Mục lục
Mộng đẹp tuyền cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Thanh Vân đột nhiên chạy đi như thế, Tuyền Cơ vô cùng kỳ lạ, nhìn một bàn đồ ăn đã bị “ô nhiễm” vô cùng bực bội, nàng còn chưa ăn no mà!

Triệu Kiến Thận từ trong nỗi sỉ nhục của thất bại đi ra, vỗ tay ra hiệu cho thuộc hạ đến mang đồ ăn xuống và bưng vài món đơn giản khác lên.

Trong sảnh đảo mắt chỉ còn lại hai người, trong lòng Tuyền Cơ có chút chột dạ, bưng bát cơm lên định mau mau ăn cho xong rồi cũng rút lui.

Ăn được hai ngụm, mới phát hiện Triệu Kiến Thận vẫn chưa động đũa, một tay chống cằm ánh mắt khó lường nhìn nàng chằm chằm, Tuyền Cơ ăn không vô nữa, để chén cơm xuống nói: “Làm sao vậy?”

Triệu Kiến Thận mở miệng nói: “Nàng đối xử với ta không tốt!” Câu nói này thế mà lại có chút ý vị ai oán.

Tuyền Cơ suýt nữa móc lỗ tai xem mình có nghe lầm không, Triệu Đại ma vương mà cũng ai oán cơ đấy!

“Ta, ta cũng đâu có làm gì ngươi…” Tuyền Cơ cảm thấy mình rất vô tội.

“Chính vì nàng cái gì cũng không chịu làm cho ta, ngay cả gắp thức ăn cho ta cũng không muốn!” Lần này là giọng điệu lên án.

Hóa ra vấn đề nằm ở trên dĩa rau, mắt Tuyền Cơ thiếu điều muốn trợn trắng, hai tên nam nhân tuổi tác cũng đã nhiều rồi sao đột nhiên lại ấu trĩ thế!

Thế nhưng tốt nhất là đừng nên đắc tội với Đại ma vương, Tuyền Cơ lấy lòng gắp liên tục mấy đũa đồ ăn để vào trong chén của hắn, biểu hiện rõ thành ý của mình.

“Nàng đút cho ta ăn!” Triệu Đại ma vương được voi lại đòi tiên, di người đến bên cạnh Tuyền Cơ, duỗi móng vuốt ra rất tự nhiên mà vắt ngang eo của Tuyền Cơ.

Không thể để cho hắn cứ thuận thế xông lên như thế, bằng không tiếp theo hắn sẽ không chỉ muốn ăn thức ăn nàng gắp nữa mà là muốn ăn nàng, trong đầu Tuyền Cơ vang lên hồi chuông cảnh báo.

Bất quá chỉ là, Triệu Đại ma vương hiếm khi lộ ra bản tính con nít đúng là mê người thật, Tuyền Cơ bị điện giật đến choáng váng. Tay phải không nghe theo lời nhắc nhở gắp một miếng trứng chiên đưa đến miệng Đại ma vương.

Triệu Kiến Thận há miệng ra đón lấy miếng trứng, còn cố tình vô ý mà ngậm lấy đầu đũa, trái tim Tuyền Cơ dần dần tê dại, không khỏi thầm tự mắng mình là đồ mê trai vô dụng, cũng mắng Triệu Kiến Thận là tai họa trời sinh, chỉ một động tác đơn giản, sao mà hắn làm lại ma mị như thế, còn… khiêu gợi thế nữa chứ?

Đút cho Triệu Đại ma vương ăn mấy đũa thức ăn, nhìn dáng vẻ hài lòng hả dạ của hắn. Dường như mấy món ăn bình thường dân dã này có hương vị còn hơn cả mỹ vị nhân gian, trong lòng Tuyền Cơ thầm toát lên vài tia hứng khởi gọi là cảm giác thành tựu, xem ra bản thân mình cũng có ảnh hưởng rất lớn tới Đại ma vương.

Lúc còn đương thầm lén đắc ý, bỗng nhiên nhớ tới đút cho hắn ăn là đũa của mình, lại còn bị ngậm rồi nữa chứ, vậy vậy vậy… mình nên dùng cái gì ăn cơm đây hả?!

Tuyền Cơ phiền não xem có nên giả bộ lỡ tay đánh rơi đũa rớt xuống đất không, rồi hợp tình hợp lý đổi lại đôi khác, Đại ma vương đối diện đã tiên hạ thủ vi cường. Một tay cầm đũa gắp thức ăn đưa tới bên miệng nàng.

Ăn hay không ăn đây? Trên đũa có dính nước miếng của hắn… Tuyền Cơ lâm vào thiên nhân giao chiến, cuối cùng tính cách nhát gan sợ phiền phức cũng chiếm thế thượng phong, ngoan ngoãn há miệng ngậm lấy thức ăn, không nhai mà cố gắng nuốt cho trôi xuống.

Mới nuốt xong một ngụm, lại tiếp một đũa. Tuyền Cơ nhận mệnh ngoan ngoãn ăn.

Triệu Kiến Thận không phải là không biết Tuyền Cơ xấu hổ không tình nguyện, nhìn bộ dạng ủy khuất nhưng lại không dám phản kháng của nàng thật sự rất đáng yêu.

Vất vả lắm mới ăn xong một bữa cơm mập mờ kích động, Triệu Kiến Thận lại còn không chịu thả người. Hôm nay hiếm khi nào thấy cái tên Dịch Thanh Vân không biết thức thời kia tự động tránh ra, sẵn dịp dẫn Tuyền Cơ ra ngoài bồi dưỡng cảm tình.

Căn cứ vào tập tính sống hết ăn rồi lại ngủ mơ mơ màng màng của Tuyền Cơ, ban đêm ít khi nào ra ngoài vận động, lúc này nàng lại được một siêu cấp mỹ nam nhẹ nhàng nắm lấy tay, đi dạo trên bờ ruộng, những cảnh sắc bình thường của ban ngày ở dưới ánh trăng đều trở nên kiều diễm tuyệt vời hơn. Tiếng ve ngân cùng với tiếng ếch nhái lúc trầm lúc bổng, trong không khí tràn ngập mùi vị tươi mát của cây cối, trời đất giống như chỉ còn lại mỗi hai người bọn họ.

Tuyền Cơ bỗng nhiên nhớ tới một câu nghe đâu đó ở kiếp trước: Phong cảnh không quan trọng, quan trọng hơn là người cùng ngươi ngắm phong cảnh.

Ngước nhìn nam tử tuấn lãng bất phàm ở bên cạnh, Tuyền Cơ âm thầm tự hỏi: Hắn là người có thể theo giúp mình ngắm cảnh sao?

Hai người không biết dừng bước tự lúc nào, Triệu Kiến Thận giơ tay vén những lọn tóc của Tuyền Cơ bị gió đêm thổi loạn, nhẹ giọng hỏi: “Nàng có chuyện gì muốn nói với ta không?”

Tuyền Cơ suy nghĩ một lát, ấp a ấp úng nói: “Cậu nói, ngươi, thê thiếp của ngươi… ách…” Câu hỏi này bây giờ hình như rất sát phong cảnh.

Triệu Kiến Thận lơ đễnh, kéo Tuyền Cơ cùng ngồi lên một tảng đá lớn cạnh bờ ruộng, cười nói: “Mấy cơ thiếp, ca cơ, tỳ nữ ở hậu viện ta đều giao hết cho Trương mẫu sắp xếp phân phát rồi. Bây giờ ta đã chân chính không có thê thiếp, chỉ còn chờ rước nàng vào cửa thôi.”

“Hả?” Dù cậu đã từng nói qua, nhưng được nghe từ chính miệng Triệu Kiến Thận, Tuyền Cơ vẫn có chút không thể tin được, người này không phải là rất kiên trì ý kiến nam nhân cần có chút “tiêu khiển” sao?

Triệu Kiến Thận ôm Tuyền Cơ vào trong ngực, cằm gối lên đỉnh đầu của nàng, chậm rãi nói: “Nếu nàng đã không thích ta có người khác, vậy cũng chỉ có mình nàng thôi vậy.”

Tuyền Cơ vùng khỏi cái ôm ấp của hắn, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên hai lượt, mới nghi hoặc nói: “Ngươi có phải là phát sốt rồi không? Hay là bị cái gì kích thích nên tính tình mới đột biến như thế?”

Triệu Kiến Thận dở khóc dở cười, hận không thể mang nữ tử không tim không phổi này ra cắn hai cái giải hận.

Cho đến ngày hôm nay, hắn vẫn cảm thấy nam nhân tam thê tứ thiếp không chỉ là chuyện bình thường mà còn là chuyện nên cần, thế nhưng Tuyền Cơ cứ nhất quyết phải một chọi một, mà hắn thì lại không muốn buông tha cho nàng, cũng không muốn ép buộc nàng, nên đành phải tự mình lùi một bước, bởi dù có gia tăng thêm những nữ nhân khác đi nữa thì cũng không bằng Tuyền Cơ khiến cho hắn động tâm.

Thở dài một tiếng: “Ta rất tỉnh táo! Nàng thắng rồi, sau này ta chỉ có mỗi nàng, nàng nhớ phải đối xử tốt với ta nhiều một chú!”

Tuyền Cơ chớp chớp mắt, cái tên Triệu Kiến Thận dễ nói chuyện ở trước mặt này khiến cho nàng hoàn toàn không kịp thích ứng, một lúc lâu mới nói: “Chúng ta định một bản hiệp nghị được không?”

Triệu Kiến Thận nói: “Nói nghe thử xem!”

Tuyền Cơ nói: “Ách, chúng ta không cần phải thành hôn…” Còn chưa nói xong hết câu đã thấy hai hàng lông mày của Triệu Kiến Thận dựng đứng, bộ dạng sắp phát hỏa, sợ tới mức nuốt hết câu sau ngược trở về.

Triệu Kiến Thận nở nụ cười có chút khủng bố, chậm rãi nói: “Nói tiếp đi.”

Tuyền Cơ hơi run rẩy, kiên trì nói: “Chúng ta trước hết cần phải xem đối phương có hợp hay không đã, ách, nếu như không hợp, ngươi cũng không cần phải hy sinh lớn như vậy… Có thể tìm bọn thê thiếp của ngươi trở về, sau đó chúng ta nam cưới nữ gả đều không liên quan!” Tuyền Cơ càng nói càng nhanh, thừa lúc bản thân còn dũng khí, nói hết một lèo, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của Triệu Kiến Thận.

Nữ nhân này từ đầu tới đuôi vẫn không hề tin hắn, lại một lần nữa nhận thức sâu sắc được sự thật này, khiến cho Triệu Kiến Thận lại lần nữa nếm thất bại vô lực chả biết làm sao.

Quả nhiên nữ nhân này đúng là thuộc loại rùa đen mà, hắn phải thụt lùi lại một bước quá lớn, nàng mới miễn cưỡng ló đầu ra nhìn một cái, mà còn luôn sẵn sàng rút vào trong mai rùa của chính mình bất cứ lúc nào.

Chẳng qua bằng lòng thử một lần so với trực tiếp cự tuyệt không thèm đếm xỉa như trước kia cũng đã tốt hơn một chút rồi. “Chiến lược lùi một bước” của Trương mẫu vẫn rất có hiệu quả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK