Hoàng Dao Tư không ngờ mình chỉ tùy tiện mở TV xem tin tức buổi sáng lại phát hiện một kinh hỉ lớn như vậy.
"Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, bồ mau tới xem nè, Vương Hưng Trung chết rồi!" Hoàng Dao Tư kích động, tên cặn bã đó rốt cuộc cũng chết rồi sao? Sau này cô cùng Duyệt Duyệt rốt cuộc không còn bị hắn uy hiếp, không còn lo lắng hãi hùng nữa rồi!
Trịnh Tư Duyệt đang ở bên kia uống sữa bò, nghe thấy lời Hoàng Dao Tư nói thì kinh ngạc vội vàng đi tới, tin tức vẫn còn đang chiếu, thi thể Vương Hưng Trung bị đánh gạch men, không để lộ ra, thế nhưng tin tức đã được công bố chứng tỏ hắn thật sự đã chết rồi.
"Sao lại đột nhiên như vậy chứ?" Buổi sáng Trịnh Tư Duyệt vẫn còn lo lắng không biết nên làm sao, hôm qua Vương Hưng Trung ở ngoài cửa mắng chửi bọn họ rất nhiều, còn uy hiếp nếu bọn họ không chịu ra ngoài thì hắn sẽ nói với phóng viên, bọn họ chính là nữ chính trong clip.
Trịnh Tư Duyệt sợ muốn chết, tâm tình quá nặng nề làm hôm nay khi thức dậy bụng của cô ẩn ẩn đau đớn.
Hoàng Dao Tư cũng không giấu cô: "Là mình nhờ nữ thần giúp."
Trịnh Tư Duyệt quay phắt qua nhìn Hoàng Dao Tư, có chút khó tiếp nhận: "Dao Dao, sao bồ có thể..."
Hoàng Dao Tư thô lỗ ngắt lời bạn mình: "Vì sao không thể? Duyệt Duyệt, so với mình bồ còn hiểu rõ tên Vương Hưng Trung kia là người thế nào. Bộ nghĩ chúng ta làm như vậy thì hắn sẽ bỏ qua cho chúng ta sao? Những lời hắn uy hiếp ngày hôm qua không phải đùa đâu, hắn thật sự muốn kéo chúng ta xuống nước."
Sắc mặt Hoàng Dao Tư trở nên ngưng trọng: "Quen hắn nhiều năm như vậy, mình cũng biết tính cách của hắn, nếu không kéo chúng ta chết cùng hắn sẽ không chịu thôi đâu. Là mình đã đi sai bước quan trọng nhất, ngay từ lúc hắn mới nổi danh, chúng ta nên nhờ nữ thần giết chết hắn. Như vậy sẽ không phải lo lắng hãi hùng như bây giờ."
Trịnh Tư Duyệt hốt hoảng, không biết vì sao Dao Dao lại trở nên tàn nhẫn như vậy? Chính là, Trịnh Tư Duyệt không thể không thừa nhận cô ấy nói đúng, nếu như Vương Hưng Trung không chết, bọn họ sẽ sống thế nào đây? Nếu không có Lý Hiểu Nghệ, bọn họ bây giờ sẽ ra sao?
Hết thảy những gì Vương Hưng Trung trải qua chính là những gì cô sẽ phải trải qua, đời này cô sẽ sống trong địa ngục. Không chết trong im lặng thì cũng sẽ phát điên trong im lặng.
Có lẽ cô sẽ héo rũ như đóa hoa tươi, cũng có lẽ cô sẽ phát điên mà đồng quy vu tận với Vương Hưng Trung, không có con đường nào tốt đẹp cả.
Chỉ như hiện tại cô mới không cần lo lắng bị đe dọa, không cần lo video bị lộ ra ngoài, lại càng không cần lo Vương Hưng Trung sẽ tới quấy rầy bọn họ.
Bởi vì hắn đã chết rồi, hắn sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ nữa.
Thế giới an tĩnh!
Không ai biết cô đã trải qua chuyện gì, không ai biết cô từng có con, mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ đầu, bọn họ vẫn còn có ngày mai, vẫn còn có tương lai, bọn họ sẽ không để cuộc đời của mình khô héo trong vũng nước bẩn.
Trịnh Tư Duyệt buông ly sữa trong tay xuống, ôm lấy Hoàng Dao Tư, vành mắt đỏ ửng nói: "Dao Dao, cám ơn bồ!"
Hoàng Dao Tư ngẩn người, ôm lấy người bạn: "Ngốc quá, cám ơn gì chứ, bọn mình là khuê mật tốt mà!" Cô xoa xoa đầu Trịnh Tư Duyệt, thầm thở dài.
"Duyệt Duyệt, sau này đừng mềm yếu như vậy, phải cứng rắn như mình này."
Trịnh Tư Duyệt buông tay, lau nước mắt: "Chính là mình học theo không được, mình quá ngu ngốc!"
Hoàng Dao Tư chỉa chỉa trán Trịnh Tư Duyệt: "Ngốc quá, mình sẽ dạy cho bồ! Có mình ở đây, bồ khẳng định sẽ học được."
Trịnh Tư Duyệt nín khóc mỉm cười, thực an tâm ôm lấy cánh tay bạn mình.
Hoàng Dao Tư xem tin tức, trầm mặc một hồi mới nói: "Ngày mai nữ thần sẽ tới lấy đứa nhỏ của bồ!"
Trịnh Tư Duyệt theo bản năng ôm chặt tay Hoàng Dao Tư hơn, thân thể thả lỏng, ánh mắt xa xăm: "Ừm, mình biết rồi, phải cám ơn chị ấy. Không có chị ấy thì chúng ta cũng không có được cuộc sống như bây giờ."
Hoàng Dao Tư ừ một tiếng không nói thêm gì, chuyện tới nước này kỳ thực không còn gì để nói nữa, kết cục sớm đã định rồi, đây là điều bọn họ đã biết ngay từ ban đầu.
Buổi tối hôm sau, Trịnh Tư Duyệt cùng Hoàng Dao Tư ngồi trên giường khách sạn, lẳng lặng chờ Lý Hiểu Nghệ tới.
Bụng Trịnh Tư Duyệt hơi nhô lên, tựa hồ biết mẹ không cần mình nữa nên cả ngày nay bụng Trịnh Tư Duyệt không quá thoải mái, đứa bé vẫn luôn nháo ầm ĩ. Thế nhưng vào thời gian này không nên máy thai kịch liệt như vậy mới đúng.
Trịnh Tư Duyệt cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ quá nhiều.
Tám giờ tối, Lý Hiểu Nghệ xuất hiện.
Trịnh Tư Duyệt theo bản năng ôm lấy tay Hoàng Dao Tư, có chút khẩn trương.
Hôm nay Lý Hiểu Nghệ mặc một chiếc váy đỏ sậm, màu sắc đặc biệt rực rỡ chói mắt, khí thế cả người rất mạnh mẽ.
Hoàng Dao Tư mơ hồ cảm thấy nữ thần của mình hình như đang lột xác, chỉ là không rõ điều đó là tốt hay xấu.
"Hẳn là hai em đã thấy tin tức rồi, Vương Hưng Trung đã chết, sẽ không còn ai uy hiếp hai em được nữa." Lý Hiểu Nghệ nói.
Hoàng Dao Tư gật đầu: "Đã thấy ạ, cám ơn nữ thần! Đứa nhỏ...." Cô nhìn Trịnh Tư Duyệt, Trịnh Tư Duyệt hít sâu một hơi, tiến tới trước nói: "Chị lấy đứa nhỏ đi!"
Lý Hiểu Nghệ gật đầu, hài lòng mỉm cười: "Em yên tâm, sẽ không khó chịu, chỉ đau như người bị sảy thai thôi. Ngay bây giờ gọi điện cho xe cứu thương tới, nói là mình bị sảy thai."
Hoàng Dao Tư gọi điện, mà bên này Lý Hiểu Nghệ nhanh chóng lấy đứa nhỏ của Trịnh Tư Duyệt đi.
Trịnh Tư Duyệt nằm trên giường nhắm chặt mắt không dám nhìn, cô không biết Lý Hiểu Nghệ làm thế nào lấy đứa nhỏ của mình đi, cô chỉ cảm thấy bụng đau đớn, ngay sau đó tựa hồ có thứ gì đó bị lấy ra khỏi thân thể.
Quanh mũi là mùi máu tươi.
"Được rồi!"
Âm thanh của Lý Hiểu Nghệ giống như từ xa xôi truyền tới, Trịnh Tư Duyệt yếu ớt mở mắt, có cảm giác hạ thân mình đang chảy máu, bụng ẩn ẩn đau như thật sự bị sảy thai.
Cô không nhìn thấy đứa nhỏ không có duyên với mình, chỉ thấy gương mặt trở nên càng yêu dị hơn của Lý Hiểu Nghệ: "Giao dịch của chúng ta kết thúc, tạm biệt!"
Hoàng Dao Tư gọi điện thoại xong chạy trở lại thì Lý Hiểu Nghệ đã rời đi. Chỉ còn lưu lại Trịnh Tư Duyệt sắc mặt tái nhợt ôm bụng co rúc thành một đoàn ở trên giường.
Trên giường toàn là máu, nhìn mà giật mình.
"Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt, bồ đừng sợ, sẽ không sao đâu, mình đã gọi cấp cứu rồi."
Hoàng Dao Tư nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Trịnh Tư Duyệt, không ngừng an ủi, thế nhưng trong lòng lại đang phát run. Đáng lý ra cô nên đưa Duyệt Duyệt tới bệnh viện rồi hãy để nữ thần lấy đứa nhỏ đi, như vậy... Duyệt Duyệt có thể được trị liệu kịp lúc.
Lỡ như, lỡ như nữ thần lừa bọn họ thì sao?
Lỡ như lấy đứa nhỏ đi sẽ tạo thành tổn thương rất lớn cho thân thể Duyệt Duyệt thì sao?
Hoàng Dao Tư hối tiếc không thôi, cảm giác mình quá ngu ngốc.
May mắn là xe cứu thương tới rất nhanh, Hoàng Dao Tư khẩn trương theo Trịnh Tư Duyệt lên xe cứu thương, không ngừng an ủi.
Sự thật chứng minh Lý Hiểu Nghệ không lừa bọn họ, bác sĩ cho ra kết luận là sinh non tự nhiên, đứa bé không giữ được, cơ thể thai phụ không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều nên cần phải bồi bổ.
Trên giường bệnh, Trịnh Tư Duyệt đang được truyền nước, sắc mặt cô tái nhợt, thân thể suy yếu, nhắm mắt ngủ. Hoàng Dao Tư ngồi ở bên cạnh, cầm khăn giúp cô lau mồ hôi trên trán.
Cứ vậy vượt qua một buổi tối, hôm sau Hoàng Dao Tư thức dậy từ rất sớm, Trịnh Tư Duyệt thì vẫn còn đang ngủ.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bị người mở ra, hai người đàn ông đi vào. Hoàng Dao Tư nhíu mày: "Hai người là?"
Hai người đưa ra thẻ cảnh sát: "Chào cô, chúng tôi là cảnh sát."
Trong lòng Hoàng Dao Tư khẽ run, biểu tình lại tự nhiên lộ ra hoang mang: "Cảnh sát?! Xin hỏi cảnh sát tới có chuyện gì không?"
"Là như vầy, chúng tôi tới để hỏi một chút về chuyện của Vương Hưng Trung."
Hoàng Dao Tư liếc nhìn Trịnh Tư Duyệt, sau đó thấp giọng nói: "Bạn tôi vẫn còn khó chịu, chúng ta ra ngoài rồi nói."
Hai vị cảnh sát dò xét nhìn Trịnh Tư Duyệt, lúc tới bọn họ đã điều tra qua, Trịnh Tư Duyệt vừa mới sinh non: "Được!"
Bên ngoài phòng bệnh, Hoàng Dao Tư cẩn thận đóng cửa lại, sau đó đi tới vị trí gần cửa sổ, đảm bảo sẽ không ồn tới Trịnh Tư Duyệt mới mở miệng nói: "Tên cặn bã đó bây giờ không có quan hệ gì với tôi hết, tôi cảm thấy mình không có gì hay ho để nói cả."
Hai vị cảnh sát nhìn nhau, một người nói: "Ngày hôm qua cô đã báo cảnh sát là Vương Hưng Trung gây rối ở cửa nhà mình, đúng không?"
Hoàng Dao Tư gật đầu: "Không sai, tôi nghĩ hai người cũng biết tên khốn Vương Hưng Trung kia chính là nam chính trong clip tình ái hot trước đó. Anh cảm thấy sau khi biết chuyện như vậy tôi còn tiếp tục quen với hắn à? Cũng vì không tiếp nhận chuyện chia tay nên hắn mới tới gây rối."
"Người nữ trong clip là ai, cô có biết không?"
Hoàng Dao Tư cười lạnh: "Hắn ta quan hệ với nhiều người như vậy, ai biết là ai chứ. Hắn lén làm nhiều chuyện như vậy ở sau lưng tôi, biết đâu vì xích mích với cô gái nào đó nên mới bị phát tán video. Nếu nói thì tôi chỉ có thể nói hắn đáng đời lắm! Tôi mù rồi mới quen hắn lâu như vậy, giờ nghĩ lại chỉ thấy buồn nôn!"
"Chính là, căn cứ theo lời hàng xóm của cô thì lúc tới căn hộ, Vương Hưng Trung có uy hiếp sẽ tung ra video của hai người, đây là ý gì?"
Nói tới chuyện này, Hoàng Dao Tư biết có vài chuyện không thể giấu được, cô cố ý đỏ vành mắt nói: "Trước đó tôi không biết hắn là người như vậy nên mới quay những video đó. Sau khi sự tình tuôn ra, hắn giống như phát điên nói là muốn tung luôn video của tôi và hắn. Điên à, tôi mới không phải kẻ ngu, việc gì lại phải bôi đen mình như vậy? Dựa vào cái gì mà nói xấu tôi như vậy chứ? Lẽ nào bởi vì tôi là bạn gái của hắn? Hơn nữa tôi cũng xem tin tức mới biết hắn từng quen nhiều cô gái như vậy, thật sự kinh tởm."
"Có nghĩa là nữ chính trong video là cô?"
Điểm này Hoàng Dao Tư phủ nhận, thực tế thì người trong clip quả thật không phải là cô: "Không phải, ngoại trừ ở nhà, tôi không quay video ở nơi khác."
Hai vị cảnh sát nhìn nhau một cái, tiếp tục hỏi: "Xin hỏi vào lúc mười hai giờ đến một giờ đêm qua, cô ở nơi nào?"
Hoàng Dao Tư hít hít mũi: "Ở khách sạn, muộn như vậy thì khẳng định là đang ngủ. Anh tới khách sạn xem camera giám sát là biết. Tôi không có ra ngoài! Hai người không nghĩ là tôi giết hắn đi? Nói đùa gì vậy, tôi không có ngu như vậy, vì một tên cặn bã mà tự hủy chính mình. Đừng có nói đùa!"