Hi thân vương đưa mắt nhìn, Từ Vân vội vàng đi lên đưa Tuyền Cơ lên khoang tầng hai để nghỉ. Trên đường không nhìn thấy bóng dáng Dịch Thanh Vân, có lẽ là cố ý tách hai người bọn họ, để dễ bắt nàng làm con tin rồi.
Đại khái không quá thời gian một chén trà, thuyền đã cập bờ, Từ Vân cùng hai tỳ nữ thân thể to khỏe đến mời Tuyền Cơ xuống thuyền, khi bước trên ván cầu Tuyền Cơ cố tình nghiêng thân mình về một bên giống như bị trượt chân ngã, quả nhiên bóng người bên mình chợt lóe lên, một trong hai tỳ nữ to khỏe kia đã đỡ cánh tay Tuyền Cơ nâng nàng đứng lên, trong miệng lạnh như băng nói: “Quận chúa cẩn thận!” Phản ứng thật nhanh chóng, tay chân thật linh hoạt, rõ ràng là người có võ công.
Tuyền Cơ vỗ vỗ ngực, giả bộ như bị hoảng sợ, liên tục nói nguy hiểm quá.
Trên bờ Dịch Thanh Vân đang đứng một bên vẻ mặt không kiên nhẫn, thấy Tuyền Cơ đã đến, không đếm xỉa đến người khác, liếc mắt lắc mình tiến lại gần nhỏ giọng nói: “Cứ theo kế hoạch cũ…”
Tuyền Cơ còn chưa phản ứng kịp, Từ Vân đã tiến lên trước cẩn thận chắn trước người Dịch Thanh Vân xoay người nói: “Mời thiếu gia sang bên kia!”
Dịch Thanh Vân cười lạnh nói: “Ta cùng tiểu muội mình đang nói chuyện, ngươi chõ miệng vào làm gì?!”
Từ Vân chỉ cười cười nhưng không chịu nhường nửa bước.
Dịch Thanh Vân hừ một tiếng, phất tay áo xoay người lên ngựa.
Tuyền Cơ cũng được mời đến bên xe ngựa, một nữ tỳ to khỏe bỗng nhiên cúi mình nằm úp sấp xuống quỳ gối trước cửa xe, một tỳ nữ khác tiến lên giúp Tuyền Cơ bước lên để lên xe.
Ở chỗ Triệu Kiến Thận chưa từng có kiểu người giẫm lên người một cách phô trương thế này!
Tuyền Cơ một tay đẩy tay đang đỡ của tỳ nữ ra, nhìn người đang quỳ trên mặt đất nói: “Ngươi đứng lên!”
Tỳ nữ trên mặt đất vẻ mặt nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tuyền Cơ.
“Ta nói là ngươi đứng lên ngươi không nghe thấy à? Hay là muốn ta tìm Từ Vân đến phân phó ngươi mới đứng lên?” Tuyền Cơ giọng điệu bình thản nhưng thái độ cực kỳ cứng rắn.
Người tỳ nữ kia biến sắc, cẩn thận đứng lên trên mặt đất, cúi đầu đứng nghiêm chỉnh bên cạnh xe, không biết vừa rồi mình làm sai điều gì.
“Phủi váy cho sạch sẽ, lau khô tay đi!” Tuyền Cơ tiếp tục nói.
Tỳ nữ ngoan ngoãn nghe theo.
Tuyền Cơ bên này vẫn trù trì chưa lên xe, đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người, Từ Vân tiến lên khom người nói: “Bọn hạ nhân tay chân thô lỗ mạo phạm Quận chúa, xin Quận chúa thứ tội.” Nói xong quay đầu đưa mắt, một tỳ nữ khác trong đám người lập tức đi ra, đang định nằm úp sấp xuống hạ mình làm một cái thang người.
“Dừng!”
Từ Vân có chút không hiểu, đưa mắt cẩn thận nhìn về phía Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ lạnh nhạt nói: “Ta thích sạch sẽ, không muốn thấy người bên cạnh mình bò tới bò lui trên mặt đất, về sau bớt diễn những trò này trước mặt ta đi!”
Ánh mắt quét quét hai bên: “Mang một chiếc ghế đẩu đến!”
Từ Vân vội vàng nhận lệnh, chỉ một lát có người mang ghế đến, Tuyền Cơ lúc này mới ngông nghênh lên xe.
Dịch Thanh Vân cách đó mấy chục bước nhìn thấy, không đứng đắn mà huýt một tiếng sáo dài, cười nói: “Quận chúa nương nương uy phong thật lớn a!”
Tuyền Cơ như vậy, trước giờ chưa từng thấy, rốt cuộc tiểu muội này còn có mấy bộ mặt nữa đây? Quả thật rất rất thú vị!
Trong xe truyền đến tiếng Tuyền Cơ hừ một tiếng, nếu không phải mang theo mũ sa, chắc chắn sẽ tặng hắn một cái mặt quỷ.
“Phong cách lên xe” của Tuyền Cơ rất có uy lực, đoàn người tới nhà khách rồi đi, không người nào khác dám quỳ xuống trước cửa xe để cho Tuyền Cơ xuống, tự giác mang ghế đến, chiếc ghế này chắc là lấy từ trong nhà khách, được chế tác tinh xảo, bên cạnh tất cả các hoa văn đều được chạm rỗng tinh vi, nhìn màu sắc chắc chắn là gỗ tử đàn.
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn một cái, chống một tay xuống, nhẹ nhàng nhảy qua chiếc ghế xuống đất, thuận tay chỉnh nhẹ lại làn váy, bên tai liền nghe thấy tiếng cười ha hả điên cuồng của Dịch Thanh Vân.
Một đoàn thiếp thân nô tỳ đi ra nghênh tiếp cùng với Hi thân vương thấy thế đều trợn mắt há hốc mồm, người Quận chúa này… này… này… thật quá thất lễ rồi! Ngại mặt mũi của Vương gia, mọi người đều cúi đầu làm bộ nhìn ngó xung quanh, giả trang như cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có tiếng cười của Dịch Thanh Vân không nể nang gì lúc này vẫn còn vang lên không ngớt.
Tuyền Cơ nghiêng đầu nhìn hắn một cái nói: “Cười đủ chưa?”
Dịch Thanh Vân xoa bụng cắn răng chịu đựng nín cười nói: “Đủ rồi đủ rồi!”
Hi thân vương nhìn thấy hai đứa con bất trị đến mức này, tức giận đến không còn lời nào để nói, phất tay áo một cái xoay người đi vào trong.
Tuyền Cơ vốn chính là cố ý làm cho hắn xem, nếu người xem đã không còn, tất nhiên sẽ không phải diễn tiếp nữa, sau đó cũng cất bước vào theo.
Trên đường hướng kinh thành, mọi người trong Hi Vương phủ liên tiếp bị những hành động khác người của Tuyền Cơ làm cho không biết phải làm sao, cái mặt nạ cha hiền của Hi thân vương cũng có mấy lần không đeo lên nổi, có lần nhìn thấy Tuyền Cơ và Dịch Thanh Vân ngồi trên nóc nhà ngắm trăng, rốt cục không thể nhịn được nữa mà nổi giận.
Hi thân vương vì giữ thể diện, giấu giếm sự thật về sự ngờ nghệch của con gái mình, từ trước đến nay tuyên bố với bên ngoài con gái mình lúc nhỏ cơ thể vốn yếu ớt cần tĩnh dưỡng đặc biệt, chỉ có một số lão nhân thân tín ở Vương phủ mới biết được nội tình, giờ những người này lại cảm thấy Tuyền Cơ không hề ngờ nghệch, nhưng so với ngờ nghệch còn kinh khủng hơn!
Tuyền Cơ tác quái như vậy, kỳ thật là muốn trút hết những hờn giận với phụ thân từ kiếp trước lên người Hi thân vương, cả hai đều không đáng làm cha!
“Từ Vân, ngươi nói như thế nào có thể làm cho hai đứa con ngỗ nghịch trở nên ngoan ngoãn hợp tác với ta?” Hi thân vương chắp hai tay sau lưng đứng trước cửa sổ thư phòng nói.
“Vương gia đừng lo, thiếu gia tuy rằng tính tình ngang ngạnh không chịu gò bó nhưng lại rất coi trọng tình nghĩa, chỉ cần khống chế được người hắn để ý, không lo thiếu gia không nghe lời Vương gia nói. Về phần Quận chúa…” Từ Vân bắt đầu do dự.
“Quận chúa thì sao? Con bé này không ra thể thống gì, nếu không phải để ý chuyện nó có thể là Thiên nữ, hừ!” Hi thân vương vỗ bàn một cái, hiển nhiên đối với Tuyền Cơ cực kỳ quan tâm.
Từ Vân nói: “Quận chúa lần này trở lại Ninh quốc, hành vi tính tình quả thật thay đổi rất nhiều, không nói đến việc so với trước đây, chỉ cần so sánh với những nữ tử đồng tuổi cũng… là đặc biệt vô cùng, tiểu nhân lén tìm người hầu Quận chúa trước đây để phân biệt, đều nói tướng mạo rõ ràng là giống nhau, nhưng chung quy vẫn cảm thấy không phải là cùng một người. Điều tra kỹ lưỡng những việc Quận chúa đã từng làm ở Kỉ quốc, theo như thám tử hồi báo Quận chúa được cứu rồi đưa đến Triệu Vương phủ, được sắp xếp ở một biệt trang, hơn một năm trước không biết vì sao bỗng nhiên được Triệu Vương gia coi trọng lúc này mới đưa về Vương phủ ở kinh thành, từng thấy Quận chúa cùng Thế tử của Triệu Vương gia cùng du ngoạn kinh thành, lại nghe nói người trong Vương phủ cũng không gọi nàng là phu nhân, mà là Tạ quản sự... Chỉ sợ thân phận của Quận chúa trong Triệu Vương phủ cũng không đơn giản.”
“Triệu Kiến Thận chẳng qua chỉ là người ngoại tộc được phong vương, dù được Thừa Thiên đế sủng ái cũng sao có thể làm Quốc vương Kỉ quốc được, trừ phi hắn soán vị đoạt quyền… Nếu như thế thật, Kỉ quốc tất loạn, đối với Ninh quốc ta trái lại là một chuyện tốt.” Hi thân vương trầm ngâm nói, nghĩ một chút liền thấy cả người toát mồ hôi lạnh, nếu người con gái này thật sự là Thiên nữ, lần này không trở lại Ninh quốc, Triệu Kiến Thận chẳng phải rất có thể ứng nghiệm lời tiên đoán trở thành “Thánh chủ”?! Kỉ quốc cùng Ninh quốc lại cách núi non trùng điệp, tin tức không tiện, có thể biết được mười mấy năm trở lại đây Kỉ quốc vẫn nghỉ ngơi dưỡng sức, trong khi Ninh quốc từ từ suy bại, liền có khả năng nhất thống thiên hạ.
Phía Nam Ninh quốc có Nhạc quốc hung hăng ngoan cố, Phụ vương lại cố tình trù trì việc quyết định lập người làm Thái tử, làm cho triều đình trên dưới tranh đấu với nhau càng ngày càng nghiêm trọng, làm hao tổn không biết bao nhiêu sức mạnh của quốc gia. Một khi Nhạc quốc, Kỉ quốc đồng thời làm loạn, nước đầu tiên có nguy cơ bị tiêu diệt chính là Ninh quốc.
_________________