Sáng sớm lúc hắn tỉnh dậy thấy trong Thiên điện trống không, khỏi cần nghĩ cũng biết Hoàng thượng nhất định một mình cô đơn khó ngủ, nửa đêm lén về tẩm cung.
Hành động này đúng là vi phạm ý chỉ của Hoàng hậu, hắn đương nhiên không dám báo, cho nên hầu hạ càng nhẹ chân nhẹ tay, chỉ sợ đánh thức Hoàng hậu, làm hỏng chuyện tốt của Hoàng thượng.
Kỉ Kiến Thận mới đi không lâu, Lam Tinh đánh thức Tuyền Cơ tỉnh lại trang điểm mặc quần áo, nói Hoàng thượng phái người đến thông tri Vũ Vương phi sắp về cung, dặn nàng chuẩn bị chu đáo.
Tuyền Cơ không dám than phiền chút nào, lần đầu tiên con dâu mới gặp mẹ chồng mà để lại ấn tượng lười biếng thì thật không tốt chút nào, cũng quá không tôn trọng trưởng bối.
Đoàn người Vũ Vương phi quả nhiên giờ ngọ vào cung, Kỉ Kiến Thận mang theo Tuyền Cơ tự mình hành lễ dâng trà cho bà, khiến cho Vũ Vương phi cao hứng đến mức ánh mắt chân mày đều ngập ý cười, nắm tay kéo hai người qua hỏi han.
Lần đầu gặp mặt, Vũ Vương phi thấy Tuyền Cơ vừa nhu thuận điềm tĩnh vô cùng vừa lòng, hơn nữa con dâu này lại từng có ân cứu mạng mình, lại nghe nói từng vì cứu Tôn nhi mà không màng tính mạng, tuy rằng là Hoàng hậu lại là Thiên nữ, nhưng đối đãi với bà lại hết sức kính trọng, tự nhiên sẽ càng nhìn càng ưng ý.
Ra khỏi cung Cảnh Thái của Vũ Vương phi, Tuyền Cơ thở phào một hơi, ra vẻ vừa vượt qua cửa ải, hì hì!
Kỉ Kiến Thận nhìn bộ dáng này của nàng, nhịn không được cười trêu nói: “Con dâu xấu gặp mẹ chồng, cũng không cần cao hứng như vậy, đối với ta nàng cũng đâu cung kính thế đâu!”
Tuyền Cơ trộm hướng hắn làm mặt quỷ, khẽ sẵng giọng: “Huynh mới xấu! Sổ sách ngày hôm qua còn chưa tính toán xong đâu!”
“Tuyền Cơ…” Kỉ Kiến Thận kéo nàng qua đang chuẩn bị thi triển chiến thuật dụ dỗ, không may, Anh Lan đã đi tới.
Nhìn thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, trong lòng Anh Lan càng thêm ghen ghét nhưng ngoài mặt vẫn không chút lộ ra, nhẹ nhàng uyển chuyển tiến lên hành lễ.
Thấy nàng, tâm tình Tuyền Cơ liền trùng xuống, nhưng khi nàng quỳ xuống vẫn đành mở miệng nói: “Miễn lễ!”
Anh Lan đứng thẳng thân mình, ôn nhu nói: “Khấu kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu. Anh Lan nghe nói cô tới rồi. Đang muốn đến bái kiến.”
Kỉ Kiến Thận nhàn nhạt nói: “Mẫu phi bên trong điện. Ngươi tự đi bái kiến đi.” Nói xong không hề để ý tới nàng, kéo Tuyền Cơ nhanh chóng rời đi.
Anh Lan oán hận đến dậm chân, xoay người tiến cung gặp cô mình cáo trạng!
Mới vào cung một ngày, nàng ta đã không thể nhịn được nữa!
Trong tưởng tượng hoàng cung hẳn là là hết sức xa hoa, tráng lệ, bản thân mình dù sao cũng xem như hoàng thân, dựa vào cấp bậc cũng là Quận chúa. Không ngờ sau khi tiến cung, chỉ có hai cung nữ, hai thái giám hầu hạ, tính cả hai nha hoàn quen thuộc nàng ta mang tiến cung cùng thì tổng cộng chỉ có sáu người, số nha hoàn hầu hạ nàng ta ở nhà cũng không ít thế này!
Lại thêm cung nữ thái giám thấy nàng ta cũng không quỳ lạy, nói là Hoàng hậu có chỉ, trong cung không phải dịp có nghi thức trọng đại thì không cần quỳ.
Nàng ta vốn định ban phát chút ít ân huệ, rồi thông qua bọn họ hỏi thăm một chút việc trong cung, ai ngờ mấy người này ngậm miệng còn chặt hơn trai. Phân phó bọn họ làm việc gì cũng được nhưng hỏi thì cái gì cũng đều không biết. Nha hoàn của nàng ta báo lại, họ nhận hết phần thưởng, nhưng đến khi bốn người vừa mới đi ra khỏi cửa cung, một gã thái giám trong số họ liền lấy một quyển sổ đem thống kê số ngân lượng lại rồi đưa cho ba người kia kí tên! Sau khi nghe ngóng mới biết đây là quy củ Hoàng hậu định ra, phải trình báo quà tặng khách khứa trong cung cho, nếu hợp lý được phép nhận, nếu như phát hiện ai giấu giếm không báo cáo lại, tịch thu hết rồi đuổi khỏi cung!
Nha hoàn vừa nói vẻ mặt còn cực kỳ hâm mộ, Anh Lan tức giận đến mức tát cho nàng ta hai cái. Nữ nhân này quả nhiên lợi hại, như vậy căn bản không thể xuống tay từ bọn nô tài này được rồi!!
Chưa thấy lũ nô tài ở đâu không thức thời như vậy!! Chờ đó, nàng ta thành Hoàng phi, xem nàng ta có lột da bọn họ ra không!
Trưa hôm qua định thân cận biểu huynh, kết quả lại mất mặt ra về. Nàng ta cũng không nổi giận, sau khi trở về cung của mình, lập tức chuẩn bị lễ vật đến bái kiến mấy vị Thái phi trong cung.
Trước kia cô đã hỏi thăm rõ ràng, hiện tại Hoàng hậu độc sủng Hậu cung, còn lại vài vị Thái phi đều không có tiếng nói gì, nhưng trong hoàng cung này, có thể tranh thủ thêm một thành phần “cao cấp” ủng hộ nàng ta thì càng có lợi. Huống hồ mấy vị Thái phi này có vai vế, đợi khi nàng ta tiến cung rồi, chắc chắn sẽ tiếp xúc nhiều với họ, có họ nói giúp đỡ cho mình thì sẽ có ích nhiều với tham vọng của nàng ta.
Nào biết khi đến cung Minh Hòa của Lữ Thái phi, thấy Lữ Thái phi đang cùng ba vị Thái phi khác đang sát phạt nhau trên bàn mạt chược vui quên trời quên đất!
Lữ Thái phi thân là chủ nhân, miễn cưỡng đứng dậy hỏi han nàng vài câu, cũng chỉ cười cười nhận mấy loại son phấn, thuốc mỡ dưỡng nhan cao cấp của Dịch gia, không chút nhiệt tình. Nàng ta còn muốn nói thêm vài câu, Lữ Thái phi liền dứt khoát từ chối rằng thân thể không khỏe, cho nàng lui.
Anh Lan vừa tức vừa hận. Nhưng thân phận người ta cao hơn mình một bậc, căn bản không thể phát tác. Đành phải bất mãn rời đi.
Trên đường hỏi cung nữ hầu hạ mình, trò chơi bốn vị Thái phi chơi là gì, cung nữ đáp: Là bài mạt chược Hoàng hậu nương nương phát minh ra! Khiến Anh Lan tức giận đến xanh mặt.
Được rồi! Bốn vị Thái phi này đã bị Hoàng hậu thu mua, mình không có hy vọng gì, may mắn vẫn còn có Văn Thái phi với Cố Thái phi chưa thông đồng làm bậy với bọn họ!
Anh Lan thực kiên trì tiếp tục hành trình đến gặp mấy vị Thái phi, lần này tốt rồi, lại gặp hai vị Thái phi đang thử hương phấn mới…
Cố Thái phi nói: “Trác tiểu thư tới đúng lúc lắm, xem thử mùi hương của phấn thơm mới của bản cung thế nào?”
Anh Lan mừng rỡ, cứ theo đề tài này nói chuyện, chút nữa đem tặng son hương cao cấp mình mua từ Dịch thị, nhất định có thể khiến hai vị Thái phi này thích mê.
Kết quả đến khi đến gần ngửi, hương vị thuần khiết mát lạnh, nhè nhẹ thấm vào ruột gan, so với đồ cao cấp mình mua ở Dịch thị còn tốt hơn mấy phần, không khỏi kinh ngạc tán thưởng nói: “Thái phi nương nương, đây là cống phẩm nơi nào đưa tới, hương khí thanh nhã không như bình thường!”
Văn Thái phi rụt rè cười, cố nén đắc ý nói: “Đây là cực phẩm hương phấn do chính ông chủ của Dịch thị tự mình điều chế ra, nói là trên đời chỉ có hai hộp, đương nhiên không bán ra ngoài, ngay cả cống phẩm cũng chả so sánh được.”
Cố Thái phi cười nói: “Nếu không phải Hoàng hậu có một đại ca lợi hại như vậy, cũng không đến lượt bản cung được dùng đồ tốt thế này, Hoàng hậu thật sự là có hiếu tâm, bảo bối quý giá như vậy mà đều tặng cho mấy bà già chúng ta… À, ngươi mới từ chỗ Lữ Thái phi qua đây, bà ấy có cho ngươi xem son của bà ấy không? Chậc chậc, một bộ son có hàng trăm màu, đậm nhạt sáng rọi đầy đủ đặc sắc, hỗ trợ cho nhau làm nhan sắc thêm hấp dẫn, tên là muôn tía nghìn hồng, cũng là ông chủ Dịch đích thân làm không bán nữa!”
Sắc mặt Anh Lan từ xanh chuyển thành đen thui, khó trách vừa rồi mấy người Lữ Thái phi nhận lễ vật của mình cười kỳ quái như vậy, hóa ra… Đồ mình mua cùng lắm chỉ là sản phẩm cao cấp của Dịch thị, người ta dùng lại chính là sản phẩm số lượng hạn chế do đích thân ông chủ làm ra!
Cả đời nàng chưa chịu uất ức suy sụp nhiều như hôm nay!!
Lễ vật có muốn tặng cũng không đưa ra được nữa rồi, Anh Lan cũng không muốn ngồi đây thêm một giây phút nào nữa, vội vàng cáo lui trở về cung của mình, đóng cửa lại rồi bắt đầu xé nát khăn tay, mang tất cả hơn mười hộp son hương phấn mua mấy trăm lượng mà đập nát hết, xấu hổ oán hận vẫn khó có thể bình tĩnh.
Ngươi được lắm Tạ Tuyền Cơ, chờ cô cô đến đây, bổn tiểu thư cho ngươi đẹp mặt!
Trong không khí chiến tranh bao trùm Hậu cung, cuộc huyết chiến bên bờ sông cũng đồng thời bắt đầu…