Hồng Dực trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Huynh muốn nhiều chuyện?!” Tuy rằng nàng rất muốn khôi phục ký ức về bọn họ cho Dịch Thanh Vân, nhưng nàng không chắc chắn mười phần thành công, tạm thời không muốn tiết lộ nhiều cho Dịch Thanh Vân.
Suốt đường đi Dịch Thanh Vân bị Hồng Dực mỉa mai quen rồi cũng không tức giận, lẩm bẩm nói: “Ta sợ nàng chịu thiệt thòi, Trầm Kiếm là gian thương trăm phần trăm, cho đến bây giờ đều là hắn chiếm lợi ích từ người ta.”
Người này đang lo lắng cho nàng? Tâm tình Hồng Dực tốt, nhu tình vô hạn chủ động dựa vào lòng Dịch Thanh Vân. Biểu hiện nét mặt của tiểu nữ nhân này nếu để cho thủ hạ của nàng thấy, e là sẽ cho rằng người khác cải trang giả dạng thành giáo chủ.
Dịch Thanh Vân ôm ấp mỹ nhân, lá gan cũng lớn hơn, nói liên miên cằn nhằn: “Nàng xem lần này cứu tiểu muội của ta ra, hắn sai khiến Quỷ Công giáo của nàng làm việc, tự mình bắt lấy tiểu muội, lại dễ dàng khiến cho Nhạc Nghịch đưa trở về… Gian xảo muốn chết! Nàng phải cẩn thận tên kia, hắn ngoại trừ đối với tiểu muội còn có thể hạ thủ lưu tình, đối với người ngoài thì bất kể là việc gì cũng làm được.”
Hắn biết rõ hàng ngàn người trước đây bắt cóc tiểu muội ở Thành quốc, cuối cùng toàn bộ đều bị phơi thây nơi hoang dã, ai đã ra tay không cần phải nhiều lời.
Lúc này không thể nói lời yêu thương khác sao? Hồng Dực trừng mắt liếc Dịch Thanh Vân một cái, nói: “Biết rồi! Huynh thật rườm rà.”
Dịch Thanh Vân bị đả kích lớn, buồn rầu cúi đầu chôn vào hõm vai Hồng Dực, không hé răng.
“Này! Huynh không muốn nói lời nào khác sao?” Hồng Dực nhịn không được hỏi, còn mang tiếng là Hoa công tử ư, những lúc cần nói lời trăng gió thì lại trở thành một cái hủ nút rồi.
“Nàng chê ta rườm rà...” Dịch Thanh Vân ồm ồm nói.
Lại còn thù vặt nhớ dai nữa! Hồng Dực trở mặt khinh thường, muốn mở miệng nói điều gì đó, lại không biết nói gì, đành phải tùy tiện tìm đề tài nói chuyện: “Ta hoài nghi Trầm Kiến là hậu nhân của Xích gia.”
“Xích gia?”
“Ừ, chính là hậu duệ của Thánh quân trong truyền thuyết.”
“Các ngươi… Các ngươi không có quan hệ chứ, các ngươi một người họ Hồng, một người họ Xích…” Dịch Thanh Vân bắt đầu nổi lên ghen tuông.
Ngốc tử này thật ra rất có năng lực liên tưởng nha! Hồng Dực khẽ cười nói: “Tổ tiên đầu tiên Hồng gia của chúng ta là tế sư của Thánh quân.”
“Ồ?”
Nếu đã mở đầu thì Hồng Dực cũng kể rõ ràng từ đầu đến cuối chuyện nhà mình cho Dịch Thanh Vân nghe.
Hồng gia lúc ấy là trọng thần duy nhất biết chuyện Thánh quân sai khiến con út giám sát đứa con cả, vẫn ở lại trong triều đảm nhiệm tế sư, đời đời truyền dạy việc nắm giữ phương pháp bí mật khởi động thần khí, lúc ấy Thánh quân để lại mệnh lệnh là một khi huyết mạch (hậu duệ) của đứa con cả vô đạo thì người đời sau của con út ra mặt phế bỏ Hoàng đế. Muốn người nhà Hồng gia phối hợp chặt chẽ từ bên trong.
Sau này Hoàng đế ngu ngốc, thiên hạ đại loạn, thần khí bị trộm. Hồng gia vô tình đã không thể đợi được con cháu ấu tử xuất hiện. Ngay lúc đó gia tộc họ Hồng rơi vào đường cùng đành phải mang theo người nhà thoái ẩn đến vùng núi Xích Thánh.
“Chẳng trách nàng quen thuộc với núi Xích Thánh như vậy, thì ra nơi đó vốn chính là sào huyệt của các người!” Dịch Thanh Vân bừng tỉnh hiểu ra, rất nhanh liền nổi lên sự nghi ngờ: “Nhưng mà tại sao sau đó các người lại dọn đi?”
“Bởi vì Nhạc gia.”
Hồng Dực suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra sở dĩ ta đáp ứng Trầm Kiếm giúp hắn ám sát đại thần Nhạc quốc, có hai nguyên nhân: một là thay tổ tiên Hồng gia báo thù, phá hoại số kiếp của Nhạc gia; hai là muốn kích thích Nhạc Nghịch ra tay giúp ta thanh trừng kẻ phản nghịch trong giáo.”
Năm đó Hồng gia định cư ở núi Xích Thánh. Bởi vì nơi đó có tế đàn mà tổ tiên Hồng gia lúc trước tự mình thay Thánh quân giám sát thi công, trên tế đàn có cửa cơ quan, nối liền tế đàn xuống đường hầm bí mật xuyên suốt bốn hướng. Thánh quân vốn tính toán sau này con cháu gặp nạn có thể dùng nơi này làm nơi cư trú tránh nạn, ngược lại giáo phái của Hồng gia lại dùng trước.
Trên tế đàn có lưu lại thánh khí của Thánh quân, ngoại trừ Hồng gia, Xích gia và người mệnh trời thì người bình thường căn bản không thể đến gần cửa vào đường hầm bí mật trên tế đàn. Nhưng mà Hồng gia vẫn bị một gia tộc quyền thế ở địa phương phát hiện tung tích.
Gia tộc quyền thế này họ Nhạc, cũng chính là hoàng tộc Nhạc quốc sau này.
Nhạc gia có một vị thiếu niên công tử tinh thông thuật số sắp xếp số mệnh, hắn quyến rũ một nữ nhân Hồng gia, lừa nàng đem tro cốt của tổ tiên Nhạc gia niêm phong cất vào vị trí riêng biệt trên tế đàn, từ nay về sau nhờ vào thánh khí của Thánh quân cải biến số mệnh Nhạc gia, Nhạc gia một mạch phát triển lớn mạnh thành lập Nhạc quốc.
Mà Nhạc gia công tử này đã động tay động chân trên tro cốt tổ tiên, khiến người Hồng gia, Xích gia biết rõ tế đàn bị động tay chân, nhưng không cách nào lấy tro cốt ra, thậm chí ngoại trừ người Nhạc gia thì không người nào có thể phá hư tế đàn làm ảnh hưởng đến vận số của Nhạc gia.
Người Hồng gia tự cảm thấy hổ thẹn với Thánh quân, sau đó nữ nhân Hồng gia đã phạm phải sai lầm lớn đó đã tự sát tạ tội. Hồng gia dời nhà ra khỏi núi Xích Thánh, thề trả thù Nhạc gia. Nhưng mà Nhạc gia lúc đó đã không còn giống như xưa, hai nhà báo thù lẫn nhau, thù hận càng kết càng sâu.
Sau này Nhạc gia ổn định giang sơn, Hồng gia nhận thấy trong nhất thời không thể hạ bệ Nhạc gia, vì thế lại ở ẩn, thành lập Quỷ Công giáo, nghiên cứu chế tạo độc dược, cơ quan, dịch dung, kỹ năng ám sát của các giáo khác, thu nhận môn đồ rộng rãi từ từ tính kế tiếp theo.
Quỷ Công giáo từ từ lớn mạnh, trong nội bộ giáo xuất hiện nhiều phe phái, chưa báo thù đã bắt đầu đấu đá lẫn nhau trước, đến đời của Hồng Dực và phụ thân, vấn đề càng nghiêm trọng hơn. Tuy rằng Hồng Dực cuối cùng cũng thắng lợi, ngồi trên ngai vàng giáo chủ, nhưng ở dưới không ít người mang lòng khác muốn phá rối, phe cánh lớn không nghe lệnh.
Hồng Dực và Trầm Kiếm hợp tác, dứt khoát nhân cơ hội Nhạc Nghịch đuổi giết Quỷ Công giáo, mượn tay Nhạc Nghịch gạt bỏ bè cánh khác trong giáo. Tuy rằng không nhất thiết có thể thanh trừng sạch gọn, nhưng mà trải qua chiến dịch này, số ít cá lọt lưới còn lại cũng khó có thể gây ra sóng to gió lớn gì.
Dịch Thanh Vân nghe Hồng Dực nói xong, bừng tỉnh hiểu ra: “Ta có thể giải thích thế này, nếu Trầm Kiếm là hậu nhân Xích gia, nhìn thấy Nhạc Nghịch phá tế đàn của tổ tiên, tại sao chẳng những không tức giận còn có dáng vẻ rất vui, thì ra là đã sớm có âm mưu! Gian trá, thật sự là quá gian trá! Một tảng đá nện xuống đập thật nhiều con chim nha!”
Dịch Thanh Vân từng nghe Tuyền Cơ nói qua điển tích “Một hòn đá ném hai con chim”, vô tình liền tự động thay đổi cách nói ấy một chút tự mình bày tỏ sự thán phục về trình độ phúc hắc của Trầm Kiếm.
Suy nghĩ tiếp, rồi trong lòng lại nổi lên sợ hãi, Trầm Kiếm phúc hắc, vị nương tử tương lai này của mình chỉ sợ cũng không phải dễ chọc, căn bản là nham hiểm, gian xảo, thủ đoạn ác độc xấp xỉ với Trầm Kiếm.
Đầu tiên là phái người bố trí trước trận thế nghi binh trên đường Nhạc Nghịch đi núi Xích Thánh, tạo ra đủ loại sự cố, làm cho Phù Dương và Nhạc Nghịch cho rằng là “Nội gián”, để tiện cho việc giám sát bảo vệ tụ tập tất cả đại thần đi theo ở cùng một chỗ trước tế đàn, lại thấy chính xác hai người ở trên tế đàn mất đi sức phản kháng, nhân lúc lòng quân đại loạn nghi thần nghi quỷ đột nhiên phát động tập kích, dùng hỏa dược lợi hại âm độc, kết nối chặt chẽ, chẳng những giúp cho Tuyền Cơ và Trầm Kiếm có dư giả thời gian thoát đi, cũng khiến Nhạc Nghịch nổi điên dưới sự tác động của việc trước là mất đi Hoàng hậu, sau là bị tổn hại trọng thần mà ra tay phá hủy tế đàn, phá hủy cục diện hiếm thấy mà tổ tiên nhà mình đã bố trí, từ nay về sau vận số hoàn toàn thay đổi.
Trầm Kiếm và Hồng Dực, hai Đại ma vương phúc hắc liên kết, Nhạc Nghịch dưới tình cảnh hoàn toàn không biết gì về đối thủ, thua cũng coi như không oan uổng.
“Ơ? Nhạc Nghịch là người Nhạc gia, chẳng lẽ không biết ân oán hai nhà các người? Không biết bí mật của tế đàn?” Dịch Thanh Vân đột nhiên nhớ đến một điểm đáng nghi.
“Không biết. Nhạc Nghịch giết cha giết anh đoạt được ngôi vị Hoàng đế, mà chuyện bí mật này từ trước đến nay chỉ miệng truyền tai cho người kế vị.” Hồng Dực khẽ mỉm cười, rất đắc ý.
_________________