mới cũng muốn có quần áo mới, đúng không?”
Cái ôm cuối cùng của năm cũ, có gì đó lành lạnh không cẩn thận rơi vào vành tai Bạc Quan Sơ. Mặt trời ló dạng từ đằng đông để đón tết rồi, hơi nóng của ánh vàng rực rỡ xua đi chút ẩm ướt, khiến con người ta cho rằng là ảo giác.
Cô mở quà Lương Viễn Triêu tặng ra, đó là một chiếc váy dài màu đỏ và đôi giày da màu đen.
Cuối cùng Bạc Quan sơ cũng biết, vì sao thiếu niên ý chí sắt đá trong mắt mọi người lại rơi lệ rồi.