Chờ người giấy ngoan ngoãn leo vào túi áo của Tống Triết, Tống Triết mới đứng dậy, đốt bùa truyền âm, nói tin tức vừa nhận được cho Tiêu Thiên.
"Vừa nãy người giấy báo cho em biết trong phòng có một người một quỷ, biểu tình người kia rất thống khổ, cả người co quắp, em đoán kẻ giật dây bị phản phệ, còn quỷ thì chắc là âm hồn Minh Giai Nghiên đang nổi điên, em đoán nó có liên quan tới chuyện hắc khí trên người Mạnh Thiến Thiến đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn."
Tiêu Thiên gật đầu, sau đó hỏi: "Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"
Tống Triết nhướng mày cười: "Làm gì? Đương nhiên là nhổ cỏ tận gốc."
Nói xong, cậu liền đạp cửa tiến vào trong, nào ngờ trang bức bất thành, cửa vẫn không chút suy suyễn, tình cảnh khá lúng túng. Tống Triết ho nhẹ một tiếng, rút Hiên Viên Hạ Vũ kiếm, kích phát linh khí, thân kiếm khẽ run, kim quang lóe lên, Tống Triết tùy tiện chém một cái, cánh cửa liền mở ra.
Tống Triết khoái chí cất kiếm, để Tiêu Thiên theo mình tiến vào, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy mình ngày càng sử dụng thuần thục thanh kiếm này.
Đi vào trong, Tống Triết dựa theo thường lệ cắn tay mình bôi máu lên mí mắt Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nắm tay cậu, thực đau lòng nhìn vết thương mãi không lành được trên đầu ngón tay. Tống Triết không quá để ý, đàn ông con trai mà, trên người không lưu lại vài vết sẹo sao được chứ!
Vạn Hoa Lý bị cấm thuật phản phệ, hắc khí tàn phá thân thể gã, cắn phá kinh mạch gã, làm gã thất khiếu* chảy máu, cả người co quặp như con tôm, thỉnh thoảng phát ra tiếng thét chói tai, gã gần như phát điên, đau đến không muốn sống. [2 mắt 2 tai 2 mũi 1 miệng]
Mà âm hồn Minh Giai Nghiên vì bị cấm thuật ảnh hưởng nên đã sớm mất đi lí trí, móng tay sắc nhọn của cô đâm vào mắt Vạn Hoa Lý, móc tròng mắt gã rồi cười hì hì.
Nghe thấy âm thanh phá cửa của Tống Triết, Minh Giai Nghiêng đau đầu nhìn lại, giây tiếp theo liền vứt bỏ tròng mắt lao tới chỗ Tống Triết.
Tống Triết quăng kiếm cho Tiêu Thiên, Hiên Viên Hạ Vũ kiếm uy lực khủng khiếp, rất dễ dàng tổn thương âm hồn, Tống Triết tới là để cứu Minh Giai Nghiên cứ không phải hại cô trọn đời không được siêu sinh.
Tiêu Thiên nhận lấy kiếm, lập tức lách người đứng qua một bên, không gây thêm chút phiền toái nào cho Tống Triết.
Tống Triết hài lòng nháy mắt với anh vài cái, sau đó vèo một cái tung bùa, miệng không ngừng mặc niệm thần chú, lá bùa bắt đầu phát ra kim quang vây lấy toàn thân Minh Giai Nghiêm, không cho phép cô động đậy.
Đây là bùa đã được Tống Triết sửa đổi, có thể vây nhốt âm hồn ác quỷ nhưng không tổn hại tới bọn họ chút mảy may nào.
Minh Giai Nghiên gào thét, mặt mũi xinh đẹp trở nên dữ tợn đáng sợ, Tống Triết không chút nhíu mày, chờ cô bị nhốt lại thì lập tức thu vào túi càn khôn, chuẩn bị mang về siêu độ.
Giải quyết Minh Giai Nghiên xong, Tống Triết mới có tâm tư nhìn về phía kẻ giật dây thoạt nhìn sáu mươi bảy mươi tuổi tóc hoa râm mặt mũi đầy nếp nhăn bị Minh Giai Nghiên móc mắt ngã sóng soài dưới đất. Gã biết có người tới nhưng căn bản không dư lực chú ý để tìm hiểu xem là ai.
"Ông là đồ đệ của Trương Viễn Trung à?"
Âm thanh trẻ tuổi vang lên bên tai Vạn Hoa Lý, ba chữ Trương Viễn Trung giống như thuốc giảm đau làm thân thể gã đột nhiên an tĩnh một chốc, Vạn Hoa Lý nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng thực hoảng hốt, chẳng lẽ là Tống Triết? Thế nhưng rất nhanh sau đó Vạn Hoa Lý lại bắt đầu giãy dụa kêu rên. Hắc khí quanh quẩn trên người gã cứ như một sợi dây thừng màu đen siết lấy gã, ngày càng siết chặt hơn, đến khi gã chết.
Tống Triết thấy gã đã bị hành hạ chết, có chút không cam lòng từ bỏ cơ hội hỏi thăm tin tức. Số hắc khí kia sau khi giết chết Vạn Hoa Lý thi bắt đầu lớn gan lần mò muốn xâm nhập thân thể Tống Triết.
Tống Triết cười lạnh không cử động để mặc chúng tới gần, thân thể cậu chính là cái hang không đáy, đám hắc khí sát khí âm khí này đã tới thì đừng hòng đi được.
Đúng như dự đoán, lúc hắc khí mãnh liệt ập tới dự định tạo cú bất ngờ làm Tống Triết không kịp trở tay nhưng nào ngờ bên cạnh Tống Triết còn có một sát tinh, Tiêu Thiên vung tay một cái, hắc khí lập tức bị ăn mòn.
Số hắc khí còn lại còn chưa kịp trốn đã bị Tống Triết phóng xuất linh khí huyễn hóa linh long cắn nuốt toàn bộ.
Số hắc khí mà linh long cắn nuốt bị hấp thu vào trong thân thể Tống Triết, trướng kinh mạch cậu căng phồng. Tống Triết liền ngồi xếp bằng tại chỗ, bắt đầu khai thông kinh mạch. Chờ kinh mạch một lần nữa mở rộng Tống Triết mới mở mắt, cảm thấy toàn thân ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Tiêu Thiên kéo cậu đứng dậy: "Sao rồi? Em hấp thu hết rồi à?"
Tống Triết gật đầu: "Ừm! Anh chụp hình người kia đi, chốc nữa để Hoàng đại sư nhận dạng thử xem. Em vào phòng gã kiểm tra xem còn thứ đồ hại người nào nữa không."
Tiêu Thiên gật đầu, hai người liền tách ra hành động.
Tống Triết dạo một vòng biệt thự, phát hiện không ít độc vật trong phòng Vạn Hoa Lý, Tống Triết liền thuận tay nhét vào túi, không để sót thứ gì, chuẩn bị mang về tiêu hủy. Hơn nữa cậu còn phát hiện ngưng hồn hương cùng yên kỳ hoàn ở trên bàn. Quả nhiên người liên lạc với chồng Dương Bình San chính là gã!
Tống Triết hủy đi mớ đồ này, thấy trên bàn có máy vi tính liền trực tiếp mở máy, may mắn Vạn Hoa Lý không cài mật mã, Tống Triết có thể trực tiếp login.
Màn hình destop rất sạch sẽ, chỉ có vài phần mềm cơ bản cùng một folder tài liệu. Cậu click vào xem thì thấy đều là tin tức ngày sinh tháng đẻ của những người cực âm, bao gồm cả chồng Dương Bình San cùng Dương Như Ngọc, thậm chí còn có Trầm Lan Nguyệt suýt chút nữa đã bị bắt.
Tống Triết hít một hơi khí lạnh, cậu hết lần này tới lần khác vô tình phát hiện chuyện tốt của bọn họ, đúng là quá thần kỳ!
Câu xem qua số tư liệu này một lượt, phát hiện bọn họ đã hại chết bốn người, còn lại cũng mấy chục. Có phần tư liệu này, Tống Triết đảm bảo kế tiếp bọn họ đừng hòng hại thêm người nào nữa.
Sau khi copy một bản cho mình, Tống Triết xóa folder, sau đó còn tỉ mỉ tìm kiếm để chắc chắn đối phương chỉ có một bản này mà thôi, sau đó làm tiểu pháp phá hỏng máy vi tính.
Tiếp tục tỉ mỉ kiểm tra để chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì, Tống Triết dẫn Tiêu Thiên thắng lợi quay về, trước khi rời đi, Tống Triết còn dùng bùa tịnh hóa quét sạch toàn bộ dấu vết tồn tại của mình cùng Tiêu Thiên trong căn biệt thự.
Nghiêm Minh Nhân chờ đợi ở bên ngoài đến sốt ruột, đến khi chịu hết nổi muốn khuyên Hoàng đại sư tiến vào hỗ trợ.
Hoàng đại sư bình tĩnh an ủi: "Đừng xem thường Tống Triết, lúc tôi tầm tuổi này, năng lực còn không bằng phân nửa cậu nhóc."
Nghiêm Minh Nhân lầm bầm: "Nói vậy thì đại sư hình như hơi kém a!"
Hoàng đại sư mỉm cười, nhóc con thối tha, đừng tưởng đại sư đức cao vọng trọng là không dám đánh người!
Ngay lúc hai người chuẩn bị cãi lộn thì Tống Triết cùng Tiêu Thiên quay lại.
Vừa thấy hai người, Nghiêm Minh Nhân liền kích động không thôi, Tống Triết lên xe, sau đó bảo Nghiêm Minh Nhân nhanh chóng lái xe rời đi. Tiêu Thiên gọi điện thoại xử lý nốt phần cuối cùng, bảo quản lý xóa sạch video ghi hình bọn họ tiến vào tiểu khu.
Sau khi bọn họ rời đi tầm nửa tiếng, đồ đệ thứ hai của Trương Viễn Trung là Hà Vĩ Kỳ đã tới biệt thự.
Chuyện Minh Giai Nghiên nháo rất lớn, vốn có thể khuấy động xã hội tới long trời lỡ đất, để nhóm dân chúng ngu si kia trở thành vũ khí giết người đắc lực nhất, khi đó bọn họ muốn giết ai thì người đó nhất định phải chết. Không ngờ mới qua vài ngày mạng xã hội đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí đám ngu si kia còn ẩn ẩn nghiêng về phe hối hận giác ngộ.
Kết quả này làm sư phụ Trương Viễn Trung của bọn họ rất bất mãn, cũng đặc biệt thất vọng với tam sư đệ Vạn Hoa Lý, muốn Vạn Hoa Lý giao phó một kết quả làm mình hài lòng.
Bởi vì cả ngày hôm nay không thể nào liên lạc với Vạn Hoa Lý nên Trương Viễn Trung mới phái Hà Vĩ Kỳ tới tìm hiểu.
Hà Vĩ Kỳ vừa vào biệt thự liền cảm thấy không đúng, quá an tĩnh, hơn nữa khí tức trong khí cũng không đúng.
Nhóm oai môn tà đạo bọn họ từ trong xương đã lộ ra khí tức tà vọng, chỗ ở cũng không thiếu âm vật độc vật, thế nhưng hiện giờ khí tức ở chổ ở của sư đệ Vạn Hoa Lý lại ôn hòa như vậy, thậm chí còn có mùi vị mà gã đặc biệt chán ghét.
Sư đệ nhất định đã xảy ra chuyện!
Hà Vĩ Kỳ lập tức chạy xuống hầm, cửa tầng hầm đã bị hủy, đồ vật bên trong bị dọn đi hết, chỉ còn lại một thi thể nam nhân già nua. Hiển nhiên chính là thi thể Vạn Hoa Lý!
"Sư đệ!"
Hà Vĩ Kỳ quỳ xuống trước mặt Vạn Hoa Lý, biểu tình khiếp sợ, hốc mắt ửng đỏ, gã cùng nhóm sư huynh đệ đã ở bên nhau hơn hai mươi năm, tình cảm dĩ nhiên rất sâu sắc, hiện giờ sư đệ đồng môn bị người mưu hại, gã làm sao có thể không khiếp sợ, làm sao có thể không đau lòng?
Hà Vĩ Kỳ cực kỳ bi thương, vất vả lắm mới bình ổn được tâm tình, cẩn thận tra xét tình huống của Vạn Hoa Lý, phát hiện có dấu hiệu cấm thuật phản phệ thì bắt đầu tìm kiếm theo hướng âm hồn Minh Giai Nghiên.
Sư đệ lợi dụng âm hồn Minh Giai Nghiên muốn đối phó thằng nhóc thuật sĩ Tống Triết, kết quả lại bị phản phệ, mà âm hồn người nữ kia thì không thấy đâu.
Hà Vĩ Kỳ nhìn thấy con ngươi bị móc ra nằm lăn lông lốc của Vạn Hoa Lý, thực rõ ràng là thủ đoạn của âm hồn.
Gã mím môi, ánh mắt hung ác, đợi tìm được âm hồn kia, gã sẽ bắt nó trọn đời không được siêu sinh. Gã tìm kiếm một vòng, lại lên phòng Vạn Hoa Lý, toàn bộ âm khí Vạn Hoa Lý cất giữ đều không thấy bóng dáng, ngay cả máy vi tính cũng bị phá hư.
Tư liệu trong máy vi tính rất quan trọng đối với bọn họ, Hà Vĩ Kỳ tức giận đập nát dàn vi tính. Bọn họ lánh đời hơn hai mươi năm, khi đó khoa học kĩ thuật vẫn chưa phát triển, bọn họ mai danh ẩn tích sống trong rừng sâu núi thẳm, bây giờ xuống núi căn bản không kịp thích nghi với nhịp độ biến hóa.