Tống Triết ngáp một cái, trước khi vào ngục cậu có thử dùng linh khí xem có thể giết chết cảnh sát hay không, có thể thì có thể, thế nhưng không giống Tống Triết giả kia, nếu cậu thi pháp giết chết cảnh sát thì cũng giống như giết người trong đời thực vậy.
Chậc chậc, ảo cảnh này cũng có chút lợi hại. Bất quá Tống Triết không có ý định giết cảnh sát, cậu muốn xem thử xem ảo cảnh rốt cuộc muốn làm gì.
Lúc cậu đi vào thì trong phòng giam đã có người, đang nằm trên giường ngủ.
Tống triết có thể coi là khách quen của cục cảnh sát nhưng ngục giam thì đây là lần đầu tiên tiến vào. Ảo cảnh cho rằng cậu thật sự không hiểu gì cả sao? Ngay cả quan tòa cũng không thấy đã tống cậu vào tù, tốc độ này có phải hơi nhanh rồi không?
Tống Triết vừa phỉ nhổ vừa bưng chậu rửa mặt tiến vào, may mà bọn họ cũng không phát rồ tới mức ngay cả dụng cụ hằng ngày cũng không cho.
Bạn cùng phòng giam đang ngủ, Tống Triết nhìn phát chán nên cũng bò lên giường, trợn mắt nhìn trần nhà nghĩ tới Tiêu Thiên, không biết anh thế nào.
*
Bị Tống Triết nhớ tới, lúc này Tiêu Thiên cũng đang nhớ cậu.
Sau khi tiến vào phòng bệnh, chỉ trong nháy mắt thời gian đã quay về lúc anh còn bé, cô độc cùng Hoàng đại sư sinh hoạt ở trên núi.
Trong thoáng chốc, Tiêu Thiên cho rằng mình đang nằm mơ, thế nhưng không có. Mọi thứ đều chân thật cực kỳ!
Không phải anh không đi tìm Tống Triết, thế nhưng hiển nhiên nơi này rất cổ quái, không biết tại sao có thể quay trở về quá khứ, một lần nữa thể nghiệm cuộc sống khổ sở trước đây.
Chỉ là anh bây giờ sớm đã không còn là đứa bé chỉ biết khóc đòi cha đòi mẹ như trước nữa, trở lại quá khứ chỉ càng làm anh muốn bù đắp lại tiếc nuối chứ không phải ôn lại thống khổ.
Vận mệnh xoay tròn, anh lại tới tuổi xuống núi, anh gấp rút quay trở lại Tiêu gia, muốn tìm Tống Triết.
Tiêu Thiên nhớ kỹ lời Tống Triết nói, khi đó cậu đang cùng sư phụ ở một xó nào đó. Anh dựa vào ấn tượng trong kỳ ức, phái người tìm kiếm.
Rốt cuộc cũng tìm được.
Chỉ là lúc nhìn thấy Tống Triết, thấy vẻ mặt ngây ngô đầy kinh ngạc của cậu, không biết tại sao, trái tim Tiêu Thiên đột nhiên run lên.
Tưởng niệm cùng nhớ nhung đột nhiên rút đi như thủy triều, Tiêu Thiên có cảm giác Tống Triết này tựa hồ không phải Tống Tống của anh. Sự thực chứng minh, quả thật là vậy.
Sau mấy ngày ngắn ngủi tiếp xúc, Tiêu Thiên hoàn toàn cảm nhận được Tống Triết này không phải Tống Tống anh muốn.
Vậy Tống Tống của anh đâu?
Tiêu Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng không ngừng tự hỏi, vậy Tống Tống của anh đi nơi nào? Trái tim của anh giống như nằm trong chảo dầu, bị chiên xào nấu nướng, co rút đau đớn khó chịu.
"Này, đế đô thật sự đẹp như vậy à?" Tống Triết mở to cặp mắt xinh đẹp, có chút tò mò nhìn người đàn ông trầm mặc trước mắt, từ nhỏ hắn đã theo sư phụ lớn lên, không hề rời khỏi đạo quan, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người từ đế đô tới.
Tiêu Thiên khẽ ừ một tiếng, không nhìn đối phương, càng nhìn lại càng thấy khó chịu, Tống Tống của anh...
"Anh thật kỳ quái!" Tống Triết nghiêng đầu, ngày nọ đột nhiên xuất hiện trong đạo quán, kích động gọi hắn là Tống Tống, sau khi bình tĩnh lại thì dáng vẻ như hồn bay phách tán, giống như lạc mất bảo bối gì vậy.
Tống Triết tuy không đi ra ngoài nhưng TV cùng tiểu thuyết không phải không xem, dáng vẻ của Tiêu Thiên rõ ràng là tới tìm người yêu. Vấn đề là tại sao lại kêu hắn? Lẽ nào dung mạo của hắn rất giống bạch nguyệt quang của anh ta?
Tống Triết bĩu môi, đứng dậy phủi mông: "Anh ngắm sao tiếp đi, tôi về đây!" Ai ngu ngốc nửa đêm nửa hôm ở đây hóng gió giả vờ thâm trầm chứ! Còn không bằng về nhà chơi thêm vài ván game.
Tiêu Thiên không để ý tới, biểu tình lại càng trầm mặc hơn.
"Muốn tìm cậu ấy không? Chính là Tống Triết của anh!"
Âm thanh mờ ảo đột nhiên xuất hiện bên tai Tống Triết, anh cảnh giác nhìn bốn phía: "Ai?"
"Không cần để tâm tôi là ai, tôi chỉ hỏi, anh có muốn tìm cậu ta hay không?" Âm thanh mị hoặc như đang đầu độc anh.
Tiêu Thiên rũ mi mắt, âm thanh kia vẫn còn tiếp tục: "Tống Triết này không phải cậu ta, có đúng không? Muốn tìm người người trong lòng anh thì phải giết chết Tống Triết này."
Tiêu Thiên cười lạnh: "Tại sao tôi phải tin lời cô?"
Âm thanh kia cười ha hả: "Bởi vì Tống Triết của anh không ở thế giới này, phải giết người kia đi thì Tống Triết của anh mới có thể phụ thân vào thân xác của hắn. Chỉ như vậy hai người mới có thể gặp mặt."
"Có ý gì?" Nội tâm Tiêu Thiên có chút bất an.
"Hì hì, Tống Triết của anh không nói cho anh biết à? Cậu ta không phải Tống Triết của thế giới này, chỉ là sau khi chết đi xuyên tới trên người Tống Triết ở nơi này mà thôi. Cậu ta chính là cô hồn dị thế a!"
Tiêu Thiên sửng sốt, nội tâm hỗn loạn không thôi, lông mi khẽ run, thế nhưng anh đè nén hết thảy, âm thanh có chút mất giọng: "Cô là người sáng tạo thế giới này?"
Âm thanh kia mỉm cười: "Đúng vậy, là tôi sáng tạo. Cho nên nếu anh muốn Tống Triết của mình quay về, anh phải giết Tống Triết này đi. Phải giết hắn đi thì Tống Triết của anh mới có thể trở lại."
Nói xong, âm thanh biến mất.
Tiêu Thiên ngồi trên nóc nhà, gió đêm thổi qua, thổi lạnh cả trái tim anh.
Anh không có bản lĩnh như Tống Triết, thế nhưng anh không phải người ngu mà dễ dàng bị người ta dẫn dụ đi giết chết Tống Triết trong đạo quan. Anh siết chặt nắm tay, không biết âm thanh kia rốt cuộc nói thật hay giả?
Nếu là thật thì có phải nói rõ Tống Triết trong đạo quan vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bị Tống Triết phụ thân, bọn họ sẽ gặp được nhau. Nếu Tống Triết trong đạo quan vẫn không có chuyện gì, có phải đại biểu Tống Tống của anh vĩnh viễn sẽ không tới được thế giới này?
Nghĩ tới khả năng này, trái tim Tiêu Thiên muốn nổ tung.
Ở nơi anh không phát hiện được, sát khí quanh người anh cuồn cuộn như sóng gầm, nồng đậm đáng sợ, thậm chí trong mắt cũng xuất hiện hắc khí.
Ngày hôm sau Tống Triết ngáp dài đi ra ngoài thì thấy Tiêu Thiên giống như một khúc gỗ ngồi trên nóc nhà không nhúc nhích, tựa hồ từ hôm qua đến giờ chưa từng thay đổi tư thế vậy.
"Trời ơi, người này có phải bị ngốc không vậy?" Tống Triết gãi gãi đầu, đạp thang bò lên: "Này, anh ở đây hóng gió lạnh suốt đêm đấy hả?"
Nghe thấy âm thanh, Tiêu Thiên có chút cứng đờ quay đầu nhìn lại, con ngươi đầy tơ máu, ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Tống Triết, đáy mắt tựa hồ lóe lên gì đó.
Trực giác báo cho Tống Triết biết, người đàn ông trước mắt tựa hồ trở nên có chút đáng sợ, nhất là khí thế quanh người, thực tối tăm thực nặng nề. Đến gần thì có cảm giác hít thở không thông.
Con bà nó! Chỉ có một đêm không thấy, người đàn ông này đã làm gì vậy?
Tống Triết lập tức phóng xuống chạy thẳng tới phòng sư phụ: "Sư phụ, sư phụ, người đàn ông người đã gặp mấy hôm trước có chút kỳ quái!"
Sư phụ thông qua cửa sổ nhìn Tiêu Thiên không nhúc nhích trên nóc nhà, nhíu chặt mày, đạo hạnh của ông so với Tống Triết còn nhỏ tuổi lợi hại hơn, tự nhiên nhìn thấu được mệnh cách của Tiêu Thiên, thiên sát cô tinh, trăm năm khó gặp, chỉ là vì sao anh ta lại tới đạo quan nho nhỏ của bọn họ?
Sư phụ căn dặn Tống Triết, không nên tới gần anh ta, mệnh cách người đàn ông này quá kỳ quái, tới gần sẽ dễ tổn thương bản thân Tống Triết.
Thiên sát cô tinh a! Tống Triết từng nghe sư phụ nói về mệnh cách này, hắn hiểu ra, thảo nào dáng vẻ Tiêu Thiên lại tổn thương như vậy, thiên sát cô tinh, khắc vợ khắc con khắc người thân, cho dù anh ta có người yêu thì cũng đã bị khắc chết rồi a!
Ngẫm lại, Tống Triết cảm thấy anh ta thật đáng thương!
Tiêu Thiên ở đạo quan này ngây người thật lâu, đạo quan rất cũ nát, Tiêu Thiên đưa ra chi phí ở lại cao tới mức ngay cả sư phụ cũng không thể cự tuyệt, vì vậy sư phụ chỉ có thể nhấn mạnh với Tống Triết là không có việc gì thì đừng có tới gần Tiêu Thiên.
Tống Triết ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng xoay người liền quên mất, dù sao thì đạo quan cũng chẳng có gì vui để chơi, hắn tự nhiên rất tò mò với người bên ngoài.
Chỉ là ánh mắt Tiêu Thiên nhìn hắn vẫn luôn kỳ quái như vậy, thậm chí mỗi lần tới gần, Tống Triết còn cảm nhận được sát ý như có như không.
Thế nhưng Tống Triết ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy thực kỳ quái, sát ý? Vì sao hắn lại cảm nhận được thứ kỳ quái như vậy? Quan trọng nhất là vì sao Tiêu Thiên lại muốn giết hắn?
Sấm chớp vang rền, Tống Triết nhớ tới suy đoán trước đó, rất có thể hắn giống bạch nguyên quang của Tiêu Thiên, mà trên thế giới này cũng có không ít kẻ mất trí, lỡ như Tiêu Thiên lên cơn điên muốn giết chết hắn rồi chiêu hồn thì sao??
Nghĩ vậy, Tống Triết nhịn không được rùng mình, liền ngoan ngoãn nghe theo lời căn dặn của sư phụ nhà mình, không nên tới gần!
Kết quả, chờ tới khi bản thân hắn không dám tới gần thì lại phát sinh ngoài ý muốn. Lúc luyện pháp không biết vì sao lại không thể khống chế, suýt chút nữa đã thiêu mình thành khúc than rồi.
Trước giờ Tống Triết chưa từng bị tai nạn như vậy, những thứ này đối với cậu chỉ là sai lầm của con nít mới phạm phải. Thế nhưng bây giờ nó cư nhiên lại phát sinh trên người hắn.
Tống Triết có chết cũng không tin đó là vấn đề của mình.
Tiêu Thiên nghe nói Tống Triết gặp chuyện thì đặc biệt tới thăm, ánh mắt vẫn rất kỳ quái, lần này còn mang theo chút tìm tòi nghiên cứu. Tống Triết thấy mà phiền, tùy tiện qua loa vài câu rồi để anh rời đi.
Kết quả Tiêu Thiên rời đi không bao lâu, bóng đèn đột nhiên chớp tắt vài cái rồi tối hẳn.
Căn phòng lập tức tối đen, Tống Triết gọi sư phụ vài tiếng, sư phụ ở xa không nghe thấy. Tống Triết chỉ đành kéo cái thân tàn muốn tự thay bóng, kết quả xuất quân bất lợi, rõ ràng đã cúp điện nhưng lúc thay bóng vẫn bị điện giật, trực tiếp từ trên bàn ngã lăn xuống, gãy xương cánh tay.
Tống Triết chảy nước mắt, đệt con mịa nó, này rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Sư phụ nhìn dáng vẻ thương tàn của Tống Triết, thở dài: "Ta cho rằng để con giữ khoảng cách với anh ta thì sẽ không bị mệnh cách của anh ta ảnh hưởng. Không ngờ vẫn không được."
Tống Triết há hốc, thì ra là do mệnh cách của tên khốn Tiêu Thiên kia hại. Fuck!
"Sư phụ, chúng ta không cần số tiền bẩn đó nữa, bảo anh ta đi đi! Còn không đi thì đồ đệ đáng yêu của người sẽ chết trong tay anh ta mất." Tống Triết gào khóc như một đứa bé lên ba.
Sư phụ cũng có chút kỳ quái, rõ ràng mới đầu vẫn còn yên lành, vì sao đột nhiên lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy? Ông thật khó hiểu, thế nhưng vì đồ đệ, sư phụ vẫn tìm Tiêu Thiên nói rõ tình huống.
Tiêu Thiên nghe xong ý đồ của đối phương thì dứt khoát đồng ý rời khỏi đạo quan, sau khi sư phụ đi rồi, Tiêu Thiên nhìn căn phòng của Tống Triết, biểu tình mờ mịt, nhẹ giọng nỉ non: "Tống Tống...." Âm thanh khổ sở.