Vương Hằng Kiệt nói: "Hai ông đừng hốt hoảng, hàng xóm nhà tôi nói A Hoàng không sao, xe không đụng trúng. Ngày mai ảnh sẽ tới đây một chuyến."
Lão tứ cùng lão nhị cùng thở phào một hơi: "Chờ chút, hàng xóm nhà ông là ai? Ổng tới làm gì?"
Vương Hằng Kiệt nghiêm túc nói: "Thật ra thì tôi cũng không rõ, chỉ là ảnh sớm đã cảnh báo tôi đừng có nghịch dại tự tìm chỗ chết, kết quả tôi không nghe lời, vẫn theo mấy ông chơi bút tiên. Ảnh bảo tôi mang bùa hộ mạng mà ảnh cho theo bên người thì sẽ không có việc gì."
Hạ Thiên Dật cùng lão đại trố mắt, sao nghe giống thần côn vậy?
Lão đại do dự nói: "Lão tam, ông không bị lừa chứ? Ông kể chuyện chúng ta chơi bút tiên cho hàng xóm nghe à?"
Vương Hằng Kiệt gật đầu: "Đúng vậy! Ảnh sẽ không gạt tôi, ảnh là người tốt. Hơn nữa bùa bình an này cũng là ảnh tặng, không có thu tiền của tôi. Vừa nãy tôi hỏi mấy ông phải làm sao ảnh mới nói sẽ tới xem một chút, bằng không ảnh đã không phí công lái xe xa như vậy để tới đây."
Chơi trò bút tiên ít nhiều gì cũng tin tưởng trên thế giới này có quỷ, thế nhưng niềm tin này lúc có lúc không, bằng không phải lão đại cùng lão nhị đã không nghĩ là người cố ý giở trò chứ không phải là bút tiên tới thật.
Nghe A Hoàng không sao, tâm lão đại cũng ổn định lại, ngược lại bắt đầu cảm thấy lão tam đang giả thần giả quỷ. Tỷ như nhân cơ hội này tìm thần côn tới hố bọn họ một chút? Khó trách gã nghĩ nhiều, thực sự là chuyện xảy ra gần nhất quá khó hiểu.
Lão đại thầm đặt quyết tâm, nếu ngày mai tên thần côn kia tới rao bán bùa hộ mệnh này nọ, gã nhất định sẽ không mua.
Ngược lại lão tứ Hạ Thiên Dật thì thật sự tin tưởng lời Vương Hằng Kiệt, còn cố ý bảo Vương Hằng Kiệt cho mình xem lá bùa hộ mạng kia.
Vương Hằng Kiệt có chút do dự, cuối cùng vẫn móc chiếc túi thơm trong túi ra: "Bên trong là nó, ông đừng lấy ra kẻo rách thì hỏng, cứ để vậy nhìn đi!"
Hạ Thiên Dật gật đầu, không biết có phải ảo giác hay khôn, lúc cầm lấy lá bùa hộ mạng này, cậu cảm thấy không khí xung quanh không còn lạnh như vậy nữa. Chẳng là tác dụng tâm lý?
Tối hôm đó, lão đại ra ngoài hẹn hò với Lâm Linh, nhóm Vương Hằng Kiệt thì không ra ngoài ăn cơm mà gọi thức ăn ngoài.
Vừa ăn xong, đang định mở máy tính chơi game thì Hạ Thiên Dật nhận được điện thoại của lão đại nói Lâm Linh xảy ra chuyện.
"Cái gì? Cái gì? Ông nói chậm thôi, chậm một chút!" Hạ Thiên Dật nắm chặt di động, tay phát run.
Lão đại ở bên kia cũng vô cùng hoảng hốt, xung quanh gã có rất nhiều người, Lâm Linh toàn thân ướt nhẹp, sắc mặt ảm đạm, cô mới được cứu lên từ hồ nước, hô dấp yếu ớt, hiện giờ đang chờ xe cứu thương tới.
Lão đại hoảng hoảng hốt hốt: "Tôi... tôi với Lâm Linh ăn tối xong thì đi tản bộ ở bên hồ nước trường." Đó là nơi các cặp tình nhân thích tới hẹn hò, nơi đó có cây cối um tùm, hoa cỏ khắp nơi, hơn nữa còn có hồ nước nhân tạo, phong cảnh không tệ.
"Vốn tụi tôi vẫn nói chuyện rất bình thường, tôi cũng không nói gì tới chuyện bút tiên. Thế nhưng tự dưng Lâm Linh trở nên rất kỳ quái, cô ấy giãy ra khỏi tay tôi, cứ hét chói tai là có quỷ có quỷ, đừng tới đây, sau đó tôi còn chưa kịp phản ứng thì cô ấy đã lao thẳng xuống hồ."
"Tôi muốn chạy tới cứu, kết quả chân giống như bị người ta kéo lại, không có cách nào nhúc nhích. May mà có một cặp tình nhân đi ngang qua, thấy tôi la to thì chạy tới cứu Lâm Linh lên. Suýt chút nữa, chỉ suýt chút nữa đã..." Suýt chút nữa Lâm Linh đã chết rồi!
Lão đại bây giờ vẫn còn run rẩy ngồi phịch xuống mặt cỏ, đứng cũng không đứng nổi.
Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, lão đại cũng vội vàng đi theo.
Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, may mà cứu kịp.
Lão đại thở phào một hơi ngồi phịch xuống, lúc quần bị kéo lên một khúc, gã vô tình phát hiện vết tím bằm trên mắt cá chân... giống như có người dùng sức nắm chặt chân gã nên lưu lại dấu vết như vậy.
Nháy mắt đó trái tim lão đại lạnh nhắt, lưng cũng ướt mồ hôi lạnh, cả người giống như đang ở giữa mù đông băng giá, lạnh tới phát run.
Lúc Vương Hằng Kiệt cùng Hạ Thiên Dật chạy tới bệnh viện, Lâm Linh vẫn còn hôn mê, lão đại ảm đạm ngồi bên mép giường, không biết đang nghĩ gì.
Thấy bọn họ tới, lão đại trầm mặt kéo ống quần lên cho bọn họ nhìn, hai người hít một hơi khí lạnh: "Này... này là?"
Lão đại lau mặt, trên mặt đầy mồ hôi lạnh, cánh mũi vì kinh hoàng mà khẽ phập phồng: "Còn nhớ tôi có nói lúc tôi muốn cứu Lâm Linh nhưng giống như bị thứ gì đó kéo lại không, ban đầu tôi cũng nghĩ là mình quá sợ, thế nhưng bây giờ tôi cảm thấy thực sự có thứ gì đó kéo tôi lại."
Vương Hằng Kiệt nắm chặt lá bùa hộ mạng trong túi quần, sợ tới mức không ngừng niệm Phật, Bồ Tát phù hộ.
Hạ Thiên Dật khẩn trương nuốt nước miếng: "Là bút tiên trả thù sao?" Tâm tư cậu có chút hỗn loạn: "Đầu tiên là lão nhị, tiếp đó là lão tam, sau đó là Lâm Linh. Bút tiên dựa theo thứ tự nào chú? Người kế tiếp sẽ là ai? Thứ tự đặt câu hỏi sao? Không, người đặt câu hỏi đầu tiên là lão đại chứ không phải lão nhị a! Bút tiên rốt cuộc dựa theo thứ tự nào a? Hay căn bản là không hề có thứ tự, chỉ tùy tiện thôi?"
Phòng bệnh nhất thời an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của đám người.
Hạ Thiên dật ngồi không yên, cậu đứng dậy: "Không được, tôi phải đi tìm Tiểu Ưu. Tôi sợ cô ấy gặp chuyện. Bút tiên này chỉ sợ không phải chỉ muốn làm chúng ta xui xẻo thôi đâu. Nếu không có người tới kịp thì Lâm Linh phỏng chừng đã mất mạng rồi."
Chân lão đại theo bản năng run lên, tâm cũng vì sợ mà co rút thành một đoàn.
Hạ Thiên Dật đón xe từ bệnh viện quay về trường, đi tìm Tiểu Ưu.
Mới đầu Tiểu Ưu không muốn gặp Hạ Thiên Dật, lòng cô vẫn còn rối bời, đến khi Hạ Thiên Dật nói Lâm Linh đã xảy ra chuyện, Tiểu Ưu nào còn quản tới chuyện tình cảm rối rắm, tim đập hỗn loạn không chịu nổi.
"Sao có thể như vậy?" Mặt Tiểu Ưu trắng bệch, bàn tay nhỏ bé run run: "Lâm Linh không sao chứ?"
Hạ Thiên Dật gật đầu: "Bác sĩ nói không có gì đáng ngại, may mà cứu kịp thời. Tiểu Ưu, tôi cảm thấy nhất định là bút tiên báo thù. Cậu phải cẩn thận một chút, đừng tùy tiện tới những nơi như bờ hồ này nọ."
Tiểu Ưu hoảng sợ: "Làm sao bây giờ? Làm sao đây? Có phải mình là người kế tiếp không?"
Hạ Thiên Dật theo bản năng nắm lấy bả vai Tiểu Ưu để cô phải nhìn mình: "Cậu đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Lão tam nói mình có một vị hàng xóm, ngày mai người này sẽ tới, vị hàng xóm này tựa hồ có chút bản lĩnh."
"Buổi tối làm sao đây? Bút tiên kia có tới không?" Tiểu Ưu đột nhiên cảm thấy ngay cả phòng ngủ cũng không an toàn.
Hạ Thiên Dật cũng không rõ, thế nhưng cậu kiên định nhìn mắt Tiểu Ưu: "Có tôi ở đây, tôi sẽ bảo vệ cậu. Cậu sợ thì tôi sẽ ở dưới lầu ký túc xá bồi cậu."
Tiểu Ưu nhìn mắt Hạ Thiên Dật, tái tim có chút giật thót, lúc hồi phục tinh thần mới phát hiện Hạ Thiên Dật đang nắm vai mình vô cùng thân thiết. Tiểu Ưu có chút ngượng ngùng lùi về sau một bước, Hạ Thiên Dật thấy vậy thì cũng có chút ngượng ngùng buông tay: "Thật xin lỗi, vừa nãy tôi kích động quá."
Tiểu Ưu lắc đầu: "Không sao." Cô ngừng một chút rồi nói: "Cậu không cần ở dưới lầu ký túc xá đâu. Lỡ bút tiên tới, nửa đêm nửa hôm như vậy cậu dễ gặp chuyện lắm. Buổi tối mình sẽ ở yên trong phòng, có bạn cùng phòng ở cùng nên không có chuyện gì đâu." Để Hạ Thiên Dật ngây ngô dưới lầu ký túc xá nữ căn bản không thực tế, cô cũng không có khả năng chạy qua phòng ký túc xá của Hạ Thiên Dật, biện pháp tốt nhất là ở yên trong phòng ngủ của mình.
"Được, nếu như có chuyện xảy ra, cậu nhất định phải gọi điện cho tôi, tôi sẽ tới ngay."
Tiểu Ưu gật đầu, sau đó mới phát hiện mình căn bản không có số điện thoại của đối phương. Hiển nhiên Hạ Thiên Dật cũng nghĩ tới chuyện này, liền nhân dịp này hỏi số Tiểu Ưu, còn thêm bạn V tín.
Hạ Thiên Dật nói chuyện với Tiểu Ưu xong thì chuẩn bị đón xe quay lại bệnh viện.
Ngay lúc này trong trường có một bạn học chạy xe đạp đột nhiên hô to, nhường chút, nhường đường chút a.
Mắt thấy xe đã sắp tông trúng Tiểu Ưu, Hạ Thiên Dật theo phản xạ có điều kiện nhào tới ôm Tiểu Ưu lăn vào luống hoa bên cạnh.
Bánh xe đạp nghiền qua chân Hạ Thiên Dật, Hạ Thiên Dật đau tới trắng bệch cả mặt.
Mà vị bạn học chạy xe đạp thì té nhào xuống đất, đầu xe cũng biến hình.
"Hạ Thiên Dật, Hạ Thiên Dật, cậu có sao không?" Tiểu Ưu gấp tới sắp khóc tới nơi, cô được Hạ Thiên Dật bảo hộ trong lòng nên không có chuyện gì cả, thế nhưng Hạ Thiên Dật không chị đụng trúng đầu mà chân cũng bị xe đụng trúng, hiện giờ vẫn chưa bò dậy nổi.
"Không... không sao, cậu đừng khóc!" Hạ Thiên Dật mỉm cười yếu ớt, muốn an ủi Tiểu Ưu.
Nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Dật, Tiểu Ưu lại càng khóc dữ hơn: "Ngu ngốc, bây giờ là lúc an ủi mình sao?" Cảm xúc hốt hoảng khi nhìn thấy nụ cười chúm chím của Hạ Thiên Dật nháy mắt biến mất. Tiểu Ưu cố ép bản thân tỉnh táo lại, bấm 120 gọi xe cứu thương.
Bạn học chạy xe đạp chỉ bị trầy tay trầy chân rỉ chút máu mà thôi, những nơi khác hoàn toàn không có vấn đề, thấy Hạ Thiên Dật ngã bên kia không dậy nổi thì sợ phát hoảng, sợ mình tông người ta xảy ra chuyện.
...*...