Ngay lúc này, đột nhiên có người biết chuyện tung ra một tin chấn động, cô gái tự sát vốn vì người nhà bị bệnh nên mới tới làm ở Tiêu Kim Quật, kết quả bị một đám nam nhân cưỡng hiếp nên nghĩ không thông tự sát.
Hôm nay tin tức nóng không ngừng xuất hiện, nhóm anh hùng bàn phím hưng phấn tới ngủ không được.
"Thật đáng đời, tưởng Tiêu Kim Quật là nơi tốt đẹp lắm sao."
"Người nhà bị bệnh? Bệnh gì? Cần bao nhiêu tiền? Trong nhà không có bà con thân thích gì sao? Không thể đi mượn sao mà phải tới mấy chỗ như Tiêu Kim Quật làm việc? Đừng gạt người, cũng có phải viết tiểu thuyết đâu chứ, nào có nhiều bệnh hiểm nghèo như vậy. Chắc cô ta muốn có cuộc xa xỉ nên mới đi làm tiểu thư kiếm tiền. Kết quả phát hiện thế giới đó quá đáng sợ, không cẩn thận bị khi dễ, sau đó chịu không nổi chấn động tâm lý mà nhảy lầu. Ha hả!"
"Xin mấy người đấy, nói chuyện chừa chút khẩu đức đi, tôi chính là bạn học của cô ấy, mẹ cô ấy bị bệnh, gần đây trở nặng phải nhập viện, chuyện này tất cả mọi người trong lớp đều biết, hơn nữa còn quyên tiền. Thế nhưng số tiền đó chỉ như muối bỏ biển, căn bản không đủ dùng. Cô ấy bất đắc dĩ mới phải tới Tiêu Kim Quật. Các người không hiểu nỗi đau của người ta thì thôi đi, đặt điều đặt chuyện như vậy vui lắm à? Đồng học của tôi chết có một nửa trách nhiệm thuộc về mấy người. Tôi chờ xem các người bị báo ứng."
"Báo ứng? Báo ứng gì? Đâu phải bọn tao hại nó chứ? Trí chướng trở về đọc nhiều sách chút đi, cẩn thận người thứ hai nhảy lầu là mày đấy."
...
Điền Nhiễm Nhiễm đọc những lời bình đáp trả mà tức tới phát khóc: "Bọn họ sao có thể như vậy chứ? Nghiên Nghiên cũng vì bọn họ dồn ép mới chết."
Tiễn Thu Ý ôm Điền Nhiễm Nhiễm khóc, lúc Nghiên Nghiên xảy ra chuyện bọn họ căn bản không biết, lúc thấy tin tức rần rần trên mạng liền cố gắng gọi điện thoại cho Nghiên Nghiên nhưng không có ai bắt máy.
Bọn họ hoảng sợ muốn bắt xe tới Tiêu Kim Quật thì tin tức trên mạng báo cho bọn họ biết... Nghiên Nghiên đã chết.
Sao có thể như vậy? Rõ ràng hôm qua vẫn còn tốt mà? Nghiên Nghiên còn nói, chờ mẹ mình khỏi bệnh, bọn họ sẽ cùng đi du lịch một chuyến.
Tiếng khóc kiềm nén vang lên trong nhà trọ, hai cô gái ôm nhau khóc, họ khổ sở vì lời bình trên mạng, vì cái chết của Nghiên Nghiên.
Chuyện Nghiên Nghiên nhảy lầu nhanh chóng càn quét khắp mạng xã hội, không ít người bị đả kích, cảm thấy nguyên nhân cái chết của cô gái có phân nửa là vì dân mạng dồn ép.
Bọn họ chưa bao giờ chịu nghĩ một sinh mạng phải chịu biết bao nhiêu thống khổ cùng tuyệt vọng mới nghĩ tới chuyện tự sát, bọn họ chẳng qua chỉ đang hưởng thụ một trận chè chén say sưa, sẵn dịp thưởng thức chút kích thích hiếm có.
Người chết rồi, liên quan gì tới bọn họ? Dù sao cũng không phải bọn họ làm hại! Bọn họ chẳng qua chỉ ở bên cạnh hóng chuyện sẵn tiện vỗ tay khen hay mà thôi.
Đáng sợ, nhìn bọn họ mà cứ ngỡ nhìn thấy thời đại tăm tối hoàn toàn không có nhân tính mấy trăm năm trước dưới ngòi bút của một đại tác gia.
Cảnh sát đã bắt giữ nhóm người xem ồn ào kêu gọi cô gái nhảy lầu đêm đó, cảnh sát mạng cũng nhanh chóng xóa bỏ những tài khoản bác chủ đăng tin ầm ĩ nhất trên mạng.
Thế nhưng có tác dụng gì đâu? Người vẫn phải chết, lưu lại chỉ là một câu chuyện cho quần chúng tám nhảm sau bữa ăn mà thôi.
Tối qua Tống Triết ngủ sớm nên căn bản không biết chuyện, chờ tới hôm sau, còn chưa kịp đánh răng đã thấy tin tức ầm ĩ trên V bác.
Cậu bị tiêu đề kinh tâm động phách kia thu hút, liền nhấn vào.
Trong video, cô gái đang lắc lư lảo đảo, ánh mắt nhìn chằm chằm di động, không biết đang xem cái gì, có lẽ đang xem những lời bình của dân mạng, có lẽ đang nhìn những hình ảnh hạnh phúc của mình.
Video chỉ có vài giây, chờ Tống Triết lấy lại tinh thần thì video đã bị xóa bỏ, cậu dụi dụi mắt, nội tâm vô cùng khiếp sợ, trên người cô gái có hắc khí.
Bởi vì video quay ở khoảng cách khá xa, cậu không thể xác định là thứ nào gây ra. Thế nhưng cậu biết, hắc khí này chính là một trong những nguyên nhân thúc đẩy cô gái nhảy lầu.
Tống Triết cẩn thận xem hết tin tức hôm qua, xem xong thì có cảm giác tim mình sắp nghẽn tới nơi, cậu thực sự đang sống trong một xã hội văn minh sao?
Một người phải bẩn thỉu đến mức nào mới có thể thờ ơ đứng nhìn người ta tự sát, lại còn vỗ tay khen hay, hối thúc người ta mau chết đi.
Không có ai tôn kính sinh mệnh cả, tất cả bọn họ đều khịt mũi khinh thường, tôn kính, đó là cái gì?
Nếu như gia đình là gánh nặng, sự cưỡng ép của đám phú hào là dồn ép, như vậy ngôn ngữ của đám dân mạng chính là chất xúc tác thôi thúc cô bé tìm tới cái chết.
Tâm tư của cô gái vốn hoảng hốt vì bị hắc khí giật dây mê hoặc, giờ phút này bất cứ ác ý nào cũng sẽ phóng lên cực đại, một khi nội tâm cô gái không thể chống đỡ nổi, sợi dây tinh thần đứt lìa thì đó cũng chính là thời khắc cô gái từ bỏ sinh mệnh của mình.
Tống Triết thực hối hận tối qua đã ngủ quá sớm, bằng không cậu nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu cô gái.
Ngay lúc tâm tình Tống Triết không tốt, Nghiêm Minh Nhân gọi điện thoại tới, âm thanh trầm thấp: "Tống Triết, tôi cảm thấy thật khổ sở. Cậu biết chuyện cô gái nhảy lầu hôm qua chưa?"
Tống Triết kéo rèm cửa sổ nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, tâm tư nặng nề: "Xem rồi, vừa mới thấy."
"Tống Triết, tôi không hiểu, vì sao có vài người lạnh lùng đến mức như vậy? Bọn họ nhìn thấy cô gái từ trên lầu rơi xuống mình mẩy toàn là máu mà không hề có chút xót thương nào cả. Sao bọn họ có thể vui vẻ chụp hình gửi cho đám bạn, còn cười ha hả nói rốt cuộc cũng được về ngủ rồi."
"Tôi ở bên cạnh mà có cảm giác mình đứng giữa một đám quái vật. Là tôi có bệnh hay bọn họ có bệnh?"
Nghiêm Minh Nhân cả đêm không ngủ, cứ nhìn tin tức V bác suốt đêm, cậu suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không hiểu được, rốt cuộc nhịn không được gọi điện cho Tống Triết.
Tống Triết nhớ tới câu nói mà Tiêu Thiên từng an ủi mình, hắc ám vẫn luôn tồn tại, nhưng quanh minh cũng như bóng với hình, cuối cùng sẽ có một ngày hắc ám sẽ rút đi.
"Minh Nhân, không phải cậu có bệnh, là xã hội này bị bệnh. Xã hội phát triển quá nhanh nhưng giáo dục và phổ cập lại không theo kịp nhịp bước. Mọi người bắt đầu trở nên bệnh hoạn, bắt đầu có nhu cầu kích thích với những chuyện đáng sợ."
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Nghiêm Minh Nhân có chút mê mang, lần đầu tiên có cảm giác rét lạnh thấu xương mặc dù đang ở dưới ánh mặt trời.
"Phải sống, sống thật tốt, dùng sức lực của mình trợ giúp những người đáng thương kia. Mặc dù giống như súp gà tinh thần quá hạn nhưng ánh mặt trời sẽ xuất hiện sau cơn mưa, bóng tối cũng sẽ có lúc xua tan, ánh sáng sẽ ập tới. Người bị bệnh có thể trị, xã hội bị bệnh, cũng có thể trị."
Nghiêm Minh Nhân lẳng lặng nghe Tống Triết nói, một hồi lâu sau mới trầm thấp đáp: "Ừm, cám ơn cậu, Tống Triết, tôi biết rồi."
Tống Triết mỉm cười nhìn về phương xa, nơi đó phong cảnh khá đẹp, tiếng chim véo von, nụ hoa khoe sắc, ánh mặt chiếu rọi tới đâu liền xua tan bóng tối tới đó, một thế giới đã không còn bóng tối nữa thì việc chúng ta có thể làm chính là cố hết khả năng giúp đỡ mọi người.