Lúc người nam đi ra ngoài còn tưởng mình hoa mắt, gã dụi dụi mắt nhìn lại nhưng không thấy gì cả.
Người giấy nhảy lên tay Tống Triết, không ngừng khoa tay múa chân, cái miệng nhỏ vẽ bằng máu cũng khẽ nhúc nhích, người khác có lẽ không hiểu nó đang nói gì, thế nhưng Tống Triết hiểu.
Cậu nhướng mày liếc nhìn cánh cửa, cố gắng bước thật nhẹ, sau đó nhanh chóng bày trận pháp rồi ra ngoài ngõ gọi điện báo cảnh sát, cảnh sát nhận được tin báo lập tức điều nhân viên phá án tới hiện trường.
Sau khi mở cửa, A Bưu cảnh giác liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có người mới đi ra ngoài. Thế nhưng quãng đường rõ ràng chỉ khoảng hai ba phút nhưng gã đi năm sáu phút vẫn còn ở ở trong hẻm, mồ hôi lạnh A Bưu túa ra như mưa.
Đường lớn rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng làm thế nào cũng không ra được.
Hai chân A Bưu muốn nhũn ra, vịn vách tường giống như con thỏ kinh hoảng quay trở lại, kinh hoảng la to: "Cứu mạng, cứu mạng a...." Ngay cả đám chó được nuôi gần đó cũng bị kinh động, sủa sinh ỏi.
Người nữ ở trong nhà bị kinh động, tức giận mắng to: "Cái thằng ngu A Bưu này, sợ người ta biết chúng ta trốn ở đây sao? Còn không mau túm nó vào nhà."
"Vâng vâng vâng, em đi ngay." Đại Lực vội vàng chạy ra ngoài, trong bụng thầm mắng A Ngưu ngu xuẩn, hô to gọi nhỏ như vậy muốn làm người ta chú ý à?
Đại Lực ra ngoài thì phát hiện A Bưu đứng ở đầu hẻm, tựa hồ rất kinh hoảng chạy tới chạy lui lòng vòng tại chỗ, Đại Lực khó hiểu kêu một tiếng: "A Bưu, mày làm gì đấy?"
A Bưu quay đầu lại, một người nam vóc dáng to như gã đã sợ tới sắp chảy nước mắt, thấy Đại Lực thì hệt như thấy người thân, vội vàng chạy tới chỗ đối phương, thế nhưng chạy cỡ nào vẫn cứ cách một khoảng, không thể nào chạy tới được.
Đại Lực thì sửng sốt nhìn A Bưu đang chạy dậm chân tại chỗ, đồng thời biểu tình kinh hoảng cầu cứu, thằng A Bưu đang làm trò gì vậy? Trí chướng à?
Đại Lực sợ kinh động tới hàng xóm nên vội vàng đi tới kéo A Bưu, nào ngờ đâu hai người bắt đầu hoảng sợ dậm chân tại chỗ.
"Sao lại như vậy? Là quỷ đánh tường à? Đáng sợ quá!" Đại Lực run lẩy bẩy, cả người căng cứng.
Lòng bàn tay A Bưu đầy mồ hôi, hai chân run rẩy: "Làm sao giờ? Làm sao bây giờ? Giữa ban ngày ban mặt sao lại có quỷ?"
"Mau tìm Mai di* hỗ trợ, cứ tiếp tục như vậy không phải biện pháp!" Đại Lực thấp thỏm bất an, A Bưu không nói hai lời gật đầu, cả hai bắt đầu tru lên như sói. [* di là dì]
Mai di ở trong nhà, bé trai nằm dưới đất khóc run lẩy bẩy, thấy Mai di rời đi cũng chỉ nức nở không dám động đậy.
Mai di lạnh lùng nhìn nó, sau đó bước qua người nó, một cục vàng tự dưng biến thành cục gạch nát, Mai di cảm thấy thực bực bội, hơn nữa hai thằng ngu kia lại còn la hét ỏm tỏi ở bên ngoài, cứ như sợ người ta không biết mình đang núp ở đây vậy, mụ tức tới tức ngực.
Mai di đứng ngoài cửa nhìn Đại Lực cùng A Bưu chảy nước mắt nước mũi quơ tay cầu cứu, đồng thời còn luôn mồm nói mình bị quỷ đánh tường.
Mai di ngẩng đầu nhìn mặt trời, sau đó trừng mắt: "Bọn mày muốn chết à? Còn không mau lăn tới đây cho tao, sợ người ta không chú ý à?"
Tống Triết dựa vào bức tường ngoài con hẻm, nghe tiếng kêu cứu chí chóe bên trong thì cười đau cả bụng, đáng đời, dám lừa bán con nít này, đây chỉ là chút dạy dỗ mà thôi.
Mai di hùng hùng hổ hổ mắng chửi một phen, cuối cùng vẫn sợ làm người khác chú ý nên sải bước đi tới, sau đó mụ ta cũng gia nhập đội hình, ba người cùng dậm chân tại chỗ.
Sau đó nhóm cư dân gần đó mở cửa ra liền thấy trong con hẻm kế bên có ba tên thần kinh vừa la hét cầu cứu vừa dậm chân tại chỗ.
Biểu tình bọn họ rõ ràng rất sợ hãi, thế nhưng tư thế lại là dậm chân tại chỗ.
"Ba tên này mới từ trại điên xổng chuồng à?"
"Mấy người này sao lạ mặt vậy?
"Tôi nhớ hình như mới dọn tới mấy hôm trước thôi. Ở nhà Lão Lý, Lão Lý chuyển vào nội thành rồi, giờ căn nhà này bỏ trống nên cho người ta thuê."
...
Ngay lúc nhóm cư dân đang bát quái thì xe cảnh sát tới, tiếng còi cảnh sát không ngừng vang vọng.
"Chuyện gì vậy? Sao lại có cảnh sát tới?" Mai di kinh hoảng nhớn nhác hai tên đàn em thành sự thì ít bại sự có thừa vẫn còn đang kêu gào bên cạnh: "Cũng tại hai thằng ngu bọn mày, giờ thì tiêu rồi, cảnh sát tới rồi kìa."
Đại Lực bị quỷ đánh tường dọa không nhẹ, nghe cảnh sát tới thì lau nước mắt kíc động nói: "Cảnh sát tới, cảnh sát tới rồi, cảnh sát là người phục vụ nhân nhân, là đại diện cho quang minh, hết thảy yêu ma quỷ quái đều tránh xa. Chúng ta được cứu rồi, chúng ta được cứu rồi!"
A Bưu cũng kích động vỗ tay Đại Lực, nước mắt cũng trào ra vì hưng phấn.
Mai di:.... chúng mày không phải ngu bình thường! Cảnh sát tới có nghĩa là gì bọn trí chướng chúng mày hiểu không hả?
Cho dù bây giờ không biết, chờ đến khi bị còng tay Đại Lực cùng A Bưu sẽ biết, thế nhưng không sao cả, quan trọng nhất là bọn họ được cứu rồi.
Đại Lực còn cảm kích nhìn người cảnh sát bắt mình: "Đồng chí cảnh sát, thật sự cám ơn anh!"
Anh cảnh sát mặt tròn ngây ngốc, đầu năm nay tội phạm cư nhiên cám ơn cảnh sát? Anh nhìn qua đồng nghiệp, thấy đối phương cũng gặp tình cảnh tương tự như mình, chỉ có người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bên kia không có vẻ bất bình thường như hai người này, bất quá biểu tình không tốt lắm, kiểu như sống không còn gì luyến tiếc nữa.
Sau khi áp giải bọn họ lên xe cảnh sát, cảnh sát mặt tròn lén nói với đồng nghiệp: "Hai tên này có phải có vấn đề thần kinh không?"
Đồng nghiệp liếc nhìn xe cảnh sát: "Rất có thể, bất quá cho dù thần kinh có vấn đề cũng không thoát được tội lừa bán trẻ em."
Từ sáng sớm bọn họ đã nhận được tin báo án từ một thanh niên, người nọ nói mình nhìn thấy một đứa bé trai bị trói ở khu nhà cũ, thoạt nhìn rất giống tình cảnh bọn buôn người bắt cóc trẻ em. Cảnh sát nghe vậy thì vô cùng kích động, lập tức xuất phát cả tổ chuyên án.
Lúc đến nơi, bọn họ không thấy người báo án, ngược lại phát hiện ba kẻ ngu dậm chân tại chỗ, biểu tình giống như gặp quỷ.
Sau khi giải cứu đứa bé, cảnh sát hoàn toàn không gặp quỷ đánh tường mà Đại Lực cùng A Bưu nói, cảnh sát vốn tưởng bọn họ nghe vậy sẽ xấu hổ với lý do mà mình bịa ra, thế nhưng chỉ thấy chúng dùng ánh mắt sáng rực nhìn cảnh sát, dáng vẻ quả nhiên là vậy, thực sự làm nhóm cảnh sát nổi hết da gà.
"Tôi cảm thấy hai tên này thực sự có vấn đề, phỏng chừng là cư dân vùng sâu xa bị Mai di kia dụ dỗ đi lừa bán trẻ em."
"Rất có thể, tôi thấy trong ba người thì Mai di có khả năng là người cầm đầu nhất. Bất quá ngu có cái tốt của ngu, ngu mới dễ cạy miệng!"
"Có lý! Đáng tiếc không thấy người báo án, bằng không có thể khen thưởng."
"Chắc là sợ đám buôn người thấy mặt sẽ trả thù đi."
Là người được cảnh sát nhắc tới, lúc cảnh sát gần tới hiện trường Tống Triết đã sớm đạp xe tiếp tục luyện tập, đối với chuyện thuận tay cứu một đứa bé, cậu cảm thấy rất cao hứng.
Cảnh sát bắt được ba tên buôn người, rất nhanh sẽ tra ra nguồn gốc tổ chức, vụ này cũng tương tự như cô gái từng bị bắt ở công viên trước đó.
Tống Triết vui vẻ nhìn bầu trời xanh ngắt, cỏ cây xanh biếc, ngay cả người đi đường cũng anh tuấn xinh đẹp, tóm lại hết thảy đều là cảnh đẹp ý vui.
Lý Hiển cùng vợ như thường lệ chạy khắp đường lớn ngỏ nhỏ dán giấy tìm con, đồng thời cầm hình hỏi thăm người đi đường có thấy qua con trai mình hay không, thất vọng tuyệt vọng lẫn mệt mỏi xen lẫn, thế nhưng hai người ngay cả thời gian để thở dốc cũng không có.
"Chúng ta có nên tới chùa cầu Bồ Tát phù hộ không? Phù hộ con chúng ta có thể nhanh nhanh được tìm thấy." Vợ Lý Hiển thật sự không biết làm thế nào, bà không có trình độ học vấn, ở đế đô cũng chỉ làm công lặt vặt, mỗi ngày đều rất mệt mỏi. Động lực để chống đỡ cuộc sống vất vả chính là hi vọng tương lai con trai sẽ thành tài, có thể rạng rỡ tổ tiên, thế nhưng hiện giờ đã mất hết rồi.
Đổi lại là trước kia, Lý Hiển nhất định sẽ mắng vợ mình mê tín, dư tiền thắp nhang bái Phật không bằng để gã mua thuốc lá. Thế nhưng bây giờ gã lại không nói nên lời, gã cũng thực mê man, nội tâm rất bàng hoảng, gã không biết nên làm gì. Thậm chí phát truyền đơn nhiều ngày như vậy nhưng cũng không biết có hữu dụng hay không. Đã nhiều ngày như vậy, con trai gã còn ở đế đô hay không? Hay đã bị mang đi? Nó có được ăn ngon không? Mặc thế nào? Buổi tối có khóc không? Đám buôn người có đánh nó không?
Rất nhiều vấn đề quanh quẩn trong đầu gã, bàn tay cầm truyền đơn của Lý Hiển run rẩy, gã hít sâu một hơi, cố nén nước mắt chảy ngược vào hốc mắt: "Đi thôi, chúng ta đi ngay bây giờ, cầu Bồ Tát phù hộ."
Nếu quả thực có thể làm con trai gã quay về, gã nhất định sẽ ăn chay niệm Phật, một lòng hướng thiện, không bao giờ làm chuyện xấu nữa.
Ngay lúc bọn họ định tìm xe tới ngôi chùa gần đó thì cảnh sát gọi điện tới thông báo đã tìm được con trai bọn họ.
Nháy mắt đó, Lý Hiển cùng vợ mình không quản tới ánh mắt kinh ngạc của người xung quanh mà ôm nhau gào khóc. Chờ khóc một hồi mới vội vàng chạy tới đồn cảnh sát, thấy con trai gầy hẳn một vòng lại còn bị đánh xưng mặt, hai người lại nhào tới khóc.
Con trai Lý Hiển cũng ôm hai người kêu cha kêu mẹ không ngừng, hiển nhiên đã bị dọa không nhẹ.
Chờ đến khi làm xong hết thảy thủ tục rời khỏi đồn cảnh sát, Lý Hiển vẫn luôn ôm chặt con trai không buông tay, ân cần hỏi han, thậm chí còn mua món đồ chơi đắt tiền mà con mình thích trước đó.
Con trai Lý Hiển không dám cầm: "Ba, con sợ lắm!"
Nhìn biểu tình sợ hãi trên gương mặt non nớt của đứa con, Lý Hiển chỉ hận không thể lột da rút gân đám buôn người kia, cũng vì bọn chúng mà đứa nhỏ mới sợ như vậy.
Lúc này Lý Hiển đột nhiên nghĩ tới lời bình luận của mình trên V bác: "Con nít dễ bị dùng đồ chơi dụ dỗ bắt cóc như vậy là vì cha mẹ không biết dạy dỗ. Tự mình làm sai, giờ khó có lợi ích gì? Đứa bé có cha mẹ như mấy người đúng là xúi quẩy."
Lý Hiển cảm thấy mặt mình giống như bị tát mấy chục bạt tai vậy, đau rát không chịu nổi. Gã nghĩ, khi đó sao mình lại độc ác như vậy? Những lời đó sao có thể dễ dàng nói ra như vậy?
Đứng nói chuyện không đau thắt lưng, không tự mình trải qua hiển nhiên không xem trọng, cũng không đặt mình vào tình huống mà suy nghĩ.
Sau chuyện này, Lý Hiển tìm lại những bình luận trước kia của mình, trịnh trọng nói xin lỗi. Còn tới bài post trên V bác của cảnh sát phát biểu cái nhìn của mình: "Thật sự rất cám ơn cảnh sát đã tìm thấy con trai tôi, nhiều ngày như vậy, mỗi ngày tôi đều sống trong đau khổ. May mắn trời cao không vứt bỏ tôi. Hiện giờ tôi chỉ muốn nói với những gia đình chưa tìm lại được đứa nhỏ, cố gắng lên, đừng từ bỏ, đứa nhỏ sẽ quay về."
Tài khoản Lý Hiển bởi vì nhiều lần bình luận hủy tam quan nên được mọi người nhớ tên, lúc này cũng có không ít người thấy bình luận này của gã. Có người chúc phúc, có người giễu cợt, cũng có người hóng nhiệt.
Lúc Lý Hiển thấy có người bình luận "có thời gian cám ơn cảnh sát không bằng dạy dỗ con mình bớt trí chướng đi", tay gã hơi khựng một chút, có cảm giác tựa hồ vị trí của mình và bạn mạng đã thay đổi, gã cũng từng bình luận độc ác như vậy, hóa ra gã cũng từng xấu xa như vậy.
Lý Hiển không thể nào tưởng tượng lúc tuyệt vọng nhìn thấy mấy lời bình luận này có cảm giác gì, sẽ làm ra chuyện gì?
Nhìn lại chính mình, Lý Hiển tự cảm thấy bản thân thật đáng sợ. Gã cư nhiên lại là người như vậy!
...
"... bổn đài thông báo tin tức, theo báo cáo thì mấy ngày gần đây cảnh sát đế đô liên tục phá được hai đường dây lừa bán phụ nữ và trẻ em, thành công bắt giữ nhóm buôn người, giải cứu được mấy trăm nạn nhân..."
Trong phòng, âm thanh của phát thanh viên đài truyền hình thực ngọt ngào dễ nghe, thế nhưng nhóm người đang ngồi xem không dám lên tiếng.
Lão giả* ngồi trên ghế sô pha ở trung ương có cánh tay gầy đét, mặt mũi hà khắc, nếp nhân chồng chất lộ rõ tức giận, lão ném bay điều khiển TV, âm thanh chiếc điều khiển rớt xuống đất làm những người khác trong phòng run rẩy, biểu tình lại càng cung kính hơn. [* lão già]
"Đám ngu xuẩn này, chút chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong." Lão giả âm u liếc nhìn đám đồ đệ của mình: "Nói đi, lần này lại là lý do gì?"
Một đồ đệ cẩn thận nói: "Bọn con đã liên lạc ổn thỏa với tên buôn người kia, chỉ cần bắt nữ nhân sinh ngày âm giờ âm kia sẽ lập tức giao tới. Chẳng qua trong quá trình hành động thì xuất hiện một tên Trình Giảo Kim."
Lúc nói chuyện, đồ đệ kia thấp thỏm nhìn lão giả: "Con đã điều tra rồi, người nọ tên là Tống Triết, chính là kẻ đã nhiều lần phá hỏng kế hoạch của chúng ta." Lần đầu tiên chính là vụ Dương Bình San, chồng cô cũng sinh vào ngày âm giờ âm, vốn định dùng ngưng hồn hương cùng yên kỳ hoàn bắt hồn anh ta, kết quả nửa đường lại bị Tống Triết chọt một chân vào, con vịt sắp tới tay lại bay mất. Lần thứ hai là vụ Dương Như Ngọc, cô ta cũng sinh ngày âm giờ âm, tiểu quỷ là gã đưa tới, chỉ cần chuyện kết thúc là gã có thể thu âm hồn vào tay, kết quả con vịt nấu chín lại bị Tống Triết làm bay mất.
Vạn Hoa Lý thực sự nghi hoặc Tống Triết biết được kế hoạch của bọn họ, bằng không vì sao lại đúng dịp như vậy, hết lần này tới lần khác phá hỏng.
Lão giả chưa từng nghe tới tên Tống Triết, cũng không cảm thấy cậu là đại sư lợi hại ở đế đô, vì thế lão rất bất mãn: "Các anh đi theo tôi lâu như vậy mà ngay cả một tên vô danh tiểu tốt cũng không đối phó được, đúng là làm mất hết mặt mũi môn phái."
Vạn Hoa Lý không dám lên tiếng, gã thầm oán, Tống Triết kia mặc dù tuổi không lớn nhưng bản lĩnh không thể khinh thường, không hề đơn giản như lão giả nói. Thế nhưng xưa nay lão giả không thích người khác phản bác mình nên Vạn Hoa Lý không dám lên tiếng.
"Nghĩ cách giải quyết nó đi. Kế hoạch của chúng ta không được trì hoãn." Lão giả lạnh lùng nói, ánh mắt hung ác đảo qua đám đồ đệ: "Hi vọng lần sau tôi sẽ nghe thấy tin tốt."
Nói xong, lão đứng dậy bỏ đi.
Vạn Hoa Lý cùng nhóm đồ đệ khác cung kính khom người tiễn lão giả rời đi.
...*...
[cáo] hị vọng R thân yêu của cáo k phải là anh hùng bàn phím ^_^ lời nói k mất tiền mua lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau a