********
Cảnh sát đợi ở bên ngoài đã lâu, những căn phòng khác cơ bản đã được kiểm tra lấy chứng cứ, chỉ còn lại mỗi căn phòng này chưa tiến vào mà thôi. Tiễn Văn Thành phạm tội đã có chứng cớ rõ ràng. Cảnh sát đã tìm thấy lịch sử nói chuyện của Tiễn Văn Thành cùng Ninh Nhiên trên di động, bao gồm cả chuyện làm sao bắt cóc bạn tốt Lâm Hiểu của Ninh Ưu, giết chết Lâm Hiểu, không chỉ phanh thây mà còn cực kỳ tàn ác nấu chín thi thể rồi mang đi vứt.
Ninh Nhiên: "Hôm nay Lâm Hiểu cùng bạn trai lên xe xuất phát, Văn Thành, cậu chuẩn bị xong chưa?"
Tiễn Văn Thành: "Yên tâm, hết thảy đã chuẩn bị xong!"
Đại khái khoảng một tiếng sau, Tiễn Văn Thành gửi tin nhắn.
"Nhiên Nhiên, mình bắt được cô ta rồi, cậu muốn cô ta chết thế nào?"
Ninh Nhiên: "Mình không biết, Văn Thành, hay là tùy tiện dạy cô ta một bài học rồi thả đi đi?"
Tiễn Văn Thành: "Như vậy sao được? Cô ta vẫn luôn hợp với Ninh Ưu châm chọc khi dễ cậu, sao cậu có thể nhịn được chứ?! Nhiên Nhiên, cậu đừng sợ, mình biết cậu nhút nhát lại hiền lành, chuyện này cậu cứ giao cho mình!"
Ninh Nhiên: "Cám ơn Văn Thành, không có cậu thì mình cũng không biết phải làm gì nữa."
Tiễn Văn Thành: "Ngốc, chuyện của cậu cũng là chuyện của mình, mình sẽ không để bất kỳ kẻ nào khi dễ cậu, người kế tiếp chính là Ninh Ưu."
Ninh Nhiên: "Văn Thành, Ninh Ưu dù sao cũng là chị mình, cậu chỉ cho chị ấy một bài học nhỏ thôi, được không?"
Tiễn Văn Thành: "Được, mình nghe lời cậu. Bây giờ mình giải quyết Lâm Hiểu."
...
Nhìn lịch sử nói chuyện của hai người mà giật mình, nhóm cảnh sát phá án nổi da gà, cứ vậy hai bọn họ đã tùy tiện phán định tử hình Lâm Hiểu, còn chuẩn bị đe dọa Ninh Ưu.
Tiễn Văn Thành này bụng dạ độc ác, thủ đoạn cực đoan, có lẽ tâm thần có vấn đề.
Nhóm cảnh sát đang vui mừng vì kịp thời phát hiện một kẻ thần kinh thì cửa mở ra, Tống Triết cùng Tiêu Thiên bước ra.
Khóe mắt Tống Triết có chút đỏ, phối với da thịt trắng nõn vừa mỹ lệ lại mê ly. Tiêu Thiên đi theo phía sau cầm một quyển sổ nhỏ, biểu tình nghiêm nghị, tay khoác trên bả vai Tống Triết, cảm xúc ấm áp xuyên qua lớp áo mỏng thấm vào người Tống Triết.
"Cảnh sát, tôi nghĩ các anh cần vào phòng này xem một chút. Trong phòng có rất nhiều thứ." Tống Triết né qua một bên để lộ cánh cửa.
Cảnh sát giật giật mày, có cảm giác cánh cửa kia giống như miệng một con thú dữ, đặc biệt âm trầm đáng sợ. Mà sự thực thì nó quả thực rất đáng sợ.
Bọn họ vừa bước vào liền nhìn thấy mấy chục đầu người được đặt trong hũ, mặt mũi nhợt nhạt, gió lạnh quẩn quanh, bọn họ nhìn mà đơ người, cả người luống cuống, Tiễn Văn Thành kia cư nhiên giết nhiều người như vậy.
Nhóm cảnh sát lưu lại hiện trường lục soát chứng cớ, Tống Triết cùng Tiêu Thiên mang quyển sổ rời đi, mặc dù có người nhìn thấy nhưng vì Dương Lâm Tây đã căn dặn, lại có Tiêu Thiên đi bên cạnh Tống Triết nên mặc dù có người muốn mở miệng ngăn cản cũng phải đắn đo kỹ lưỡng.
Mà bên cục cảnh sát, Tiễn Văn Thành bị nhốt trong phòng thẩm vấn, Dương Lâm Tây vẫn chưa bắt đầu thẩm vấn.
Hôm nay Lưu Nhất Minh vừa vặn có chuyện nên không thể hành động chung với Dương Lâm Tây, Tôn Trung Tân giải Ninh Nhiên về cục cảnh sát, nhốt ở phòng thẩm vấn kế bên phòng Tiễn Văn Thành.
Lúc Tống Triết cùng Tiêu Thiên đến, Dương Lâm Tây đang xem tài liệu. Tống Triết để quyển sổ tới trước mặt Dương Lâm Tây: "Đây là tư liệu những người bị Tiễn Văn Thành sát hại."
Mắt Dương Lâm Tây đã sắp lòi ra ngoài tới nơi, vội vàng bật dậy chụp lấy quyển sổ lật xem: "Trong này có bao nhiêu người?"
Tống Triết nhàn nhạt nói: "Mười bốn."
"Tên súc sinh này!" Dương Lâm Tây nghiến răng nghiến lợi, vốn anh nên ở lại hiện trường điều tra nhưng vì sợ Tiễn Văn Thành có bản lĩnh không nhỏ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phải tự mình áp giải về cục mới an tâm.
"Còn nữa." Tống Triết lật tới trang Lâm Hiểu: "Người bị hại trong vụ án phan thây ở thôn kia chính là Lâm Hiểu, là khuê mật của Ninh Ưu, tôi suy đoán vì muốn Ninh Ưu thống khổ nên Ninh Nhiên đã bảo Tiễn Văn Thành gây án."
Mà số chứng cớ cảnh sát mang về sau đó đã chứng minh chuyện này.
"Cô gái Ninh Nhiên kia điên rồi sao?" Dương Lâm Tây thực sự bái phục.
Tôn Trung Tân nhe răng, anh không biết Tống Triết, thế nhưng Tống Triết không ngừng đưa ra chứng cớ xác thực làm anh ngây ngốc, mà Ninh Nhiên cũng một lần nữa đổi mới cái nhìn của anh về nữ nhân, ai có thể ngờ được một cô gái yếu ớt lại ác độc đến vậy.
Lưu Nhất Minh se se ngón tay nhìn Tống Triết, đột nhiên muốn hút thuốc.
"Cái này giao cho anh, hi vọng anh tìm được người thân của những người bị hại, cho bọn họ một câu trả lời thỏa đoáng. Bọn họ chỉ còn lại phần đầu mà thôi, thân thể đã bị Tiễn Văn Thanh xử lý."
Dương Lâm Tây tức giận đấm mặt bàn: "Tên khốn khiếp Tiễn Văn Thành này!"
Không lâu sau, nhóm cảnh sát còn lại cũng quay về cục, sắc mặt không tốt lắm, dù sao phải kiểm tra nhiều đầu người bị hại như vậy, tâm lý cũng tới cực hạn.
Sau khi bàn giao mọi thứ cho Dương Lâm Tây, bọn họ rốt cuộc cũng thở phào.
Hại nhiều mạng người như vậy, Tiễn Văn Thành chắc chắn sẽ phải ngồi tù cả đời, chỉ tiếc Hoa quốc không có hình phạt tử hình, bằng không có mười Tiễn Văn Thành cũng không chết đủ.
Dương Lâm Tây cùng Lưu Nhất Minh đi thẩm vấn Tiễn Văn Thành, mà Tôn Trung Tân thì thẩm vấn Ninh Nhiên.
Tiễn Văn Thành từ chối không hợp tác, Dương Lâm Tây thẩy chồng tư liệu tới trước mặt hắn: "Tôi nói cho cậu biết, chứng cớ vô cùng xác thực, tôi khuyên cậu ngoan ngoãn cung khai đi, như vậy sẽ được xử khoan hồng."
Tiễn Văn Thành nhắm mắt lại, tựa hồ không nghe thấy.
Lưu Nhất Minh châm thuốc, hít sâu một hơi rồi cười nói: "Tiễn Văn Thành, cậu biết người đang bị thẩm vấn ở phòng kế bên là ai không?"
Tiễn Văn Thành không để tâm, thế nhưng Dương Lâm Tây hiểu ý Lưu Nhất Minh, anh quay bút, ánh mắt nhìn chằm chằm Tiễn Văn Thành, miệng nói: "À, là một cô gái! Nói ra thì lá gan cô gái này đúng là lớn thật a!"
Tiễn Văn Thành lập tức mở mắt, đen thui quỷ mị như đên tối, lúc nhìn có mang theo tử khí âm lãnh.
Dương Lâm Tây phá án đã lâu mà vẫn bị ánh mắt của Tiễn Văn Thành dọa giật mình, anh cố nén xúc động, mặt không biểu cảm hỏi: "Sao? Cậu biết à?"
"Đừng động tới cô ấy, hết thảy là do tôi làm!" Tiễn Văn Thành dứt khoát nhận hết tội lỗi, cho dù không nhận hắn cũng biết mình không thoát tội được. Đồ trong phòng cùng ghi chép trong điện thoại đã chứng tỏ hết thảy là do hắn làm.
Thế nhưng Ninh Nhiên không phải, Ninh Nhiên không tham dự, cô ấy không biết gì cả.
Dương Lâm Tây cười, anh không sợ nghi phạm không mở miệng, chỉ sợ chúng không có nhược điểm. Mà Ninh Nhiên hiển nhiên chính là nhược điểm của Tiễn Văn Thành. Cho dù Tiễn Văn Thành cứng như tường đồng vách sắt, chỉ cần Ninh Nhiên nằm trong tay bọn họ thì Tiễn Văn Thành không thể nào chống trả.
"Nói đi, cậu đã phạm án thế nào?"
Nói ra thì Tiễn Văn Thành cũng không biết mình xui xẻo hay may mắn.
Khi hắn hiểu chuyện thì biết mình ở cô nhi viện. Trong cô nhi viện có gì? Có vô số đứa nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, ăn không no mặc không ấm, còn bị những đứa bé lớn hơn khi dễ.
Tiễn Văn Thành vẫn luôn cảm thấy bầu trời ở cô nhi viện có màu xám tro, vĩnh viễn không phải màu xanh thẳm trong truyện. Quyển truyện đó do một chị gái tình nguyện viên đưa cho nó.
Đó là lần đầu tiên nó tiếp xúc với một quyển sách có ý nghĩa, thế nhưng không lâu sau quyển sách đã bị cướp đi.
Sau đó nó dần dần lớn lên, có một gia đình dọn tới gần cô nhi viện, một người phụ nữ trẻ dẫn theo một bé gái đáng yêu.
Lúc thấy bé gái kia, Tiễn Văn Thành tựa hồ nhìn thấy công chúa bé trong quyển truyện mà chị gái tình nguyện viên đã cho nó, thực đáng yêu, thực xinh đẹp.
Tiễn Văn Thành dè dặt tiếp cận, công chúa bé rất ôn nhu, rất hiền lành, công chúa bé nguyện ý kết bạn với một đứa trẻ sống trong cô nhi viện như nó. Bắt đầu từ đó, mỗi lần Tiễn Văn Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời thì đều thấy một màu xanh thẳm, xanh như đá mã não vậy, đẹp không tả xiết.
Hai đứa bé vui vẻ trưởng thành, mặc dù mẹ công chúa bé không thích Tiễn Văn Thành, thậm chí còn ân cần dạy bảo công chúa bé, để công chúa bé không tới chơi với nó. Thế nhưng công chúa bé vẫn len lén chạy tới đưa thức ăn, đưa đồ chơi cho nó. Những thứ công chúa bé thích, công chúa bé đều nguyện ý chia sẻ với nó.
Tiễn Văn Thành thực vui, đó có lẽ là khoảng thời gian chói sáng nhất trong tuổi thơ của nó.
Thế nhưng thời gian nhanh chóng trôi qua, đột nhiên có một ngày công chúa bé nói mình phải đi. Mẹ phải kết hôn với ba, công chúa bé phải chuyển tới nơi ở khác.
Tiễn Văn Thành nghe vậy thì cảm giác sấm sét giữa trời quang, nơi đó nó chưa từng nghe tới, hơn nữa với tuổi của nó hiện giờ, nó không có khả năng rời đi cùng công chúa bé.
Tiễn Văn Thành rất tuyệt vọng, thậm chí oán trách thế giới này, vì sao lại lấy đi ánh sáng của nó?
Sau khi Ninh Nhiên rời đi, Tiễn Văn Thành cảm thấy cuộc sống thực tẻ nhạt thực vô vị, nó điên cuồng muốn mình mau mau lớn lên, muốn kiếm tiền, muốn tìm Ninh Nhiên.
Cho đến một ngày có một người kỳ quái tới cô nhi viện tìm Tiễn Văn Thành, nói nó là con của mình.
Tiễn Văn Thành kỳ thực không tin, nghe viện trưởng nói lúc nó còn rất nhỏ đã bị vứt vào cô nhi viện, trên người không có gì cả, chỉ có ngày sinh cùng tên. Nếu người này là cha nó thì sao lại vứt bỏ nó?
Sau đó từ miệng người cha này Tiễn Văn Thành nghe được một câu chuyện.
Cha nó tên Tiễn Quân, ông tới từ một thôn làng thần bí cổ xưa gọi là Tùng Vận thôn. Mà mẹ nó chỉ ngẫu nhiên du lịch tới thôn này. Bà cùng cha nó có duyên bèo nước, không ngờ lúc về thì phát hiện mang thai.
Tiễn Văn Thành không biết vì sao bà sinh mình ra rồi lại từ bỏ mình. Nếu không muốn thì ban đầu có thể phá bỏ nó mà?
Tóm lại, nó được sinh ra, vài năm sau thì bị ném vào cô nhi viện như một món rác rưởi.
Mà cha nó thông qua một lão nhân đoàn mệnh trong thôn mới biết mình có một đứa con lưu lạc bên ngoài, lúc này mới vội vàng chạy tới tìm.
Tiễn Quân nói muốn dẫn Tiễn Văn Thành về quê nhà, nơi đó cách đây rất xa.
Tiễn Văn Thành không nỡ, nó không muốn rời đi, nó muốn gặp lại công chúa bé.
Tiễn Quân nói, chờ nó trưởng thành rồi, học được bản lĩnh của tộc thì có thể trở lại. Mà hiện giờ nó chẳng là gì cả, cũng không có gì cả, tương lai có thể đảm bảo được sao? Nó muốn cô gái kia phải lang thang đầu đường xó chợ như nó sao?
Tiễn Văn Thành trầm mặc, cuối cùng đáp ứng, công chúa bé của nó đương nhiên không thể chịu khổ như vậy.
Nó theo Tiễn Quân về Tùng Vận thôn, thôn này rất kỳ quái, những người này mặc quần áo đặc thù của thôn, trên mặt vẽ đồ đằng kỳ quái, tất cả đều dùng ánh mắt rợn người nhìn nó.
Tiễn Văn Thành nổi da gà, nó muốn rời đi, thế nhưng vừa nghĩ tới Ninh Nhiên nó lại cắn răng kiên trì.
Tiễn Quân nói mỗi người trong thôn đều phải luyện một loại thuật pháp, là thuật pháp được truyền thừa lại từ các thế hệ trước gọi là thiên di thuật.
Mới đầu Tiễn Văn Thành tưởng Tiễn Quân nói đùa, đến khi Tiễn Quân biểu diễn trước mặt nó thì nó vô cùng kinh hãi.
Nó bắt đầu theo Tiễn Quân học tập thiên di thuật, thiên di thuật cần rất nhiều thứ, bao gồm máu từ tim của mấy chục người, trước khi chết những người đó càng thống khổ thì máu lại càng hữu dụng.
Trong thôn chỉ có bấy nhiêu người, nhà nhà đều phải luyện thiên di thuật, vậy máu từ tim người từ đâu mà có? Dĩ nhiên là từ đám người ngoài.
Thôn làng này rất bí ẩn nhưng lại có cảnh sắc rất đẹp, còn có không ít nghề thủ công đã thất truyền ở thế giới bên ngoài.
Vì thế tự nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều du khách tới tham quan.
Hàng năm vào mùa đông du khách, bọn họ liền chọn những người mình muốn rồi để người nhà dùng thuấn di thuận bắt đối phương về nhà.
Vì thế mặc dù có người mất tích nhưng không ai hoài nghi bọn họ, bởi vì số người này không phải mất tích trong thôn.
Trừ bỏ thuấn di thuật, Tiễn Quân còn dạy Tiễn Văn Thành một loại trận pháp rất đặc biệt là dùng đầu người hiến tế, đặt đầu người ở các vị trí trên trận pháp, khi trận pháp thành thì có thể hoàn thành tâm nguyện.
Tiễn Quân nói đây là trận pháp thế hệ trước lưu truyền lại, vẫn chưa có ai thành công. Không phải vì đầu người không thủ, trong thôn đã có không ít người luyện nhưng đều thất bại. Bọn họ không biết vì nguyên gì nên chỉ có thể không ngừng thử nghiệm.
Trong hoàn cảnh như vậy, Tiễn Văn Thành từ sợ hãi chứng kiến người chết biến thành hễ thấy người sẽ nghĩ xem làm sao hành hạ, làm sao làm đối phương thống khổ, thậm chí xử lý thi thể ra sao để chuyện này thú vị hơn.
Tâm tư Tiễn Văn Thành hoàn toàn lệch lạc.
Ở trong thôn mười mấy năm, Tiễn Văn Thành một kẻ đáng sợ như đám người trong thôn.