Trong tiệm cà phê, Liễu Nguyệt Nguyệt đẩy Trịnh Minh Nghĩa đang nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần, chân mày khẽ nhíu chặt.
Trịnh Minh Nghĩa a một tiếng hoàn hồn, cười nói không có gì, sau đó giống như lơ đãng nhắc tới: "Hôm qua ở trên mạng hình như có tin tức về mảnh đất thành Bắc, bảo là muốn xây dựng nghĩa trang. Là thật sao?"
Nói tới chuyện này, tình tự Liễu Nguyệt Nguyệt liền suy sụp: "Đúng vậy, vốn đã nói sẽ xây trung tâm thương mại, bây giờ lại biến thành nghĩa trang, tiền cũng đổ sông đổ biển hết. Ba ba với anh em ngày nào cũng than thở, phiền muốn chết."
Trịnh Minh Nghĩa cầm muỗng khuấy cà phê, cúi đầu hỏi: "Vậy ba em còn nhắc chuyện liên hôn nữa không?"
Liễu Nguyệt Nguyệt khổ sở: "Mặc dù được Tiêu gia rót vốn nhưng công ty vẫn tổn thất khá nặng, không được như trước kia nữa. Nếu lại bị thêm một vố thì phiền. Vì thế ba em mới muốn em liên hôn với anh Tiêu Thiên, thân lại càng thân hơn, như vậy sẽ không có ai dám bỏ đá xuống giếng."
Tiêu Thiên, nhớ tới người nam xuất sắc hôm đó, Trịnh Minh Nghĩa ghen tị tới phát điên. Hôm nay gã vốn định nói chia tay với Liễu Nguyệt Nguyệt, thế nhưng nghe Liễu Nguyệt Nguyệt nói ba cô muốn cô liên hôn với Tiêu Thiên, Trịnh Minh Nghĩa lại không muốn nói chia tay. Liễu Nguyệt Nguyệt thích gã, gã có thể khẳng định trăm phần trăm.
Như vậy nếu ba Liễu Nguyệt Nguyệt cưỡng ép cô kết hôn với Tiêu Thiên, cho dù Liễu Nguyệt Nguyệt phản kháng bất thành thì trong lòng vẫn luôn tồn tại người bạn trai là gã. Cắm sừng một người nam xuất sắc như vậy, chỉ nghĩ thôi đã làm Trịnh Minh Nghĩa kích động.
Liễu Nguyệt Nguyệt không biết Trịnh Minh Nghĩa đang nghĩ gì, thế nhưng nhìn ánh mắt lóe sáng, biểu tình đắc ý thì cực kỳ đáng ghét. Từ ngày được chị Văn Đình cho biết con người thật của Trịnh Minh Nghĩa, Liễu Nguyệt Nguyệt liền bắt đầu diễn trò.
Sau khi trở về, cô còn cố ý tìm người điều tra Trịnh Minh Nghĩa, không tra không biết, tra rồi quả thực bị dọa không nhẹ.
Hóa ra tên khốn khiếp này vừa quen cô vừa đạp chân lên thuyền khác, thậm chí vừa làm việc vừa hú hí với con gái lão tổng công ty. Liễu Nguyệt Nguyệt không thể không thừa nhận, bản lĩnh lừa đùa giỡn tình cảm người khác của Trịnh Minh Nghĩa rất giỏi, nếu cô không đòi lại công đạo cho sự ngu xuẩn trong quá khứ của mình thì thực uổng công cha mẹ nuôi nấng sung sướng nhiều năm như vậy, đồng thời cũng để cho Trịnh Minh Nghĩa biết, Liễu Nguyệt Nguyệt cô không phải kẻ ngu.
Sau khi cùng Trịnh Minh Nghĩa hư tình giả ý một phen, Liễu Nguyệt Nguyệt thấy di động của gã reo, biểu hiện trên màn hình là hai chữ đồng nghiệp, mà lúc nhìn thấy cái tên này, Trịnh Minh Nghĩa lập tức cầm lấy di động, vừa nghe máy vừa rời đi, hiển nhiên không muốn để Liễu Nguyệt Nguyệt nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện.
Liễu Nguyệt Nguyệt lạnh lùng nhìn ra cửa sổ, Trịnh Minh Nghĩa đang mỉm cười nói chuyện với người bên kia đầu dây, thần thái này Liễu Nguyệt Nguyệt rất quen thuộc, giống như khi gã dỗ dành cô vui vẻ vậy.
Càng nhìn rõ người này, Liễu Nguyệt Nguyệt lại càng cảm thấy trước kia mình đúng là mù mắt a!
Cư nhiên lãng phí khoảng thời gian tốt đẹp như vậy vào một kẻ tra nam, chậc chậc, thực muốn tát mình vài cái. Liễu Nguyệt Nguyệt quay đầu đi, không muốn nhìn gã nữa, lúc ánh mắt lưu chuyển thì đột nhiên nhìn thấy người nam ngồi đối diện đang nhìn mình. Người nọ thấy Liễu Nguyệt Nguyệt phát hiện còn giơ cốc cà phê trong tay, ánh mắt đầy ý cười.
Liễu Nguyệt Nguyệt nghi ngờ nhìn người nọ, không tìm ra sự tồn tại của đối phương trong trí nhớ, nhìn dáng vẻ đối phương, quả nhiên đàn ông chỉ có một đức hạnh.
Nghĩ tới đây, Liễu Nguyệt Nguyệt vô thức nhíu mày nhăn mũi, cho người nọ một ánh mắt chán ghét rồi cúi đầu uống cà phê của mình.
Người nam sửng sốt, sau đó nhịn không được phì cười.
...
Lúc nhận được điện thoại, Tống Triết đang vạch ra mục tiêu nhân sinh của mình, không có cách nào, cứ ăn ăn uống uống, chơi game, thỉnh thoảng lại đoán mệnh giúp người ta, Tống Triết cảm thấy mình sắp đi theo con đường của nguyên thân mất rồi. Nguyên thân vì mãi mê chơi game mà chết, cậu khó khăn lắm mới nhặt được cái mạng, không thể phá hỏng được.
"Alo, Lão Tiêu à, sao thế?"
Tiêu Thiên đứng bên cửa sổ sát đất từ trên cao nhìn đàn người nhỏ bé như con kiến ở bên dưới: "Giải quyết công việc xong đột nhiên muốn gọi cho em, em đang làm gì vậy?"
Tống Triết vừa viết vừa nói: "Lên kế hoạch nhân sinh a, cảm thấy cuộc sống ăn no chờ chết này thực không có lý tưởng."
Tiêu Thiên dở khóc dở cười, Tống Tống không biết mình bản lĩnh biết bao nhiêu mà còn cảm thấy mình đang ăn no chờ chết?!
"Anh cảm thấy em bây giờ đã hoàn thành mục tiêu nhân sinh mà rất nhiều người mong muốn, muốn khi nào làm việc thì làm, muốn ngủ thì tùy ý ngủ thẳng cẳng rồi dậy, thỉnh thoảng ra ngoài làm việc vài lần, nửa tháng sau đó có thể nằm ở nhà nghỉ ngơi. Biết bao nhiêu người đến tận khi về hưu cũng chưa chắc có được cuộc sống như vậy."
Tống Triết nghe vậy thì ôi chao, cảm thấy Tiêu Thiên nói quá chí lý: "Không ngờ tôi lợi hại như vậy, có được cuộc sống nghỉ hưu trước thời hạn a. Bất quá tôi cảm thấy độ tuổi này hẳn phải ra ngoài liều mạng mới đúng, giờ về hưu có phải quá sớm rồi không?"
Tiêu Thiên cười nói: "Không thì em tới công ty anh đi, làm thư ký cho anh."
Tống Triết vội vàng lắc đầu: "Vậy không được, tôi có học mấy thứ này đâu, nếu có làm việc thì cũng phải làm bên huyền học thôi. Anh nói coi tôi có nên mở cửa hàng đoán mệnh không? Hay vẫn tới phố Thái Bình dựng sạp như trước?"
"Em vui vẻ là được rồi, bất quá nếu mở cửa hàng thì em định ở đó mấy ngày một tuần? Một ngày đón mấy vị khách? Như vậy có phải suốt cả ngày phải ở cửa hàng không?"
Tống Triết ỉu xìu: "Phải trông tiệm á? Chắc tới tận trưa mới tới tiệm được, khách cũng chạy sạch rồi. Aiz, thôi cứ ngồi ở phố Thái Bình đi, dù sao cũng quen mặt ở đó rồi."
Tiêu Thiên cân nhắc một chút rồi nói: "Thật ra thì có nhiều người đưa danh thiếp tới nhà anh muốn nhờ em giúp đỡ nhưng bị anh cự tuyệt, sợ quấy rầy em. Nếu em phiền não chuyện khách hàng thì Tiêu gia có thể giúp em tuyên truyền."
Tống Triết vui sướng: "Vậy thì tốt quá, bất quá cũng không phải phiền não gì, chẳng qua cảm thấy cuộc sống ăn no chờ chết như vậy thực giống heo đợi làm thịt, anh đừng để ý, khẳng định là bệnh thần kinh của tôi tái phát thôi."
Tiêu Thiên cười khẽ, cảm thấy Tống Triết đúng là cậu bé hài hước: "Tốt lắm, em cứ từ từ mà dày vò bản thân đi, anh không nghĩ kế giúp em nữa."
Hai người vui đùa vài câu, Tống Triết lại nói: "Tôi tính thì thấy cũng gần một tuần chúng ta không gặp rồi, gần nhất bên cạnh anh có ai gặp xui xẻo không?"
Tiêu Thiên nghe vậy thì cảm thấy trong lòng thực ấm áp: "Không có,hết thảy đều rất tốt, đám sát khí bị em dọa hai lần liền không dám ngang tàng nữa." Công ty Tiêu Thiên không có chuyện gì, hết thảy đều bình thường, bất quá công ty đối diện thì tựa hồ có không ít chuyện, nghe nói là có quỷ.