Tuyền Cơ hướng Khả Nhi cau mày: “Thuốc làm ra là để dùng mà, để lâu quá cũng sẽ hư, ta không dùng, có người cần dùng đương nhiên đưa cho họ dùng, nữ nhân nhỏ mọn à!”
Khả Nhi không còn cách nào, dọn dẹp gọn lại hòm thuốc liền rời khỏi, nhưng lại bị Tuyền Cơ gọi lại: “Sáng mai ta phải cùng Vương gia rời kinh tuần tra các phân bộ, ngươi giúp ta thu thập một chút quần áo, còn có đồ dùng cá nhân nữa và vài thứ linh tinh.”
Khả Nhi vừa nghe là cùng một chỗ với Vương gia, lập tức phấn khởi vô cùng đi làm.
Chạng vạng, khi Triệu Tư Viễn cùng Trương mẫu đến gặp Tuyền Cơ, Tuyền Cơ giữ họ ở lại dùng cơm chiều xem như nói lời từ biệt trước khi đi.
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngưa hoa lệ cùng hơn mười kỵ sĩ tinh anh xuyên qua cửa thành phía Nam, một đường hướng Nam mà tiến.
Tuyền Cơ tóc dài rối tung, làm tổ trên một chiếc đệm thật dày, chìm vào mê man, trên người khoác một kiện áo choàng lông tuyết hồ, vừa nhìn liền thấy giống một bạch miêu kiều mị.
Triệu Kiến Thận không vội giải huyệt ngủ cho nàng, nàng bị phong hàn mới khỏi nên nghỉ ngơi nhiều thì thân thể mới có lợi, hơn nữa tình hình này, hắn có thể tùy ý thưởng thức vẻ xinh đẹp của nàng.
Nữ nhân là một loài động vật phức tạp, điển hình nhất chính là người trước mắt này, khi thì thông minh khi thì hồ đồ, khi thì xảo quyệt, nhiều lúc lại ngây thơ vô tri, khi thì lớn mật vô lễ, có lúc lại nhát gan lùi bước, khiến hắn tức giận nhất chính là mỗi lần nhìn thấy nàng tâm trí điên đảo sắp ngã vào lưới tình của mình rồi, thì giây tiếp theo liền hồi phục lại sự bình tĩnh, giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ chạy trốn thật xa.
Xung đột đêm trung thu làm cho hắn hiểu được cố kỵ và giới hạn trong nội tâm của Tuyền Cơ - nàng vô cùng để ý chuyện cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu, nàng chỉ muốn một trượng phu chung thủy một lòng cả trái tim và thân thể… Triệu Kiến Thận thấp thoáng đoán được cái Tuyền Cơ muốn là công bằng, trung thành đối đãi.
Hắn không rõ nữ nhân này tại sao lại có ý tưởng kỳ quái này, nam tử hơi có chút gia sản đều sẽ nạp thêm nhiều thê thiếp xinh đẹp, thân là Vương gia thậm chí là Hoàng đế sau này, thê thiếp thành đàn là chuyện đương nhiên hơn nữa là chuyện tất yếu, tuy rằng nội tâm hắn coi trọng phẩm cách cùng năng lực của Tuyền Cơ, nhưng cưới nàng làm chính thê đã xem như là đủ thành ý, hắn có thể vì nàng phá vỡ nguyên tắc của mình, nhưng muốn hắn cả tinh thần lẫn thể xác đều trung thành cho duy nhất một người, hắn không thể làm được, thậm chí hắn còn nghĩ Tuyền Cơ đang đòi hỏi quá đáng, nhưng bảo hắn buông tay, hắn không nỡ, cho nên trước mắt cứ như vậy, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn là được rồi.
Tuy rằng hắn muốn tiếp tục tiến thêm một bước cùng nàng ân ái, nhưng là hắn có dự cảm, một khi hắn làm vậy, Tuyền Cơ sẽ càng tránh xa hắn hơn… Tuyền Cơ ôm hắn cũng ôm, hôn cũng đã hôn, cùng chung một xe thậm chí đồng giường cộng chẩm không chỉ một lần, đổi lại là nữ tử khác, trừ việc gả cho hắn ra thì không còn đường nào khác. Nhưng hết lần này đến lần khác nữ nhân này kháng cự cùng hắn gần gũi, cho dù thật sự đã gần gũi rồi, nàng chỉ cần xoay người là không để nó vào đầu…
Bỗng nhiên nhớ đến cái “tịch mịch” trong lời của Tuyền Cơ vào đêm trung thu đó, nàng không giống với người khác, khiến cho nàng cảm thấy xa cách không thể dung nhập với người bên cạnh đi, nhưng cho dù là như vậy, nàng vẫn cố chấp kiên trì cách nhìn của mình, cự tuyệt thay đổi.
“Tại sao nàng lại khó khăn như vậy?” Triệu Kiến Thận giơ tay quấn lấy một lọn tóc bên gò má của Tuyền Cơ, nhẹ nhàng hỏi.
Triệu Kiến Thận là một người có ý chí mạnh mẽ, việc hoang mang khó xử chẳng qua chỉ một cái chớp mắt liền bị tiêu hủy, từ trước đến nay hắn luôn thích khiêu chiến, khiêu chiến ngọt ngào như Tuyền Cơ vậy, hắn tin tưởng cuối cùng mình sẽ là người chiến thắng.
Huyệt ngủ của Tuyền Cơ đến trưa mới được giải, khi tỉnh lại phát hiện mình vẫn còn mặc áo ngủ mỏng chỉ có chiếc áo choàng khoác hờ mà ngủ trên xe, nghi hoặc một hồi mới chậm rãi hiểu được, chắc chắn là khi mình ngủ bị Triệu Kiến Thận đưa lên xe, tại sao lại ngủ say như vậy?! Gặp quỷ!
Đối diện là Triệu Kiến Thận dù bận việc nhưng vẫn ung dung nhìn vẻ mặt Tuyền Cơ từ mê hoặc đến thanh tỉnh cho đến khi phát hiện ra có mình bên cạnh mới kinh ngạc thẹn thùng, tâm tình tốt vô cùng.
Tuyền Cơ kéo áo choàng cố gắng đem thân thể chính mình bao kín không lấy một kẽ hở, vừa oán giận nói: “Lần tới ngài để Khả Nhi gọi ta dậy, đổi xong quần áo rồi rửa mặt chải đầu qua rồi tự mình lên xe được không?”
“Nàng ngủ rất say, ta không đành lòng đánh thức nàng.” Triệu Kiến Thận trợn trắng mắt nói dối, hoàn toàn không hề đề cập đến việc trộm ra tay trên người Tuyền Cơ.
“Ta nên phải cám ơn ngài đã lo lắng cho sao?”
“Không cần khách khí!”
“…”
Triệu Kiến Thận cười cười nhìn nữ tử xinh đẹp đang nghiến răng nghiến lợi trừng mắt trước mặt mình. Dám bày ra vẻ mặt này với hắn, Tuyền Cơ không phải là người đầu tiên, nhưng những người đó đều đã phải trả một cái giá cực đắt, cuối cùng không còn cơ hội mạo phạm hắn nữa.
Hắn chưa bao giờ bắt buộc Tuyền Cơ phải giống như những người khác đối với hắn cung kính hữu lễ, ngược lại vô tình dung túng cho “Vô lễ” của nàng.
Người bên cạnh hắn không thiếu những kẻ luôn sợ hãi cùng cung kính, sùng bái hắn, hắn rất thích Tuyền Cơ tự do tự tại tùy tính, mỗi lần chỉ cần nữ tử này ở bên cạnh, hắn cảm thấy từ nội tâm toát ra cảm giác thoải mái, hắn rất thích cảm giác này.
Vì thế, tiểu nữ tử này càng ngày càng vô phép vô thiên: “Ngài đi ra ngoài, ta phải thay quần áo!”
Triệu Kiến Thận vậy mà lại thật sự nghe lời ra ngoài, phản ứng này làm cho Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi.
Triệu Chính ở bên cạnh xe, thân là một cao thủ võ công thượng thừa, đương nhiên nghe rõ được lời Tuyền Cơ nói từ trong xe, lại nhìn thấy Triệu Kiến Thận vậy mà lại nghe lời xuống xe, tròng mắt đầy khiếp sợ đến muốn rớt ra.
Cảm giác chấn động hôm nay cũng không chỉ có như vậy! Triệu Chính ngơ ngác nhìn vẻ mặt thong dong của Triệu đại Vương gia đứng bên ngoài xe chờ Tuyền Cơ thay quần áo, trang điểm. Đây là cao cao tại thượng, anh minh chủ tử từ trước đến nay không thèm quan tâm đến nữ nhân đó sao?
Tuyền Cơ không kiên nhẫn tốn thời gian tô son điểm phấn, cho nên chỉ một hồi liền xong, xuống xe mới phát hiện thì ra đã đến bến tàu Lan Giang gần kinh thành, nói vậy lần này lại đi đường thủy, nghiêng đầu hỏi Triệu Kiến Thận: “Bây giờ ngài là Trầm Kiếm hay là Vương gia?”
Triệu Kiến Thận tung ra một nụ cười ma mị: “Tiểu sinh Trầm Kiếm, Tạ cô nương có lễ.”
Tuyền Cơ không ngờ tên này bỗng nhiên phóng điện, bị điện làm cho thần điên hồn đảo dữ dội, hoàn toàn không chú ý tới phía sau Triệu Kiến Thận, Triệu Chính té ngựa rớt cằm.
“Ngài vẫn là nên mang mặt nạ lên đi!” Tuyền Cơ miễn cưỡng hồi phục lại sâu sắc nói, tai họa vẫn nên che lấp một chút thì tốt hơn.
Triệu Kiến Thận cười ha ha, kéo Tuyền Cơ lên thuyền.
Lan Giang là phạm vi thế lực của Trầm gia, thuyền lớn của Trầm gia mà bọn họ ngồi hết sức xa hoa, các khoang trong ba tầng lầu trên thuyền so với phòng ở Vương phủ cũng không mấy khác.
Hai người vào đại sảnh, nghênh diện là hai mỹ nhân mặc áo lam gương mặt thanh thú quỳ lạy trên mặt đất nói: “Nô tỳ bái kiến chủ thượng, ra mắt Tạ quản sự.”
Tuyền Cơ nghiêng người sang một bên, không có lý do, chỉ là cảm thấy đại lễ này nhận không nổi.
Triệu Kiến Thận phất tay cho các nàng đứng lên, nói: “Lam Tinh, Lam Tích sau này các ngươi cẩn thận hầu hạ Tạ quản sự.”
Hai mỹ nhân đồng thanh cung kính trả lời: “Dạ!” Xoay người hướng Tuyền Cơ hành lễ.
“Dừng!” Tuyền Cơ quay đầu hỏi Triệu Kiến Thận: “Ngươi nói, các nàng về sau đều nghe lời của ta đúng không?”