Triệu Tư Viễn cũng có chút ngượng ngùng, ho khan một tiếng, lúng túng nói: “Tuyền Cơ, những gì ngươi cần ta sẽ nghĩ biện pháp tìm cho ngươi, ngày mai ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, không cần chạy loạn.” Nói xong, tay nắm chặt tờ giấy kia bỏ đi mà không quay đầu nhìn lại.
Một cơn gió thu thổi qua, mọi người bị một trận lạnh run, Liên Thao là người đầu tiên cáo từ, Trương mẫu cũng vội vàng ra về, chỉ còn lại Tuyền Cơ và Khả Nhi hai mặt nhìn nhau.
Khả Nhi hưng phấn thật sự, vốn không nghĩ tới tiểu Vương gia lại đồng ý chuyện tiểu thư nhà nàng gả cho Vương gia, chỉ cần có thể trở thành thê thiếp, thì cả đời tha hồ hưởng vinh hoa phú quý, tưởng tượng có một ngày nàng được các nha hoàn khác tranh giành nịnh hót, Khả Nhi thiếu chút bật cười ha ha.
Tuyền Cơ liếc mắt một cái nhìn tiểu nha hoàn ngây thơ kia, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu bây giờ tạt nàng ấy một bát nước lạnh có thể nàng ta ngã bệnh dậy không nổi, thôi bỏ đi. Miễn cưỡng lắc lắc đầu Tuyền Cơ trở về phòng.
Ngày hôm sau, Tuyền Cơ vẫn quyết định tự mình đi ra ngoài, những thứ đã giao cho Triệu Tư Viễn, không lo mua không được, chỉ vì có một lần nàng trông thấy một cửa hàng làm đồng khí cũng không tồi, đúng lúc có thể nhờ họ làm cho nàng một cái bàn cờ để phát triển tài nghệ chơi mạt chượt, có Trương mẫu, Khả Nhi, và còn có Triệu Tư Viễn thường hay ghé chơi, còn có Liên Thao, không lo bị thiếu người để chơi mạt chượt.
Thay đổi một bộ trang phục bình thường, đeo một cái khăn che mặt, vừa ra tới cửa đã thấy Triệu Kiến Thận nghênh ngang đi tới, trong lúc nhất thời tiến thối lưỡng nan.
“Ăn mặc như vậy định đi đâu?” Tâm tình Triệu Kiến Thận thoạt nhìn có vẻ không tồi.
“Chỉ là đi ra ngoài mua sắm, tới cửa hàng đồng khí để làm vật dụng này nọ.”
“Ta cũng đang định ra ngoài, tiễn nàng một đoạn đường vậy.” Triệu Kiến Thận nói xong xoay người bước đi, hoàn toàn không cho Tuyền Cơ có cơ hội từ chối.
Tuy nhiên Tuyền Cơ cũng không ngại, cũng còn may, ít ra hắn không phải không cho nàng ra ngoài.
Triệu Kiến Thận rời phủ đương nhiên là long trọng xa hoa, Tuyền Cơ ở chung trong thùng xe với hắn cảm thấy cả người không thoải mái, tuy nhiên Triệu Kiến Thận chỉ cúi đầu nhìn những thư tín mà thuộc hạ hắn dâng lên, không để ý nhiều tới nàng, dần dần Tuyền Cơ cũng trầm tĩnh lại, bắt đầu cầm lòng không được trộm ngắm cái gương mặt đẹp trai quyến rũ đang nghiêm túc chú tâm làm việc…
Cửa hàng đồng khí cách Vương phủ không xa, khi Tuyền Cơ nhận ra đã tới con hẻm nhỏ dẫn đến cửa hàng, vội bảo ngừng xe.
Triệu Kiến Thận giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tới rồi sao?”
Tuyền Cơ cười nói: “Cửa hàng đó nằm trong con hẻm nhỏ, xe ngựa Vương phủ rất chói mắt, làm chủ nhân giật mình thì không hay ho, ta muốn xuống đi bộ, dù gì thì cũng chỉ có vài bước mà thôi.”
Điều quan trọng là, nếu để cho ông chủ cửa hàng nhìn ra được xe của Vương phủ, còn tưởng là khách hàng sang trọng, cứa ngọt nàng một dao thì phải làm sao?
Triệu Kiến Thận cười, bỏ bức thư tín trong tay xuống: “Ta đưa nàng đi.”
“Không cần đâu…” Tuyền Cơ nhìn nhìn trang phục sang trọng của Triệu Kiến Thận, chắc chắn sẽ bị mọi người nhận ra, nàng cười khổ cự tuyệt.
Đương nhiên Triệu Kiến Thận không chấp nhận có người từ chối hắn, không để ý lời của Tuyền Cơ ngang nhiên xuống xe đi vào con hẻm nhỏ, Tuyền Cơ bất đắc dĩ đành phải chạy theo sau.
Cửa hàng đồng khí này đã hoạt động lâu năm, trước cửa có treo một chuỗi các miếng đồng nhỏ chiết xạ ánh mặt trời, bất cứ người nào đi ngang qua đường, ánh mắt đầu tiên đều chú ý tới cửa hiệu này.
Tuy nhiên những người tới lui chỗ nãy đều là bình dân bá tánh bình thường, Triệu Kiến Thận xuất hiện, hình tượng giống như là khổng tước đi vào chuồng gà, hắn mặt dày mặc kệ những người đi đường nhìn hắn với ánh mắt kinh dị, vẫn nghênh ngang đi vào cửa hàng, tự nhiên tự tại như đang ở trong Vương phủ của hắn.
Ông chủ đang ngồi trong cửa hàng đưa tay lên dụi dụi mắt, nhìn kỹ người trước mặt, ông ta kích động lập tức dập gối quỳ trên mặt đất, lớn tiếng hô: “Bái kiến Vương gia.”
Triệu Kiến Thận khoát tay, cho ông chủ cửa hàng đứng dậy, Tuyền Cơ thầm cảm thấy kỳ lạ, nàng nhớ rõ cửa hàng này đâu phải sản nghiệp của Vương phủ.
“Hôm nay Vương gia hạ mình đến tiểu điếm, không biết… không biết…” Ông chủ cửa hàng vì khích động nên run cầm cập, nói lập cà lập cập.
“Lão Chu, không cần khách khí, bổn vương chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, cô nương này chính là Tạ quản sự của Vương phủ, nàng nói muốn tới nơi này đặt làm vài thứ.”
Ông chủ Chu đã sớm chú ý tới nữ nhân che mặt đứng sau lưng Triệu Kiến Thận, vốn còn đang đoán đó có phải là tỳ nữ mà Vương gia mới thu nhận không, vì lão nhớ rõ ít khi Vương gia đem theo nữ nhân bên người, vừa nghe nàng là quản sự của Vương phủ, lập tức bất chấp bất ngờ, vội vàng cung kính thi lễ.
Tuyền Cơ đáp lễ, nói ra ý định của nàng. Ông chủ Chu đối với Tuyền Cơ đương nhiên là một trăm phần trăm nhiệt tình.
Tuyền Cơ lấy bản vẽ ra, kỹ lưỡng khoa tay múa chân chỉ dẫn, ông chủ Chu tuy tứ chi phát triển, nhưng đầu óc cũng khá minh mẫn, đã hiểu được rất mau lẹ, tuy rằng còn chưa hiểu Tuyền Cơ muốn làm mấy thứ này để làm gì, nhưng nếu là Vương gia đích thân dẫn nàng đến, cho dù nàng ta có bắt lão ta làm một tòa đồng sơn, lão cũng tuyệt đối không từ chối, huống chi chỉ là hơn trăm miếng đồng nho nhỏ.
Tuyền Cơ nhất thời tò mò, lại hỏi tới chi tiết vấn đề đúc đồng khí, ông chủ Chu không ngờ tới một nữ nhân lại quan tâm tới việc này, bình thường ngay cả con lão cũng không có hứng thú gì với công việc này, lúc này thì lão ta như tìm được tri kỷ để bàn luận.
Tuyền Cơ căn cứ theo một ít vật dụng nàng đã xài qua ở thời hiện đại, tùy tiện cầm lên mấy nắm đồng kim loại, kiến nghị ông chủ làm ra một ít cải tiến, lão Chu nghe mà trong lòng không ngừng bội phục, hận không thể ngay lập tức quay về hậu xưởng làm theo lời Tuyền Cơ, hai người càng nói càng hợp ý, bất tri bất giác bỏ quên Triệu Kiến Thận sang một bên.
Kỳ thật Tuyền Cơ cũng không rành lắm vấn đề này, chỉ là nghĩ sau này được ông chủ Chu hỗ trợ làm ra rất nhiều đồ vật này nọ, tự nhiên hưng phấn, ông chủ Chu nói chuyện đã đời một hồi cuối cùng mới để ý tới Vương gia đang đứng ở một bên, lão giật mình kinh sợ, luôn miệng tạ lỗi không ngừng.
Thấy bộ dạng hoảng sợ của ông chủ Chu, Tuyền Cơ đành phải kéo Triệu Kiến Thận cáo từ rời đi.
Đi ra khỏi hẻm, đột nhiên Tuyền Cơ “ai da” một tiếng rồi quay trở lại, Triệu Kiến Thận kéo tay nàng hỏi: “Có chuyện gì?”
“Ta quên đưa tiền đặt cọc cho ông chủ Chu.”
“Yên tâm, chờ hắn làm tốt, nàng trả tiền cũng không muộn.”
“Người ta chỉ là làm ăn mua bán nhỏ.”
“Triệu Chính.” Triệu Chính hiểu ý lập tức đi tới cửa hàng đồng khí để đưa tiền đặt cọc.
“Còn muốn đi đâu không?” Triệu Kiến Thận hỏi.
“Uhm, ngươi không cần đi theo giúp ta nữa đâu, ta còn muốn đi lòng vòng, ngươi hãy trở về đi. Không phải ngươi đang bận làm việc hay sao?”
Triệu Kiến Thận lười đôi co dông dài, một tay xách Tuyền Cơ lên xe: “Nói tiếp chỗ muốn đi, hoặc sẽ quay về Vương phủ, tùy nàng chọn.”
Nói xong cầm lấy thư tín lên tiếp tục xem, Tuyền Cơ tức giận nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không còn cách nào khác, rầu rĩ nói: “Ta định đi tìm thợ mộc làm ghế dựa…”
Triệu Kiến Thận nói: “Quay về Vương phủ.”
“A?” Không phải đã nói nàng muốn đi đâu thì đi đó sao?
“Trên đường cái phía tây Vương phủ có toàn bộ thợ mộc tốt nhất kinh thành.” Triệu Kiến Thận nói, cũng không ngẩng đầu lên.
Tuyền Cơ nhìn gã nam nhân vùi đầu làm việc trước mắt, nhất thời bị mê hoặc, chẳng lẽ hắn định dành cả ngày hôm nay cho nàng?