Chỉ là hiện giờ không giống trước đó, trong tay vô duyên vô cớ lại có được hai quân cờ tốt, chỉ cần sử dụng khéo léo hai quân cờ này, đừng nói là Ninh quốc, đến cả thiên hạ cũng có thể thu vào túi.
Từ Vân cố gắng đè nén hưng phấn xuống, sắp xếp suy nghĩ lại một chút mới nói: “Thiếu gia và Quận chúa không coi trọng danh lợi quyền thế, có điều tiểu nhân từng nghe nói thiếu gia có vẻ rất có hứng thú với tì nữ Chu Nhi của Bạch Chí Dao, còn về Quận chúa… chắc Vương gia cũng nhớ…” Mấy lời cuối cùng tiến tới bên tai Hi thân vương nói.
Hi thân vương nghe xong biến sắc, chẳng qua là hắn đối với Tuyền Cơ vốn không có nhiều tình cảm cha con, chỉ hơi do dự liền gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy!”
Bên này Tuyền Cơ đang say sưa trong mộng đẹp không hề hay biết nguy hiểm sắp tới gần.
Hi thân vương dẫn theo Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân một đường quay về kinh, dọc đường đi cẩn thận giám thị hai người, Tuyền Cơ hầu như không có cơ hội nào nói chuyện riêng với Dịch Thanh Vân, mắt thấy khoảng cách đến kinh thành càng ngày càng gần, trong lòng càng thầm khẩn trương hơn.
Vật quan trọng (khỏi cần hoài nghi, chính là tiền đấy ạ) cũng đã cẩn thận đặt trong người, bây giờ Tuyền Cơ chính là thời thời khắc khắc chuẩn bị chạy trốn.
Trước khi vào kinh một ngày, Dịch Thanh Vân bay qua tường viện đến thẳng phòng Tuyền Cơ, trong viện yên tĩnh đến mức không bình thường, bình thường đám nô tỳ người hầu tới lui không ngừng giờ cũng không thấy chút bóng dáng, hắn đương nhiên biết không ổn lắm, chỉ là kẻ tài cao gan cũng lớn, vẫn tiếp tục ngông nghênh xông vào.
“Thiếu gia, chào buổi tối!” Từ Vân từ trong bóng tối bước ra, khom mình hành lễ.
“Thế nào? Định phái ngươi đến ngăn cản ta sao? Ngăn lại được sao?” Dịch Thanh Vân khinh thường nói.
“Thiếu gia khinh công trác tuyệt, cho dù có là mười tiểu nhân cũng không ngăn được. Chỉ là thân thể Quận chúa không được khỏe, thiếu gia tốt nhất đừng nên tới quấy rầy Quận chúa nghỉ ngơi.” Từ Vân khiêm nhường, trong mắt lại lộ ra vẻ bình tĩnh khôn ngoan.
Sắc mặt Dịch Thanh Vân trầm xuống, xoay người xông vào phòng Tuyền Cơ, thấy nàng hữu khí vô lực nằm trên giường, nhưng đôi mắt lại vô cùng tỉnh táo.
“Sao lại thế này?” Dịch Thanh Vân kéo cổ tay Tuyền Cơ qua, y thuật của hắn mặc dù không bằng sư đệ, nhưng dù sao cũng là đồng môn, y thuật cũng không kém.
Tuyền Cơ gắng gượng cười nói với hắn: “Muội không sao, chỉ là cả người không có chút sức lực…”
Dịch Thanh Vân đè uyển mạch Tuyền Cơ xuống, sắc mặt càng u ám, quay đầu lại lạnh giọng nói với Từ Vân: “Là Triền miên?”
Từ Vân trả lời đúng mực: “Thiếu gia cao minh!”
Dịch Thanh Vân giận dữ, một chưởng dễ dàng bổ cái bàn nhỏ bên cạnh giường thành đống mảnh vụn, mắng: “Hổ độc không ăn thịt con, các người thật là không từ thủ đoạn!”
Triền miên là phương thuốc do một vị dị nhân dâng vào cung vào mấy năm trước, trước giờ chỉ dùng để đối phó với một số phi tần và hoàng thất không nghe lời trong cấm cung. Dược này không màu không vị, mới đầu ăn vào cũng không có gì không ổn, nhưng từ đó về sau mỗi ngày đều phải dùng, nếu không cả người sẽ không có sức, nếu dừng dược quá bảy ngày sẽ chết đi.
Phối phương của Triền miên có tất cả mười sáu loại, các loại phối phương dùng lượng theo tỷ lệ nhiều ít nhưng cũng có thể phân chia tùy ý, một khi người dùng dược ăn phải về sau phải ăn phối phương đồng nhất mới có thể giữ mạng, nếu ăn phối phương không giống sẽ chết ngay lập tức, đồng nghĩa với việc tính mạng của người dùng thuốc hoàn toàn nằm trong tay của người chế thuốc rồi.
Dịch Thanh Vân trừng mắt không nói, trong lòng hận chết sự chủ quan của chính mình, vốn tưởng rằng dù sao bọn họ cũng là huyết mạch còn sót lại của Hi thân vương, dù hắn có mưu đồ đối với bọn họ, bất quá cũng là lấy tình mà cảm hóa, lấy lợi ích dụ dỗ, không ngờ hắn lại mất đi lý trí đến nỗi hạ độc con gái của chính mình!
Tuyền Cơ vô cùng tin tưởng đối với người đại ca là hắn, nhưng bản thân lại sơ suất vùi nàng vào chỗ hiểm yếu! Nghĩ đến điểm này, Dịch Thanh Vân thà rằng người trúng độc chính là mình.
Cả người Tuyền Cơ tuy là không chút sức lực, nhưng đầu óc tỉnh táo, lúc nghe Dịch Thanh Vân nói xong, đại khái cũng đoán được chút ngọn nguồn, mở miệng thấp giọng nói: “Đại ca, cứ mặc bọn họ, mang muội đến Phồn Tinh cốc, muội có chết cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến bọn họ, lại càng không muốn bọn họ lấy muội ra để áp chế huynh!”
Người khác có lẽ sẽ sợ chết, Tuyền Cơ đã từng chết một lần, lại còn từng hối lộ quỷ sai, coi như dưới đó cũng có quỷ chiếu cố, lời nói ra như chém đinh chặt sắt, cực kỳ cường ngạnh.
Từ Vân nghe xong thầm kêu không ổn, ngộ nhỡ để Dịch Thanh Vân thừa lúc trời tối mang Tuyền Cơ đi, chẳng những Vương gia mất đi hai quân cờ quan trọng này, mà quan hệ giữa Dịch Thanh Vân và Vương gia cũng hoàn toàn xong đời!
Vội vàng khuyên nhủ: “Quận chúa bớt giận, loại dược Triền miên này chỉ cần mỗi ngày đều ăn sẽ không khác gì người bình thường, cũng không ảnh hưởng đến thân thể.”
Quay đầu sang nói với Dịch Thanh Vân: “Thiếu gia với Quận chúa huynh muội tình thâm, đương nhiên không muốn thấy Quận chúa bởi vì rời khỏi Vương gia mà bất chấp nguy hiểm đến tính mạng.”
Dịch Thanh Vân không đếm xỉa, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Tuyền Cơ nói: “Tiểu muội yên tâm, đại ca cho dù là phải lật ngược trời đất cũng phải tìm ra giải dược cho muội.”
Tuyền Cơ nói với Từ Vân: “Huynh muội bọn ta có chuyện phải thương lượng, ngươi cút ra ngoài!”
Từ Vân do dự một lúc, cuối cùng vẫn phải lùi xuống.
Tuyền Cơ cười cười nói với Dịch Thanh Vân: “Đại ca không cần khổ sở, mấy chuyện xấu xa bỉ ổi này là do lão đầu thối tha đó làm chứ không phải huynh, đừng vì sự vô sỉ của ông ta mà trách cứ bản thân. Nếu bọn chúng có đưa ra yêu cầu quá đáng đối với huynh, huynh nhất định phải cự tuyệt, đừng quan tâm đến muội. Tiểu muội là người đã từng chết một lần, không có gì đáng sợ cả, mười mấy năm sau vẫn là một hào nữ thôi.”
Dịch Thanh Vân vốn đang nghiêm mặt, nghe câu cuối cùng vẫn nhịn không được mà cười ra tiếng, gõ gõ cái trán của Tuyền Cơ nói: “Muội chỉ biết nói gỡ thôi, cái gì mà chết với không chết, vớ vẩn, tiểu muội cố chịu một chút, đại ca đi tìm sư đệ, coi có thể nghiên cứu chế tạo được giải dược không đã! Trước tiên cứ giả vờ tuân theo hắn một lúc rồi xem sao.”
Tuyền Cơ nghĩ, người như Dịch Thanh Vân, muốn hắn buông tay đối với chuyện sống chết của chính mình là tuyệt đối không thể, đành phải nói ngược lại: “Được! Tiểu muội sẽ ngoan ngoãn chờ, đại ca, huynh hãy nghe muội nói, chưa tới bước đường cùng, bọn họ sẽ không nỡ để muội chết đâu, cho nên, quyết không được làm theo lời bọn họ, thấy bọn họ vui mừng, tiểu muội rất bực bội, tâm trạng buồn phiền cũng sẽ ảnh hưởng đến thân thể!”
Dịch Thanh Vân thấy lời nàng có lý, gật đầu đồng ý.
Kinh thành của Ninh quốc không lớn bằng Kỉ quốc, thành phố tiêu điều, người đi trên đường không ít, lại đa số đều là quần áo cũ nát, gương mặt chết lặng, một đường từ Lung Giang đến kinh thành, người Tuyền Cơ tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng lờ mờ nhận ra tình hình của Ninh quốc không giống với Kỉ quốc, vốn tưởng đâu ở ngoại thành nên mới có chút khác biết lớn, không ngờ tới kinh thành rồi thấy cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
Nghĩ tới đoàn người của Hi thân vương vô cùng xa xỉ, không khỏi thầm lắc đầu. Triệu Kiến Thận có phô trương hơi quá, nhưng dù gì cũng là tiền do người ta tự kiếm được. Tuyền Cơ trong lòng thầm khinh thường Hi thân vương một lúc. Nhớ tới quãng ngày vừa trải qua, từ lúc bắt đầu rời khỏi Vương gia, chưa có mấy ngày được thoải mái vui vẻ, thực là làm người ta nản lòng, hèn gì Đại ma vương lại tràn đầy tự tin như vậy.
Hi thân vương phủ nằm cạnh hoàng cung, đại thần hoàng thất trong kinh thành đều tập trung xung quanh hoàng cung, lấy một mảnh nguy ngoa lộng lẫy của hoàng cung làm trung tâm và dân cư đường phố lụi bại ở bên ngoài thành cực kỳ đối lập rõ nét.