Rùa nhỏ sau khi bị ăn sạch, cảm thấy lòng tự trọng bị thương, đặc biệt khó nói chuyện. Đại ma vương cho là nàng đây có thể tùy tiện triệu đến thì đến, bảo đi thì đi sao?
“Huynh hai lần bỏ lại ta mặc kệ!” Rùa nhỏ lật lại nợ cũ, một bên lại nhịn không được trộm ôm vòng quanh thắt lưng nam nhân, lo lắng hắn một lời không hợp, lại bỗng nhiên rời đi.
Kỉ Kiến Thận im lặng, sinh nhật đêm đó hắn rời đi là sợ chính mình buồn bực sẽ làm ra những chuyện khiến bản thân hối hận, tỷ như không cẩn thận làm tổn thương tới nàng, mà ngày hôm qua, hắn lại là cố ý tỏ thái độ muốn bức Tuyền Cơ chủ động cầu hòa.
Ai ngờ dồn ép thiếu chút nữa đem rùa nhỏ bức ép quay về trong mai… Ai!
Hôn nhẹ trán của Tuyền Cơ, thành tâm nói: “Ta sẽ không lại bỏ nàng lại một mình.”
“Cho dù ta làm cho huynh rất tức giận cũng không thể xoay người rời khỏi!” Tuyền Cơ nhân cơ hội yêu cầu.
Kỉ Kiến Thận gật đầu đáp ứng.
“Huynh sẽ đối ta thật tốt, thật tốt, ta làm sai cũng phải kiên nhẫn nghiêm túc nghe xong giải thích của ta, không được giở thói cáu kỉnh loạn xạ!” Tiếp tục thêm vào điều kiện. Lúc này Tuyền Cơ đã xác nhận, Đại ma vương không phải muốn đuổi nàng đi, cũng luyến tiếc đuổi nàng đi, một khi đã như vậy, vì sự chung sống của hai người sau này, tự nhiên phải nói rõ ràng trước.
Rùa nhỏ trên mặt còn vương nước mắt. Nhưng bộ dáng yếu ớt đã muốn đổi thành một bộ vênh mặt hất hàm sai khiến không cho phản bác. Kỉ Kiến Thận bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không bị lừa…
Ai bảo chính mình cứ thích con rùa nhỏ này chứ? Kỉ Kiến Thận cười khổ gật đầu đáp ứng.
Âm mưu không thành. Còn bị cắn ngược lại một ngụm lớn. Sự thất bại đáng xấu hổ lại ngọt ngào như vậy, là lần đầu tiên Kỉ Kiến Thận nếm trải được từ lúc có trí nhớ đến nay! Không đòi chút ưu đãi, làm sao có thể cam tâm?
“Ta đối với nàng tốt như vậy, nàng tính hồi báo ta cái gì hả?” Đại ma vương cắn cắn lỗ tai rùa nhỏ đòi hỏi.
Rùa nhỏ một bên né tránh công kích ngứa ngáy thân mật, một bên cười nói: “Ta cho huynh một cái danh phận được rồi!”
Đại ma vương hết sức vui mừng. Không dám tin tưởng lỗ tai của chính mình. Đem rùa nhỏ lật lại đây ánh mắt nhìn nàng chăm chú nói: “Nàng nói cái gì?”
Rùa nhỏ lười biếng duỗi thân mình ra một chút, làm bộ làm tịch nói: “Lời hay không nói lần thứ hai!”
“Tuyền Cơ…” Đại ma vương không hài lòng. Một đôi ma trảo bắt đầu hướng trên người nàng tìm kiếm nơi mẫn cảm, mãi đến khi Rùa nhỏ bị chỉnh đến kêu oa oa, cuối cùng rốt cuộc đầu hàng, hai mắt ngập nước nói: “Ta nói a! Ta nói a! Tha cho ta đi!”
Đại ma vương đắc ý nói: “Ân hừ, ta đang lắng nghe đây!”
“Ta gả cho huynh, làm thê tử của huynh!”
Âm thanh từ trên trời đến không không bằng cái này!
Trong lòng Kỉ Kiến Thận dường như bị vui sướng vô tận căng tràn trong nháy mắt, hắn vốn chỉ tính toán thêm mấy yêu cầu. Không nghĩ đến thế nhưng được ước định cả đời của Tuyền Cơ.
Đối với Tuyền Cơ mà nói, hôn ước không chỉ là một hình thức, là nàng bày tỏ thái độ nguyện ý tin tưởng có thể cùng hắn bên nhau cả đời.
Giống như một người đã quen chờ đợi thậm chí còn cảm thấy phải chờ đợi như vậy cả đời, đột nhiên phát hiện thứ mình chờ lại xuất hiện trước mặt mình rồi, cảm giác vui sướng đó không cách nào dùng ngôn ngữ mà biểu đạt được.
Chỉ có thể dùng hành động thực tế để biểu đạt…
Vì thế, kết quả của miệt mài quá độ chính là, Tuyền Cơ lại ngủ cả ngày…
Vừa tỉnh lại, người đã thuận lợi bị chuyển vào phòng của Kỉ Kiến Thận, lại bắt đầu cuộc sống ở chung hạnh phúc ngọt ngào.
Thuyền lớn thuận buồm xuôi gió, lại qua mấy ngày, rốt cuộc đến kinh thành.
Kỉ Kiến Thận cũng không tính toán tiếp tục gạt Dịch Thanh Vân cùng Hồng Dực thân phận của chính mình, trực tiếp an bài bọn họ đến ở phủ Thái tử.
Dịch Thanh Vân khi biết thân phận của Kỉ Kiến Thận, lắp bắp kinh hãi thật to. Bất quá ngoại trừ một bụng nghi hoặc ra, cũng không có ý tưởng khác. Hồng Dực chính là hừ lạnh một tiếng, một bộ dáng “Quả nhiên như thế!”
Việc đầu tiên Tuyền Cơ làm chính là đi xem Kỉ Tư Viễn.
Kỉ Tư Viễn thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, mỗi ngày thay Kỉ Kiến Thận vào triều xử lý công việc, biết Tuyền Cơ hôm nay trở về, việc đầu tiên sau khi hạ triều chính là chạy đi phủ Thái tử chờ.
Đoạn thời gian này, Kỉ Kiến Thận tuyên bố với bên ngoài đang mang bệnh trong người, tạm thời do Thái tử giám quốc, Trương Kiều Dư giúp đỡ. Kỉ Tư Viễn mỗi ngày thi hành chức giám quốc, người cũng trầm ổn thành thực không ít.
Tuyền Cơ tận mắt nhìn Kỉ Tư Viễn yên lành đứng ở trước mặt, tâm treo lên rốt cuộc bỏ xuống, tuy rằng trước kia rất nhiều người nói với nàng Kỉ Tư Viễn đã bình an vô sự, nhưng là nàng chính mắt gặp qua hắn miệng phun máu tươi, không có một chút sức sống nằm ở trong tuyết, luôn cảm thấy trong lòng không yên.
Hai người cười nói một hồi, Tuyền Cơ mới phát hiện ra trên người hắn mặc triều phục Thái tử. Nhịn không được hai mắt tỏa sáng, vòng quanh hắn dạo qua một vòng nói: “Ngươi càng ngày càng giống cha ngươi!”
Đều là triều phục Thái tử, Tuyền Cơ từng xem Kỉ Kiến Thận mặc qua. Hai phụ tử một cái khuôn mẫu tướng mạo xuất chúng in ra, mặc vào cùng khoản miện phục, nhưng là phong thái khác nhau, có lẽ là bởi vì tuổi trẻ, Kỉ Tư Viễn trên người thiếu chút thâm trầm uy nghi, lại nhiều chút hương vị dương quang nhẹ nhàng khoan khoái.
“Ánh mắt của ngươi là có ý gì?” Kỉ Tư Viễn xem Tuyền Cơ nhìn chằm chằm vào hắn, trong lòng phấn khở cao hứng rồi lại có chút xấu hổ mất tự nhiên.
“Tiểu Viễn, thương thế của ngươi thật sự không có việc gì sao?” Tuyền Cơ bỗng nhiên nói.
Kỉ Tư Viễn bất đắc dĩ nói: “Không có việc gì, không có việc gì, ngươi thật phiền!”
Tuyền Cơ nghi hoặc nói: “Sao ta lại cảm thấy xem ra hình như ngươi già thêm một tuổi vậy?”
Kỉ Tư Viễn tức giận đến đỏ mặt tía tai, nữ nhân xấu xí này sẽ không nói được câu gì tốt đẹp! Hắn rõ ràng là thành thục ổn trọng có được không!
Tuyền Cơ nhìn hắn sinh khí, lập tức cười rộ lên nói: “A, như vậy đúng rồi, nhìn lại thì trẻ hơn rồi đó. Ta nói nha, sao ngươi đang yên đang lành lại biến mình thành âm dương quái khí như vậy.”
“…” Kỉ Tư Viễn lười giải thích, Tuyền Cơ căn bản là chỉ nhìn bộ dạng tiểu hài tử mạnh mẽ bạo liệt của hắn trước kia thuận mắt.
“Tiểu Viễn, hai ám vệ ngày đó cứu ta, ngươi nói có một người hy sinh vì nhiệm vụ, còn một người đã cứu trở về, ta muốn đi xem bọn họ. Bọn họ có người nhà sao?”
“Bọn họ đều là cô nhi, tất cả các ám vệ đều là cô nhi, cái người hy sinh vì nhiệm vụ chôn cất ở Hạo khí viên ngoài kinh thành, người cứu trở về kia thương thế quá nặng, sau này không thể động võ, Triệu An an bài hắn ở trong biệt trang dưỡng thương, sau này hẳn là sẽ ở trong biệt trang sinh hoạt.
“Ân, ta đây có rảnh sẽ đi bái tế vị hy sinh vì nhiệm vụ kia một chút trước được rồi.” Tuyền Cơ quyết định nói.
Triệu Tư Viễn cứng lại, đại điển lập Hậu trong cung đã chuẩn bị gần xong, Tuyền Cơ lập tức là Hoàng hậu một nước, lấy thân phận của nàng thì không cần thiết phải như thế, nhưng cũng hiểu được tính tình của Tuyền Cơ, cũng không lên tiếng ngăn cản.
Nhưng là nói đến hai vị ám vệ kia, Triệu Tư Viễn trong lòng nhớ lại chuyện Tuyền Cơ nhảy núi cứu hắn, không nhịn được lớn tiếng nói: “Bảo hộ nữ nhân là trách nhiệm của nam nhân, về sau mặc kệ cái tình huống gì, ngươi cũng không thể làm chuyện điên rồ! Phụ hoàng và ta nghe nói ngươi nhảy núi, suýt nữa bị ngươi hù chết!”
Nghĩ đến Tuyền Cơ thế nhưng nguyện ý chết, Kỉ Tư Viễn kinh tâm muốn chết rồi lại âm thầm vui sướng: Mặc kệ như thế nào, trong lòng nàng, ta là người rất quan trọng.
“Nhưng là nếu muốn ta nhìn thấy ngươi bị người ta ném xuống dưới vách núi, cho dù ta sống, ta cũng sẽ mỗi ngày gặp ác mộng. Nếu là như vậy, ta làm sao ngủ được ngon giấc? Thì sống còn có gì thú vị nữa chứ?” Đối với Tuyền Cơ mà nói, sống lay lắt không bằng chết tử tế, sống mà phải chấp nhận thương tâm thống khổ kia mới là tra tấn.
Kỉ Tư Viễn hừ nói: “Nữ nhân ngu ngốc!” Ra vẻ khinh thường xoay người sang chỗ khác, che giấu ánh mắt đỏ lên của mình.