“Vì sao không được?” Tuyền Cơ trừng to mắt quyết định vì tiền tài vạn ác mà cố gắng lý sự.
Lam Tích cười khổ nói: “Hoàng cung mặc dù là hành cung, đó cũng là chỗ ở của Hoàng thượng và Hoàng hậu, tượng trưng cho chỗ ở của vương quyền, tại sao có thể tùy tiện để mọi người đều đến ở được? Đây không phải là dung túng cho người bên ngoài nảy sinh lòng không phục sao?”
Được rồi! Lam Tích đã thẳng thắn nói rõ, trong quan niệm của Tuyền Cơ không có khái niệm về quyền lực hoàng gia tối cao, tôn ti cương thường (nguyên tắc đạo đức cơ bản thời phong kiến), ý tưởng thối như vậy, cho dù là Hoàng thượng có tư tưởng tiến bộ như thế nào cũng nhất định không thể đồng ý.
Tuyền Cơ có phần hiểu được ý của nàng. Cũng đúng! Nhà trắng của nước Mĩ bất quá cũng chỉ ngẫu nhiên mở cửa một phần cho dân chúng đi tham quan, cũng sẽ không để cho người thường tùy tiện vào ở, suy nghĩ của mình có chút giống trò đùa trẻ con.
Suy nghĩ một chút vẫn chưa từ bỏ ý định, quyết định đổi phương pháp: “Vậy mời người đến ăn cơm có thể chứ!”
Lam Tích chần chừ gật đầu, mời ăn cơm đương nhiên không thành vấn đề, nhưng mà không biết trong bữa cơm này có huyền cơ gì, cho nên vẫn là không nên thiếu cảnh giác.
“Chúng ta định kỳ tổ chức tiệc tối từ thiện trong hoàng cung, mời một ít thương gia quyên góp tiền đổi lấy tư cách vào trong ăn cơm thuận tiện quyên tiền cho quốc gia!” Tuyền Cơ đắc ý vênh váo nói.
Lam Tích hướng mắt lên nhìn trời một cái, “tiệc tối từ thiện” là cái gì nàng không hiểu lắm, nhưng nàng đã hiểu trọng tâm tư tưởng là: “Đòi tiền”.
Hoàng hậu nương nương chính là một người tham tiền, nói đến tiền so với đại lão bản chân chính của Trầm thị, Hoàng đế Kỉ quốc vĩ đại còn yêu thích hơn.
Tuyền Cơ suy tính một chút, kích động chạy về tẩm cung suy nghĩ để nắm rõ chi tiết rồi ghi lại, đến buổi tối lúc cậu đến thăm nàng thì nghiên cứu thật cặn kẽ. Đến lúc đó phái “Đại diện hoàng thất” của Kỉ quốc ở đây, cách một thời gian lại bày một yến hội, kẻ có tiền thì sẽ thích hư vinh, còn không phải kiếm được rất nhiều tiền sao?
Người ta là hiền thê đấy! Bị mẹ chồng ác độc ép về nhà mẹ đẻ còn toàn tâm toàn ý vì tướng công gom góp tài sản. Dễ dàng lắm sao?
Vào lúc chạng vạng tối Vạn Tố Hòa nhập cung. Sắc mặc có chút âm trầm. Tuyền Cơ vốn đang hăng hái bừng bừng muốn chào hàng kế hoạch kiếm tiền lớn của mình với hắn. Nhưng nhìn bộ dáng này của hắn liền hỏi trước: “Cậu, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Vạn Tố Hòa nhìn nàng nói: “Có vài việc… Tuyền Cơ. Con… ngoại công của con chỉ sợ không ổn.”
Tuyền Cơ chớp mắt mới phản ứng kịp ngoại công từ miệng cậu là chỉ người nào. Đổ mồ hôi a! Nàng thật sự không xem người lòng dạ hiểm độc dám giết hại nữ nhi mưu cầu quang vinh là ngoại công đâu.
“Ông ấy bị bệnh?” Tuyền Cơ dè dặt hỏi. Tuy nàng biết Vạn Tố Hòa cùng với lão Vạn Trác này xưa nay bất hòa. Nhưng mà dù sao cũng là cha con ruột thịt. Ở chung hơn mười năm, rốt cuộc vẫn tồn tại tình cảm sâu sắc.
Vạn Tố Hòa gật gật đầu. Lúc trước Ninh kinh biến loạn, lúc Cảnh Hòa đế xử lý Bình Tương thân vương và Bình Mục thân vương, Vạn Trác cũng đã bị liên lụy, bắt đầu bị cấm vệ quân giam lỏng. Sau đó Cảnh Hòa đế ở trong Phượng Tường cung của Hoàng hậu bị trúng gió hôn mê. Trong kinh đại loạn. Lúc này mới thả hắn ra.
Vạn Trác tính toán nửa đời, cuối cùng tất cả mưu đồ đều thất bại, tuy rằng trốn thoát được nguy nan tai ương lao ngục và tịch biên gia sản, giết cả họ, nhưng cũng bị chấn động rất lớn. Trong một đêm từ một người ngang ngược độc đoán mưu quyền, biến thành một lão già suy nhược nản lòng thoái chí, tình hình sức khỏe ngày càng sa sút.
Cuối cùng nhờ Kỉ Kiến Thận nghĩ rằng Vạn gia xem như là thân thích của Tuyền Cơ, hơn nữa Vạn Tố Hòa có công lớn trong việc của Ninh quốc, cho nên đối với gia tộc họ Vạn rất khoan dung, người nhà họ Vạn nhậm chức trong triều đình chỉ cần không quá ác độc, vẫn có thể giữ chức vụ, tất cả vẫn giữ lại làm việc, nhưng thanh thế đương nhiên không lớn như trước.
Vạn Tố Hòa cùng với mọi người trong dòng họ không thân thiết lắm. Hầu như tất cả mọi người trong Ninh kinh đều biết, nếu không phải đến thời điểm nguy cơ, người Vạn gia cũng không dám tìm đến hắn, lần này đến thông báo cho hắn biết bệnh tình Vạn Trác nguy kịch chính là thứ đệ (em trai con vợ lẽ) Vạn Tố Lễ của hắn.
Vạn Tố Hòa tuy rằng mạnh miệng, nhưng mà đúng như Tuyền Cơ suy nghĩ, dù sao cũng là cha ruột ở chung nhiều năm, cho nên sáng sớm hôm nay nghe xong câu nói của Vạn Tố Lễ, liền trở về gặp mặt Vạn Trác.
Sắc mặt Vạn Trác so với tóc bạc trên đầu còn muốn tái nhạt hơn, nhìn thấy đứa con cả kiêu ngạo tưởng rằng đã bỏ đi thì vừa vui vẻ lại vừa hổ thẹn, tiều tụy vô lực nói: “Trước khi chết ngươi bằng lòng đến gặp mặt ta, ta đã mãn nguyện rồi. Ta đáng nhận báo ứng này, cầu xin ngươi nể tình cha con mà chăm sóc mọi người trong gia đình.”
Thấy Vạn Tố Hòa gật đầu đồng ý, Vạn Trác lại nói muốn gặp cháu ngoại Ninh Nguyệt, cho nên Vạn Tố Hòa mới đến hỏi ý kiến Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ không có vấn đề gì để nói: “Theo ý cậu đi, cậu nói nên gặp, ta sẽ đi gặp.”
Vạn Tố Hòa thở dài nói: “Được rồi. Ngày mai ta thông báo cho bọn họ chuẩn bị tiếp giá. Buổi chiều con xuất cung đi gặp hắn đi.”
“A? Tiếp giá? Ý cậu là phải mang bộ trang phục và đạo cụ kia xuất cung ư? Rất phiền phức… Cậu, ta cải trang xuất cung là được rồi.” Tuyền Cơ ai oán kêu lên.
“Ninh Nguyệt. Bây giờ con là Hoàng hậu Kỉ quốc, hơn nữa lần này ở Ninh kinh, nhất cử nhất động của con đều đại diện cho Kỉ quốc, quá tùy tiện, sẽ làm vị tướng công Hoàng thượng kia của con khó xử. Ở trong cung, hắn sủng ái con để mặc con làm bừa là một chuyện, nhưng ở bên ngoài, dù sao con cũng nên suy nghĩ cho hắn một chút.”
“Được rồi, được rồi!” Về những vấn đề thế này, không cần trông chờ vào việc cậu sẽ dung túng cho nàng, tuy rằng là vì tốt cho nàng, nhưng mà nghĩ đến ngày mai phải mất một hai canh giờ để ăn mặc, mang theo ít nhất hai mươi cân trang sức, làm bộ làm tịch, khua chiêng gõ trống dẫn theo hơn trăm người giống như đi diễu phố đến Vạn phủ, nàng liền cảm thấy tâm trạng sa sút.
“Vừa rồi cậu nói có vài chuyện, đây là một chuyện, những chuyện khác là gì?” Tuyền Cơ không muốn để cho cậu vì chuyện của phụ thân mà hao tổn tinh thần, cố ý chuyển đề tài.
“Tướng công Hoàng đế của con muốn con trở về, nói mọi việc đều thuận lợi, muốn ta nhanh chóng sắp xếp, tiễn con khởi hành trở về.” Vạn Tố Hòa nói xong bên môi xuất hiện một chút tươi cười khó hiểu.
“Nhanh như vậy?! Thiệt hay giả?” Tuyền Cơ giật mình nói.
“Sự việc thuận lợi đoán chừng là thật, nhưng mà con cũng không nên trở về dễ dàng như vậy.” Vạn Tố Hòa lạnh nhạt nói.
Hay là cậu tính toán muốn làm gì? Tuyền Cơ có chút dở khóc dở cười, xem ra nhân phẩm Đại ma vương không tốt lắm, ca ca đại tẩu và cậu của mình đều nhìn bộ dáng hắn không thuận mắt.
“Tuy rằng nói là đến dẹp yên phản loạn ổn định lòng dân, nhưng mà những tin tức về Vũ Vương phi trước khi con xuất kinh người ở kinh thành đều biết rõ ràng, đều nghĩ rằng con vì sợ nàng mới về nhà mẹ đẻ, bây giờ con lại nghe lời mà trở về dễ dàng như vậy, sau này nhiều chuyện thế này xảy ra nữa, chẳng lẽ mỗi lần con đều tìm cớ về nhà mẹ đẻ sao?” Vạn Tố Hòa cực kỳ bất mãn đối với việc Kỉ Kiến Thận để mặc mẹ nuôi của mình bắt nạt trên đầu Tuyền Cơ, vốn ngay từ đầu đã tính toán không dễ dàng để cho Tuyền Cơ trở về.
Tuyền Cơ rất muốn nói, Đại ma vương chỉ có nhiều nhất hai người là dưỡng mẫu và thân mẫu, không có khả năng “mỗi lần”, nàng không quá để ý đến chuyện có thể diện hay không có thể diện, nhưng mà nếu cậu nói như vậy, có lẽ nghe theo cậu cũng tốt, tránh để cậu mất vui.
Ừ, không phủ nhận mình cũng muốn ăn vạ làm nũng với Đại ma vương… Trong lòng Tuyền Cơ cười trộm, ai bảo huynh khi dễ ta, ta cũng cho huynh sốt ruột một chút.
Vạn Tố Hòa thấy Tuyền Cơ không có ý kiến, mới bắt đầu nói chuyện thứ ba.
_________________