Nội tâm Tôn Chí khiếp sợ vô cùng, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra vài phần dị thường, thế nhưng trước khi Dương Lâm Tây phát hiện đã giấu đi.
"À vâng, Lan Khê lo cho mẹ nó nên tôi dẫn nó tới xem một chút."
Bà bác trung niên nhìn Tôn Lan Khê ở bên cạnh cười nói: "Mặc dù lúc ban đầu biểu hiện của phu nhân thật sự không tốt, có chút rỉ máu, thế nhưng dưỡng trong hoàn cảnh tốt như thế này, chỉ cần ưu tư không dao động quá lớn thì căn bản không thành vấn đề. Tiểu thư không cần quá lo lắng."
Tôn Lan Khê chưa từng thấy qua bà bác này, cũng chưa từng nghe nói thai nhi có biểu hiện không tốt, nếu thật sự không tốt thì sao mẹ cô có thể an ổn lừa ba cô suốt ba tháng? Căn bản không có khả năng!
"Ba, sao ba không nói cho con biết tình huống của mẹ không tốt a?" Tôn Lan Khê chất vấn.
Tôn Chí Lâm cười nói: "Còn không phải sợ con lo lắng à? Nên mẹ con mới không cho ba nói, con xem đi, mẹ con nói không sai đi, vừa nghe chuyện con đã cuống lên rồi. Cho nên ba mới nói ba bảo mẹ con tới đây dưỡng thai là vì tốt cho cô ấy, con cứ cố tình nói mất tích này nọ."
Nói tới đây, Tôn Chí Lâm nặng nề thở dài: "Trong lòng con, ba chẳng lẽ là một kẻ xấu xa tội ác tày trời sao? Cư nhiên làm mẹ con mất tích?"
Tôn Chí Lâm thân thiết xoa đầu Tôn Lan Khê: "Con ngoan, ba cũng biết con lo lắng cho mẹ, dù sao cũng là ý tốt. Tới, chúng ta vào nhà thôi."
Tôn Chí Lâm liếc nhìn Dương Lâm Tây, Dương Lâm Tây đang xem xét khắp nơi, sau đó đi theo Tôn Lan Khê vào phòng.
Có Dương Lâm tây ở, Tôn Chí Lâm vốn muốn dạy dỗ Tôn Lan Khê một chút nhưng phải nhịn xuống, tạm thời không phải thời điểm thích hợp.
Vào phòng, bọn họ còn chưa kịp ngồi xuống thì một người phụ nữ mặc áo ngủ bằng lụa ôn nhu như nước, mi mắt mang theo ý cười từ trên lầu đi xuống.
"Lan Khê!" Lý Duyệt Minh ôn nhu gọi Tôn Lan Khê, lúc thấy Lý Duyệt Minh, Tôn Lan Khê cực kỳ cao hứng, nôn nóng muốn nhào tới, thế nhưng bị bà bác kịp thời giữ lại: "Ai nha tiểu thư của tôi ơi, phu nhân đang có thai a! Cô không thể nhào tới như vậy đâu."
Tôn Lan Khê cũng bị hành động lỗ mãng của mình dọa hoảng, cô áy náy núi đầu: "Mẹ, thật xin lỗi, là con quá kích động!" Ba nói tình trạng của mẹ không tốt, lỡ như cô nhào tới như vậy làm em trai trong bụng mẹ xảy ra vấn đề thì xong đời.
Lý Duyệt Minh mỉm cười ôn nhu, đưa tay kéo Tôn Lan Khê: "Đứa nhỏ ngốc, nói xin lỗi cái gì chứ! Mẹ không yếu ớt như vậy."
Bà nắm tay Tôn Lan Khê đi tới trước mặt Tôn Chí Lâm, sau đó hướng Dương Lâm Tây vuốt cằm: "Chí Lâm, vị này là?"
Nháy mắt nhìn thấy Lý Duyệt Minh, da gà Tôn Chí Lâm đều nổi lên hết, thậm chí muốn nổ tung ngay tại chỗ. Giống, quá giống, này... này căn bản chính là bản thân Lý Duyệt Minh! Thế nhưng, cô ta rõ ràng... rõ ràng đã...
Mồ hôi trên trán Tôn Chí Lâm nhịn không được rơi xuống, Dương Lâm Tây vẫn luôn chú ý tới tình huống của Tôn Chí Lâm, anh phát hiện lúc nhìn thấy Lý Duyệt Minh, con ngươi Tôn Chí Lâm hơi co rút, cánh mũi hơi khép lại, thậm chí trán còn túa ra không ít mồ hôi, là biểu hiện điển hình của kinh sợ.
Như vậy vấn đề là, vì sao thấy Lý Duyệt Minh mà Tôn Chí Lâm lại sợ hãi như vậy? Không phải hắn đã biết Lý Duyệt Minh ở trong biệt thự này sao?
Dương Lâm Tây cảm thấy có chút kỳ hoặc, rõ ràng lúc ban đầu bảo dẫn tới thì ba lần bốn lượt từ chối. Sau đó lúc nhìn thấy Lý Duyệt Minh thì lại lộ ra dáng vẻ kinh hãi như vậy, chẳng lẽ lúc ban đầu Lý Duyệt Minh không phải ở trong biệt thự này?
Nghe Lý Duyệt Minh hỏi, lòng bàn tay Tôn Chí Lâm túa mồ hôi, nhịn không được theo bản năng lau lên ống quần: "Cậu ta là Dương cảnh quan, Lan Khê nhiều ngày không nói chuyện điện thoại với em nên rất lo lắng, nói là em mất tích, còn báo cảnh sát nữa. Cảnh sát đã tới tận nhà, anh cũng không có cách nào, chỉ đành đưa bọn họ tới, quấy rầy em ngủ."
Lý Duyệt Minh cười: "Không có gì đâu mà, cũng lâu rồi em không gặp con gái, em cũng rất nhớ con bé." Bà xoa đầu Tôn Lan Khê: "Con bé ngốc này, muốn gặp mẹ thì cứ nói với ba một tiếng không phải được rồi à, sao lại đi làm phiền cảnh sát chứ?"
Nói xong, Lý Duyệt Minh nhìn về phía Dương Lâm Tây nói: "Dương cảnh quan, thực sự đã làm phiền cậu quá."
Dương Lâm Tây sảng khoái cười một tiếng: "Không sao, chỉ cần bà không sao là được rồi."
Tôn Lan Khê ngượng ngùng đỏ mặt, không thuận theo nói: "Mẹ, cũng tại mẹ không chịu gọi điện thoại cho con á, còn có mỗi lần con nói ba dẫn con tới gặp mẹ thì ba cứ từ chối mãi, thái độ cũng không tốt, vì thế con nghĩ là đã xảy ra chuyện."
Lúc này Tôn Chí Lâm mặc dù không biết nữ nhân trước mắt là chuyện gì, bất quá trọng điểm bây giờ là lừa Dương Lâm Tây, nghe Tôn Lan Khê nói vậy, hắn liền che ngực giả vờ khổ sở: "Còn không phải vì ba lo cho mẹ con sao? Bác sĩ nói tình huống không tốt, nên để mẹ con nằm trên giường nghỉ ngơi. Mẹ con bây giờ là sản phụ cao tuổi, không thể có chút sơ xuất nào. Ba cũng chỉ vì lo cho sức khỏe của mẹ con nên thái độ mới kém như vậy, Lan Khê, con đừng trách ba nha con!"
Tôn Lan Khê lắc đầu: "Sẽ không, ba, ba cũng vì tốt cho mẹ thôi."
Người một nhà hòa hòa thuận thuận, Tôn Chí Lâm lại làm ra dáng vẻ ôn nhu thâm tình, thật sự không để người ta phát hiện sai sót.
Thế nhưng Dương Lâm Tây vẫn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái, chỉ là nhất thời không nói ra được.
Tôn Lan Khê sẽ không nhận sai mẹ mình, người phụ nữ trước mặt là Lý Duyệt Minh không thể nghi ngờ. Thế nhưng vì cái gì mà trước đó Tôn Chí Lâm lại từ chối? Dương Lâm Tây không thể nào nghĩ thông.
Hàn huyên vài câu, Tôn Chí Lâm đưa Dương Lâm Tây ra cửa, thực áy náy nói: "Dương cảnh quan, đã làm phiền anh đi một chuyến không công rồi! Con gái tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cậu bỏ qua cho!"
Dương Lâm Tây cười nói: "Cả nhà ông không sao là tốt rồi!"
Tôn Chí Lâm đặc biệt gọi xe tới đưa Dương Lâm Tây quay trở lại cục cảnh sát.
Sau khi Dương Lâm Tây lên xe, nụ cười trên mặt Tôn Chí Lâm mới bị lột đi, mặt không biểu cảm quay trở vào nhà.
Trong nhà, Tôn Lan Khê đang ôm cánh tay Lý Duyệt Minh, hai người thân thiết trò chuyện. Mà Tôn Chí Lâm thì nhìn tới nổi da gà, hắn đi tới ngồi xuống đối diện Lý Duyệt Minh, ánh mắt như có như không đánh giá người phụ nữ trước mặt.
Giống, thật sự quá giống, chiều cao dáng vẻ, đường nét ngũ quan, căn bản là giống như đúc, nếu không phải hắn biết rõ tình huống hiện giờ của Lý Duyệt Minh thì căn bản sẽ không nghĩ rằng người trước mặt là giả.
Này rốt cuộc là chuyện gì?
Tôn Chí Lâm uống cạn cốc nước trà bà vú bưng tới rồi nói: "Lan Khê, bây giờ con đã gặp mẹ rồi, cùng ba về nhà thôi!"
Tôn Lan Khê dựa sát vào người Lý Duyệt Minh, luyến tiếc nói: "Ba ba, để con ở chung với mẹ đi, con sẽ cẩn thận không quấy rầy mẹ."
Tôn Chí Lâm vừa định nói không được thì đã nghe Lý Duyệt Minh nói: "Chí Lâm, để Lan Khê ở lại với em đi, hiện giờ tình trạng thân thể em cũng ổn định rồi, Lan Khê đã lớn như vậy, sẽ không quấy rầy em đâu."
Tôn Chí Lâm nhíu chặt mày không đồng ý nhìn về phía Lý Duyệt Minh, trong lòng thầm nghĩ, tình huống bây giờ thế nào cô không hiểu à? Cô chỉ là hàng giả, cư nhiên còn dám ở chung lâu dài với con gái của hắn, chẳng lẽ không sợ bị lộ tẩy?
Thấy mẹ cũng đứng về phía mình, Tôn Lan Khê lập tức nói: "Đúng vậy a ba, mẹ đã nói không sao mà, ba để con ở lại đây đi. Con nhớ mẹ lắm!"
Tôn Chí Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Lan Khê, con ra ngoài chơi một chút đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ con."
Tôn Lan Khê cho là Tôn Chí Lâm muốn khuyên Lý Duyệt Minh không cho mình lưu lại, tâm tình có chút khó chịu, không muốn đi, thế nhưng Tôn Chí Lâm vừa trừng mắt một cái, Tôn Lan Khê liền kinh sợ, từ trước đến nay cô vốn rất sợ Tôn Chí Lâm, trước đó dám mạnh miệng như vậy chỉ vì trong lòng quá lo lắng cho an nguy của Lý Duyệt Minh.
Hiện giờ Lý Duyệt Minh không có việc gì, lá gan của Tôn Lan Khê tự dưng cũng teo lại, cô bất đắc dĩ đứng dậy, bĩu môi: "Dạ vâng!"
Nhìn Tôn Lan Khê rời đi, Tôn Chí Lâm nhìn nữ nhân trước mặt, ánh mắt quan sát rất rõ ràng: "Được rồi, nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lý Duyệt Minh cười, khí chất ôn nhu như nước trở thành lẳng lơ tùy hứng, đứng dậy: "Thế nào? Tôi rất giống đi?"
Tôn Chí Lâm thở phào, quả nhiên là giả, hắn đã nói mà, hắn đã tận mắt nhìn thấy Lý Duyệt Minh chết, thậm chí ngay cả thi thể cũng là hắn xử lý, Lý Duyệt Minh làm sao có thể xuất hiện ở đây được chứ.
"Cô là ai?"
Lý Duyệt Minh đi tới ngồi xuống bên cạnh Tôn Chí Lâm, ngón trỏ thon dài lướt trên mặt hắn, đôi môi đỏ mọng hé mở, hơi thở nhẹ nhàng, trên người tựa hồ còn có mùi thơm như có như không, cực kỳ mê người: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể giúp ông gạt tất cả mọi người."
Da đầu Tôn Chí Lâm tê dại, không biết vì lời của đối phương hay vì diện mạo tuy giống nhưng tính tình lại hoàn toàn bất đồng với Lý Duyệt Minh: "Cô có quan hệ thế nào với Trương Nghệ?"
Lý Duyệt Minh cười nói: "Quan hệ cố chủ a! Bà ta chi ra rất lớn, muốn tôi giả thành Lý Duyệt Minh."
Quả nhiên là Trương Nghệ!
Thế nhưng Trương Nghệ làm sao biết Lý Duyệt Minh đã chết?
Tôn Chí Lâm cảm thấy đầu mình sắp nổ ra tới nơi, hắn cho rằng, chỉ có hắn biết.
Hắn bật dậy, muốn đi tìm Trương Nghệ, thế nhưng bị Lý Duyệt Minh kéo lại bằng một tay, nhấn chặt trên ghế sô pha: "Đừng vội, lưu cô bé gái kia lại."
Tôn Chí Lâm khó hiểu nhíu mày: "Lưu Lan Khê lại làm gì? Cô vốn đâu phải Lý Duyệt Minh, cô không sợ mình sẽ lộ tẩy sao?"
Lý Duyệt Minh mỉm cười yêu kiều: "Kỹ năng ngụy trang của tôi ngay cả ông cũng không phát hiện huống chi là con bé kia. Nếu ông không muốn con bé gây thêm phiền toái thì ông nên đáp ứng."
Tâm tư của Tôn Chí Lâm không nằm ở vấn đề này, hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm Trương Nghệ hỏi rõ ràng mọi chuyện, vì thế sau khi suy nghĩ liền nói: "Được, vậy ở lại vài ngày, cô phải cẩn thận đừng để lộ tẩy."
"Yên tâm!" Nghĩ tới gương mặt như hoa như ngọc của Tôn Lan Khê, Lý Duyệt Minh mỉm cười đặc biệt vui vẻ.
.195.