Mục lục
Mộng đẹp tuyền cơ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vạn Tố Hòa từ trong tay áo lấy ra một cuộn thánh chỉ đưa cho Tuyền Cơ: “Không cần nghĩ biện pháp khác, Hoàng thượng đã có ý chỉ ở trong này rồi, những người liên quan với Ninh Tuấn chỉ cần chưa tham dự vào âm mưu phản nghịch, đều không phải chịu tội liên đới, Ninh Châu cũng nằm trong nhóm được miễn tội.”

Tuyền Cơ tiếp nhận mở ra nhìn lướt qua, quả nhiên như lời ông nói, có điều thánh chỉ có thêm mấy “câu vô nghĩa” kiểu hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trời cao có đức hiếu sinh, văn thành võ đức vân vân.

Giương mắt nhìn đầu mày Vạn Tố Hòa hơi nhíu lại, bỗng nàng bừng tỉnh đại ngộ.

Thánh chỉ này rõ ràng là Đại ma vương sai người viết ra lúc sáng sớm, Vạn Tố Hòa che đậy đến giờ vẫn không tiết lộ, ngược lại lòng vòng lèo vèo để người nhà Ninh thị nhờ Ninh Tuyết và Vạn Như Lan đến nói chuyện với mình, đại khái là để cho mọi người trong kinh sư biết được tiếng nói của mình trước mặt Hoàng đế Kỉ quốc có trọng lượng như thế nào, xác lập địa vị của mình, giúp nàng ở Ninh kinh làm việc thêm thuận tiện, dễ dàng nhận được sự ủng hộ.

Mặt khác, người nhà Ninh Tuấn được đặc xá, cũng cho tộc nhân Ninh thị cùng những quan viên từng qua lại thân mật với bọn họ một viên thuốc an thần, chỉ cần nàng còn là Hoàng hậu, nếu ngoan ngoãn làm việc, thì sẽ không sợ chuyện cũ bị lôi ra, Hoàng thượng không nhìn mặt tăng cũng phải xem mặt phật, sẽ không đuổi tận giết tuyệt.

Nhưng ông cậu này rõ ràng chẳng mặn mà gì với việc nói tốt thay cho các nàng, vậy thì đây là vì cớ gì? Cái kiểu thực hiện lệnh một cách mâu thuẫn này Tuyền Cơ không tài nào hiểu nổi.

Vạn Tố Hòa kéo Tuyền Cơ đến chiếc ghế tựa dưới cửa sổ ngồi xuống, ôn tồn nói: “Hoàng thượng đặc xá cho người nhà của Ninh Tuấn, đương nhiên là có ý muốn yên ổn lòng người trong kinh thành, nhưng chủ yếu vẫn là do bận tâm đến con, tuy con từ trước đến nay không gần gũi với bọn họ, nhưng bọn họ quả thực là có quan hệ huyết thống bên chi thứ với con, nếu giết hoặc trừng phạt họ một cách tùy tiện, thì mặt mũi của con biết để đi đâu. Cậu thật sự rất vui khi Hoàng thượng đối với con săn sóc như thế, nhưng cũng lo lắng con trong lúc không tự giác đối với Hoàng thượng sinh ra sức ảnh hưởng gây trở ngại tới phán đoán của Hoàng thượng. Con nay đã là Hoàng hậu Kỉ quốc, cùng với Hoàng thượng vinh cùng vinh, nhục cùng nhục, cho nên về sau làm việc hãy đứng trên lập trường của Hoàng thượng mà suy nghĩ nhiều hơn. Hiểu chưa?”

Tuyền Cơ vẻ mặt đau khổ nói: “Con cũng không phải đứa ngốc a, con vẫn chưa đáp ứng bọn Ninh Tuyết, con nói muốn hỏi ý của người rồi mới bàn sau… Với lại, con không ngờ Hoàng thượng lại vì con mà hạ chỉ như vậy...”

Trên mặt tuy rằng khổ sở, nhưng trong lòng lại như rót mật. Đại ma vương làm chuyện tốt sẽ chẳng nói chẳng rằng gì cả. Có điều lại khiến cho cậu đến phê bình mình, aiz!

“Lời của cậu nói, con phải nhớ kĩ trong lòng, con không còn là tiểu cô nương có thể tùy hứng làm bậy như trước nữa rồi, trước khi làm chuyện gì, nói chuyện gì với người khác, phải cân nhắc cho rõ ràng. Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Cậu không hy vọng có một ngày con lại trở thành lợi khí để kẻ khác dùng để đối phó với Hoàng thượng.”

“Cậu à! Sao mà cả ngày hôm nay người đều nói chuyện, suy nghĩ cho cháu rể của người vậy, con ghen tị nha.” Tuyền Cơ ôm cánh tay của Vạn Tố Hòa ra vẻ ủy khuất cho ông xem.

Vạn Tố Hòa cười chọc chọc vào trán nàng nói: “Ninh Nguyệt ngốc. Cậu đây là vì muốn tốt cho con. Không muốn con bởi vì làm sai mà xa lánh Hoàng thượng. Con tự mình đóng cửa lại muốn làm thế nào để thu thập cháu rể ta, ta mặc kệ. Nhưng cháu gái của ta cũng không thể để cho người ta tùy tiện lợi dụng được.”

“Biết rồi ạ…” Tuyền Cơ cười tủm tỉm. Nói cho cùng, cậu cũng chỉ là sợ bản thân mình bị người ta lợi dụng. Thế này cũng quá xem thường nàng rồi.

Tiễn Vạn Tố Hòa đi xong, Tuyền Cơ nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Lam Tích đang hầu hạ ở một bên, bỗng nhớ tới cảnh ngộ của nàng ta lúc còn nhỏ. Không khỏi có chút lo lắng nàng cảm thấy khổ sở vì những chuyện đã qua.

“Thật ra ta muốn giúp Ninh Châu, không phải do động lòng thương cảm cũng chẳng phải bởi nàng ta là thân thích của ta. Lại càng không vì có người cầu tình giúp nàng. Mà là ta cảm giác được, đáng chết đã giết, nên phạt đã phạt, nên xét nhà thì xét cũng đã đủ rồi. Không nên ngay cả thân thuộc cũng bị phạt nặng. Cách trừng trị liên đới như vậy tất nhiên có thể có tác dụng răn đe vài kẻ còn tồn tại mưu đồ bất lương. Nhưng việc trừng phạt tự thân nó cũng đã rất không công bằng rồi.” Tuyền Cơ nhẹ giọng nói.

Lam Tích cười khổ: “Lúc trước không phải ngươi từng nói là ta đáng đời sao? Hưởng thụ những ưu đãi do người thân làm điều phi pháp mà có được thì nên trả giá.”

Tuyền Cơ liếc nàng trắng mắt: “Ai bảo ngươi lúc đó đáng ghét như vậy. Cứ như cả thế giới đều thiếu nợ ngươi ý. Tội lỗi ngươi phải chịu lúc nhỏ quả thật quá đáng. Hơn nữa các ngươi là con gái yếu đuối. Dù muốn phạt thì cũng nên cho các ngươi đường sống. Có sai cũng nên cho các ngươi cơ hội để sửa sai. Một người phạm tội. Người thân không cần hỏi đúng sai sẽ vì đó mà thành nô thành tì cả đời. Không thì phải lưu đày biên cương. Vận khí không tốt mà phải chịu tra tấn rồi đi đời nhà ma. Chẳng bằng được một đao thống khoái. Đây là chỗ bất nhân của người lập pháp đó.”

Lam Tích im lặng, nàng từng oán từng hận. Nhưng cuối cùng vẫn buông bỏ, Tuyền Cơ lúc ấy cũng không mắng sai, nàng sở dĩ oán hận thuần túy là bởi vì bản thân từ một cái thiên kim tiểu thư trở thành thân phận nô tỳ đê hèn chịu đủ mọi cái nhìn khinh thường, trong lòng thủy chung cảm thấy bản thân hẳn nên là thiên chi kiêu nữ được trời ưu ái, nhưng lại chưa từng nghĩ tới, vinh hoa phú quý này được dựng xây trên máu và nước mắt của người khác.

Chính mình cũng coi như may mắn rồi, ít nhất có được may mắn là còn sống sót, còn có tỷ muội người thân, có sư phó bằng hữu. Có thể làm chút chuyện mà trước kia nghĩ cũng chưa từng nghĩ là có thể làm được. Gặp được… người đặc biệt…

Tuyền Cơ thấy nàng không còn nghĩ ngợi miên man, trong lòng cuối cùng cũng thở phảo nhẹ nhõm.

Hôm sau, Ninh Tuấn và tòng phạm bị chém đầu thị chúng trên quảng trường trước cửa chính hoàng cung. Lại qua vài ngày, Vạn Tố Hòa triệu tập quan viên trong Ninh kinh, tuyên đọc thánh chỉ ngay tại nơi xử án, phóng thích xá tội cho Ninh Châu cũng như những nhân sĩ khác của Mục thân vương, một vài đại thần có giao tình tương đối với Mục thân vương lúc này mới thực sự buông lỏng tảng đá lớn ở trong lòng.

Tuyền Cơ cho người tìm luật pháp của Kỉ quốc về, đóng cửa lại nghiêm túc nghiên cứu, mọi chuyện khác đều ném cho Lam Tinh Lam Tích đi giúp.

Thư gửi cho Đại ma vương một phong cũng không dám thiếu, từ sau lần trước Đại ma vương quyết liệt xào qua món nợ một lần, nàng không dám lười biếng nữa, bằng không ngộ nhỡ ngày nào đó Đại ma vương nổi giận lên túm lấy nàng thực hành theo bản đông cung đồ kia từ trang đầu tiên đến tận trang cuối cùng, vậy thì chết thảm.

Tuyền Cơ không ghét thậm chí phải nói là rất thích thân mật với Đại ma vương, nhưng nhu cầu mỗi người quả thật có chút khác biệt, khiến cho thường thường thì bắt đầu trong thích thú, nhưng về sau thì… chuyện này liệu có tính là một loại không hòa hợp không nhỉ?

Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Tuyền Cơ không đừng được mà mặt đỏ, sau đó đầu đầy hắc tuyến, đành phải tự an ủi, ít nhất chứng minh Đại ma vương thân thể rất tốt, có thể hầu hạ nàng mãi cho đến lúc già. Bởi vì gần đây xem chủ yếu là những điều khoản trong luật pháp, cho nên viết thư cho Đại ma vương phần lớn cũng liên quan đến luật, thư của vài ngày liên tục, đều là Tuyền Cơ góp ý kiến cho vài chỗ xem không vừa mắt trong luật pháp Kỉ quốc, nàng cực kỳ chân thành nghiêm túc thảo luận vấn đề, vậy mà hồi âm của Đại ma vương lại khiến nàng tức chết - Ta tương đối hứng thú với mấy lời âu yếm dễ nghe, hoặc thảo luận chút về chuyện nếu nàng không nghe lời thì nên trừng phạt như thế nào đi.

Tên vô lại này!

Tuyền Cơ cũng biết đây là hắn cự tuyệt trá hình, có điều… Đại ma vương làm như vậy chung quy có lý do của hắn, quên đi, không so đo với hắn.

Hừ hừ! Cậu đúng là lo lắng thái quá, Đại ma vương rất tỉnh táo! Nàng làm sao có bản lĩnh ảnh hưởng đến phán đoán của hắn chứ?!

Trong quân doanh đóng cạnh Lung Giang, Kỉ Kiến Thận vẫy tay cho Hồng Vượng - người giúp hắn sao chép thư tín của Tuyền Cơ lui xuống, tản bộ đến sườn núi bên ngoài doanh trướng, nhìn nước sông chảy cuồn cuộn đằng xa mà mỉm cười.

Hôm nay, người đưa tin sẽ đem quyển tập mà Hồng Vượng sao chép và chỉnh lý lại ý kiến của Tuyền Cơ về luật pháp về kinh thành, giao tận tay cho Viễn Nhi.

Có một số việc trong thời loạn lạc không thể làm được, làm rồi sẽ gây phản tác dụng, nhưng tới khi thái bình thịnh thế lại chưa hẳn đã không thể, ý kiến của Tuyền Cơ, hắn để trong lòng, không ít chỗ cũng hiểu được là rất có lý, có điều lúc này mà nói thực hiện thì quá sớm, cứ nên tạm gác lại đợi sau này Viễn Nhi cẩn thận tự suy xét đi.

Lịch đại tổ tiên của Xích gia đều hy vọng một ngày nào đó sẽ nhất thống thiên hạ, Thánh quân sống lại, mắt thấy chí nguyện vĩ đại của bọn họ từng bước từng bước được thực hiện bởi chính tay mình, trong lòng mãnh liệt còn hơn nước sông cuồn cuộn chảy về đông.

Có khả năng gây trở ngại cho nghiệp lớn của Xích gia chỉ còn Nhạc quốc, chỉ là không biết, kẻ địch cuối cùng này còn có thể ngoan cố chống lại trong bao lâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK