Xe ngựa này tuy rằng không thoải mái bằng chiếc trong Vương phủ kia, nhưng là có chút tinh xảo, không giống người bình thường có thể có được.
Dịch Thanh Vân cam chịu đi lên làm phu đánh xe, Vân Ca xung quanh không có việc gì làm, bên ngoài một mảnh tối đen cái gì cũng thấy không rõ, dứt khoát buông màn xe thay đổi tư thế thoải mái, ngủ!
“Ngươi đánh thuốc mê nàng ta?” Một hồng y thiếu nữ mở cửa xe, nhìn vào trong xe, Vân Ca đang say mộng đẹp, nhíu mày nói.
“Không có a.” Dịch Thanh Vân hô to oan uổng.
Vân Ca trong lúc ngủ mơ nghe được tiếng người, miễn cưỡng tỉnh lại, dụi dụi mắt, ngáp một cái, xoay người nhìn về phía ngoài cửa xe.
Bị ngược sáng, nên nhìn không rõ lắm, nhưng mà một thân hồng y này quá lộ liễu, chính là Chu Nhi ở bên cạnh Bạch công tử.
Chu Nhi cuối cùng như mong muốn mà nhìn thấy khuôn mặt của Vân Ca, không thể không khen ngợi một tiếng, son phấn không thoa, tóc mai hỗn độn vẫn không giảm thanh lệ, đôi mắt mông lung, quả là một giai nhân tuyệt đẹp!
“Chu Nhi cô nương, Bạch công tử muốn gặp ta, cùng ta gia… Lão, lão gia nói một tiếng là được rồi, cần gì phải phiền phức như vậy?” Vân Ca lười biếng nói, chẳng có chút dáng vẻ thấp thỏm hoảng hốt mà con tin nên có.
“Phu nhân hiểu lầm rồi, công tử nhà ta nhận được tin báo nói ông chủ Đồng dự tính giữa đường sẽ gây bất lợi đối với cô nương, cho nên thỉnh Dịch tiên sinh ra tay cứu giúp, vì cam đoan phu nhân an toàn, mới đón phu nhân đến đây tĩnh dưỡng. Công tử nhất định sẽ nhanh chóng thông báo ông chủ Trầm đến đón phu nhân về, xin phu nhân yên tâm!” Chu Nhi mặt không đổi sắc, đưa tay đỡ Vân Ca xuống xe.
Vân Ca âm thầm đảo mắt xem thường, thật là giỏi nói a!
Ngẩng đầu nhìn Dịch Thanh Vân bên cạnh xe vẻ mặt quái dị nhìn nàng, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta nhất định từng gặp qua ngươi!” Dịch Thanh Vân bỗng nhiên thực khẳng định nói.
Chu Nhi lại lạnh như băng nói với hắn: “Dịch Thanh Vân, ngươi bên ngoài ăn chơi không sao, Vân Ca phu nhân không phải là người ngươi có thể đụng vào!”
Trong mắt Dịch Thanh Vân nhanh chóng hiện lên một tia ảm đạm, rồi lại lập tức cợt nhả nói: “Có Chu Nhi cô nương ở đây, ta nào dám lỗ mãng.”
Chu Nhi hừ lạnh một tiếng, tự mình kéo Vân Ca đi.
Nơi xuống xe là trong một trang viên rộng lớn, tường trắng ngói đen, mộc mạc đến cực điểm, trong hoa viên đủ loại các loại hoa cỏ cây cối, mọc cực kỳ khoa trương náo nhiệt, kết hợp với nhau, lại có sự hài hòa khác biệt nói không nên lời, phong cách đình viện như vậy thập phần hiếm thấy.
Vân Ca theo Chu Nhi vòng vo lướt qua mấy khóm lá, tới trước một đình nghỉ mát nho nhỏ, Bạch công tử đang ngồi ở trong đình, bên cạnh chính là lục y Bích Nhi.
Lần đầu gặp khuôn mặt thật của Vân Ca, Bạch công tử nhịn không được hơi thất thần, thầm nghĩ: Khó trách Trầm Kiếm đối nàng yêu thích không buông tay, thật đúng là mỹ nhân hiếm thấy, không nói đến dung mạo, chỉ cần một thanh tịnh tao nhã khác biệt với mọi người thôi, liền đủ để khuynh thành.
Nếu là bị bắt cóc tới, cũng không nhất thiết đối với bọn cướp quá khách khí, cho nên Vân Ca liền tự động giảm bớt lễ tiết.
Bạch công tử trấn định lại tinh thần, ôn hòa cười nói: “Mạo muội mời phu nhân đến nhà mình, đã đường đột rồi, mời phu nhân ở chỗ này dừng lại mấy ngày, tại hạ sẽ tự mình cung tiễn phu nhân trở về.”
Vân Ca nhún nhún vai: “Hiểu rồi.”
“Phu nhân không hiếu kỳ vì sao tại hạ thỉnh phu nhân đến đây sao?” Bạch công tử nhìn như tùy ý hỏi.
“Nghe nói là vì bảo hộ an toàn của ta.” Trong lời nói giả ngu của Vân Ca lộ ra hàm ý khiêu khích.
Bạch công tử tính khí thật tốt, cười nói: “Phu nhân lương thiện am hiểu ý người, khó trách ông chủ Trầm tha thiết yêu sâu sắc.”
“Khách khí!”
Bạch công tử âm thầm lắc đầu, đẹp thì đẹp đó, lại điêu ngoa bất tuân, cũng không nhiều lời nữa, phân phó Chu Nhi mang Vân Ca đi dàn xếp nghỉ ngơi.
Chu Nhi nhìn nữ tử bên người, cảm thấy quái dị vô cùng, chưa từng gặp qua một nữ tử nhỏ bé đối với công tử bén nhọn không nhẫn nhịn như thế, chẳng lẽ là nàng không rõ bối cảnh công tử? Nếu nàng ta cùng một phe với Trầm Kiếm, không thể nào không biết thân phận công tử.
Đại ca công tử ở Ninh quốc nắm hơn mười vạn hùng binh, lời nói ra, có phân lượng không kém cạnh gì với Quốc vương của Ninh quốc, bản thân lại là thương nhân lớn nhất Ninh quốc, là một nhà giàu có đến mức dậm chân một cái cũng có thể rung chuyển cả nước. Ở Ninh quốc cho dù là hoàng gia công chúa thấy công tử cũng dịu dàng có lễ, vạn phần kính trọng. Nghĩ đến đây, Chu Nhi không khỏi vì công tử nhà mình cảm thấy khó chịu.
“Nơi này là chỗ cô nương ở, nếu có việc gì cần xin cứ việc căn dặn.”
“Ta ngủ một chút, lúc cơm trưa lại đến gọi ta đi.” Vân Ca nói xong lập tức hướng phòng ngủ đi đến.
“Ngươi… Ngươi còn có tâm tình ngủ?” Chu Nhi nhịn cũng nhịn không được.
“Chả liên quan gì đến chuyện tâm tình cả, không ngủ ta có thể làm cái gì?”
Một câu nói khiến Chu Nhi ngã ngửa, đành phải ngượng ngùng rời đi.
Giường coi như thoải mái, so với khách điếm thật là tốt hơn nhiều. Gần buổi trưa, Chu Nhi quả nhiên đem cơm trưa lại, cùng đi còn có Bích Nhi.
Vân Ca ăn xong cơm trưa, không có gì làm, liền yêu cầu các nàng một cây đàn, luyện tập một chút bài tập đã bỏ mấy ngày nay.
Hai mỹ nhân Chu Bích lúc bắt đầu còn ôm ấp chờ mong, sau đó lại thấy tư thế người mới học của Vân Ca, không thể không tin tưởng lời nói Trầm Kiếm ngày đó, cô nương này quả nhiên là cái gì cũng đều không hiểu, trong lòng vừa khinh thường vừa nhịn không được hâm mộ.
Bích Nhi phải hầu hạ Bạch công tử, ngồi một chút rồi lập tức rời đi, Chu Nhi phụng mệnh ở bên cạnh Vân Ca, nhịn không được chỉ nàng một chút phương pháp đàn. Vân Ca mừng rỡ, đang lo lắng tìm không thấy người dạy đánh đàn.
Luyện tập suốt một buổi chiều, buổi tối dùng xong cơm, sau khi Chu Nhi rời đi, Vân Ca nhất thời còn không có buồn ngủ, thử gảy khúc “Ngư chu xướng vãn” mà mình thích nhất ngay tại trong viện. Lúc bắt đầu còn đứt quãng, sau hai lần đàn chậm rãi có cảm giác, điệu cũng dần lưu loát ăn khớp lên.
“Đây là khúc gì? Vô cùng dễ nghe.” Đầu tường nhảy xuống một công tử áo xanh, đúng là Dịch Thanh Vân.
“Gọi là “Ngư chu xướng vãn[1]”, ngươi còn không nghỉ ngơi? Ta làm ồn đến ngươi sao?” Vân Ca đối với hoa hoa công tử thích trèo tường luôn luôn có cảm giác thân thiết không hiểu, thái độ cũng tốt hơn nhiều lắm.
[1] Bài Ngư chu xướng vãn
“Hắc hắc, ta càng về đêm thì càng có tinh thần… Thủ pháp ngươi đánh đàn đích thực mới lạ a.” Nửa câu đầu cố ý nói thập phần mờ ám.
“Ta vừa mới học đương nhiên mới lạ.” Vân Ca tựa hồ một chút cũng không có nghe ra ám hiệu mờ ám, đứng lên nhường chỗ ngồi, ý bảo Dịch Thanh Vân đến biểu diễn một chút.
Dịch Thanh Vân cũng không khách khí, ngồi xuống lướt nhẹ cung đàn mấy tiếng liền gảy lên, đàn lên đúng là “Ngư chu xướng vãn”, ngón tay tinh diệu, đem những chi tiết giai điệu mà Vân Ca không cách nào biểu hiện ra ngoài đều gảy ra không sai chút nào.
“Nghe thật hay! Ngươi chỉ nghe ta gảy vài lần có thể tự mình đàn được? Quá lợi hại!” Vân Ca thiệt tình khen ngợi.
Dịch Thanh Vân ngẩng đầu liếc nhìn Vân Ca một cái, cười nói: “Hổ thẹn hổ thẹn, cầm kĩ của ta còn kém hai mỹ nhân Chu Bích xa lắm.”
“Đúng, kỹ xảo có thể không bằng các nàng, nhưng ngươi lại có thể biểu đạt ra ý cảnh trong khúc.”
“Ha ha, lần đầu tiên nghe được có người ghét bỏ cầm kĩ của hai mỹ nhân Chu Bích, để các nàng nghe được ngươi liền thê thảm!”
“Ta ghét bỏ bao giờ? Ăn ngay nói thật thôi, các nàng mạnh ở kỹ xảo, cho nên ta muốn học cầm liền tìm hai nàng học.”
“Ngươi còn có tâm tư học cái này, ngươi thật sự là cái nữ tử kỳ quái, ngươi có nghĩ tới tình cảnh của ngươi hay không a?” Dịch Thanh Vân kinh dị nhìn Vân Ca.