"Lão Tiêu, ánh mắt anh sao lại tốt như vậy a. Chọn quán ăn cũng ngon như vậy." Tống Triết ăn tới bụng tròn vo, tiêu không nổi: "Tôi cảm thấy cứ theo anh ra ngoài ăn như vậy thì muốn mập lên mười kí cũng không thành vấn đề."
Tiêu Thiên cầm đũa gắp miếng thịt cá non mềm đặt vào chén cậu, Tống Triết vốn hơi gầy, mấy ngày nay theo Tống Triết ăn uống no say, mặt cũng có thêm chút thịt, thoạt nhìn lại càng dễ nhìn hơn: "Có thể dưỡng em thành heo nhỏ, anh cảm thấy rất kiêu ngạo!"
Tống Triết nhai thịt cá, lộ ra biểu tình khen ngợi: "Vậy có muốn trao bằng khen chuyên gia chăn nuôi xuất sắc cho anh không?"
Tiêu Thiên ung dung nhàn nhã lột tôm: "Được a, cầu còn không được."
Bữa cơm này ăn hơn một tiếng, Tống Triết thực sự chỉ muốn nằm chèm bẹp, hoàn toàn không còn chút hình tượng.
"Đi, chúng ta ra ngoài tản bộ một chút. Kế bên có một công viên."
Không sai, mỗi lần ăn no không tiêu thì luôn có công viên gần đó để dạo bộ tiêu thực. Chỉ có thể nói, Tiêu Thiên an bài thật sự quá tốt.
Mới vừa đi tới cổng công viên, hai người liền thấy bên kia có một đám người túm lụm, một người phụ nữ bốn mươi năm mươi tuổi đang lớn tiếng mắng chửi một cô gái xinh đẹp ăn mặc thời trang: "Mày là cái đồ phá của, dám trộm tiền chồng ra ngoài ăn diện, mày có nghĩ tới cả nhà sẽ sống ra sao không hả?"
Cô gái kinh hoảng la to: "Mấy người là ai? Tôi căn bản không biết mấy người. Mọi người cứu tôi với!"
Người năm nắm chặt tay cô gái lập tức tát mạnh một cái, lớn tiếng nói: "Còn dám nói không biết tao, mày ra ngoài phóng túng mới có mấy ngày mà ngay cả chồng mà mày cũng không nhận ra nữa hả?"
Mọi người vây xem chỉ chỉ trỏ trỏ, tựa hồ có chút do dự không biết có nên tiến tới hỗ trợ hay không, bà bác vội vàng nói: "Để mọi người chê cười rồi, đứa con dâu này của tôi tính tình thì kiêu kỳ, sài tiền như nước, mấy hôm trước đã trộm tiền tiết kiệm trong nhà, con cũng không chịu chăm sóc. Tụi tôi khó khăn lắm mới tìm được nó."
Cô gái bị tát một cái choáng váng đầu óc, đang vô thức lắc lắc đầu.
Có quần chúng vây xem lẩm bẩm, có khi nào là lừa bán phụ nữ không? Bởi vì bọn họ từng thấy tình cảnh tương tự ở trên mạng. Chẳng qua thấy đám người này vóc dáng cao lớn, có vẻ không dễ chọc nên không dám tiến tới.
Lúc bà bác cùng mấy người nam kia chuẩn bị kéo cô gái lên xe, Tống Triết chen vào đám người, lớn tiếng nói: "Chờ đã, sao tôi không biết em gái tôi là con dâu nhà bà vậy?"
Thấy tình thế chuyển biến, quần chúng vây xem lập tức hưng phấn, có người còn cố ý lái xe tới chặn đường đi của đám người kia.
Bà bác lập tức xé rách mặt, lớn tiếng dọa nạt: "Thì ra là vậy, tao nói sao con dâu lại trộm tiền gửi ngân hàng của nhà, hóa ra là người xúi giục! Mày còn dám lộ mặt à, tốt! Đi, theo tao tới đồn cảnh sát."
Tống Triết cười hì hì, cười xong còn ợ một cái làm bầu không khí căng thẳng mà bà ta tạo nên lập tức vỡ vụn. Người vây xem phì cười, cảm thấy dáng dấp đẹp đúng là làm gì cũng đẹp, ngay cả ợ mà cũng không giống người khác.
Tống Triết vỗ ngực, lộ ra nụ cười ngượng ngùng: "Xin lỗi, vừa nãy ăn cơm no quá, chê cười, chê cười rồi."
Tiêu Thiên lạnh lùng liếc nhìn bà bác kia, lúc cô gái vừa gào thét kêu cứu, anh đã báo cảnh sát.
Mới đầu cô gái còn choáng váng, thật vất vả tỉnh hồn lại, nghe Tống Triết gọi mình là em gái thì không kịp nghĩ ngợi gì, hoảng hoảng hốt hốt nói: "Anh, anh mau cứu em với, đám người này nhất định là đám lừa đảo buôn người mà trên mạng nói. Anh..."
Cô còn chưa nói hết lời đã bị một người nam bịt miệng, hung ác nói: "Câm miệng, mày dám lắm lời nữa thì tao giết."
Vừa nghe cô gái nói bọn người này là đám lừa đảo buôn người, biểu tình nhóm quần chúng vây xem lập tức trở nên nghiêm túc, hiện giờ là giờ tản bộ sau khi ăn xong, lại đang ở công viên, lượng người qua lại rất đông, hiện giờ xảy ra chuyện, người vây xem ngày càng nhiều hơn, đông như nêm cối.
Lúc này, đám người nữ trung niên kia nhịn không được có chút luống cuống, bọn họ chọn cô gái này vì có người đặc biệt bỏ tiền chỉ định, hơn nữa vừa nãy công viên khá vắng vẻ, bọn họ vốn đã sắp thành công mang cô gái đi, nào ngờ lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim.
Bà bác cắn răng xuất ra tuyệt chiêu, ngồi bệch xuống đất gào khóc om xòm: "Trời ơi, sao có thể như vậy chứ? Các người bắt nạt người già cả hay sao, con dâu lấy tiền nhà chồng bỏ trốn theo trai, bây giờ lại nói ngược mắng thôi là kẻ lường gạt, số tôi sao lại khổ như vậy chứ?"
Người nam hùng hổ kia cùng hùa theo: "Mẹ, mẹ mau đứng dậy đi, đừng khóc nữa. Cứ coi như mạng con không tốt, cưới phải người vợ như vậy, lại còn hại mẹ bị người ta mắng."
Mấy người nam ở bên cạnh hùng hùng hổ hổ chửi cô gái không biết xấu hổ.
Nói thật, nếu không rõ tình huống thì sẽ có không ít người bị mấy người tự xướng tự họa này lừa gạt.
Không may là Tống Triết vừa nghe liền phì cười, cười xong lại ợ một cái vang dội, sau đó liền có không ít người hùa theo.
Lúc này, nhóm quần chúng vây xem bên kia liền nhịn không được cười hì hì.
Tống Triết đỡ trán, cảm thấy thanh danh cả đời mình mất sạch sành sanh.
Đáy mắt Tiêu Thiên đầy ý cười, chỉ cảm thấy Tống Triết như vậy thật đáng yêu.
"Bác à, bác đừng có gào nữa, bác nhìn lại mặt bác đi, gian môn* lõm xuống, hôn nhân không thuận, nếu không có gì bất ngờ thì chồng bà đã mất từ rất sớm. Lại nhìn tử nữ cung có vết nhăn rất sâu, chứng tỏ bà không dễ có thai, nói cách khác đến bây giờ bà vẫn không có con. Bà lấy đâu ra con trai mà có con dâu vậy?" [*奸门 gian môn: là phần nằm ở gần huyệt thái dương, 子女宫 tử nữ cung: điểm giữa mí mắt dưới, bọng mắt]
Bà bác nghe Tống Triết nói mà kinh hoảng, tiếng gào khóc cũng khựng lại một chút, sau đó lại lớn tiếng hét lớn: "Số tôi khổ quá mà, có một đứa con dâu độc ác như vậy, lại còn để nhân tình của nó nguyền rủa tôi. Tôi chết đi cho rồi mà!"
Tống Triết cười hì hì: "Ai nha, đừng nói vậy, sao bà chết được chứ? Bất quá tôi tính được bà có kiếp nạn lao tù, bà đừng vội chết a!"
Bà bác nổi giận, bật dậy chỉ mũi Tống Triết mắng to: "Mày có ý gì hả? Thấy tao vạch trần chuyện xấu xa của mày với nó nên muốn vu oan ngược cho tao đúng không? Thứ khốn khiếp như mày chết không được tử tế đâu."
Sắc mặt Tiêu Thiên lập tức lạnh băng, vừa định tiến tới thì bị Tống Triết cản lại.
Ánh mắt Tống Triết lóe lên một tia sắc lạnh: "Một bà già như bà có gì đáng giá để tôi oan uổng? Bất quá nếu bà nói tôi oan uổng bà thì không bằng bà nói nghe thử xem tôi làm sao oan uổng bà. Bà mười tuổi bị người ta bắt cóc bán làm con dâu nuôi từ bé cho một gia đình ở trên núi, đáng tiếc bà không có vận con cháu, mười lăm tuổi bắt đầu cùng người nam kia viên phòng nhưng mãi vẫn không có thai. Người nam kia mua bà về là vì muốn sinh con nối dõi, bà không sinh con được, anh ta tự nhiên không cần bà nữa. Sang tay bán bà cho một kẻ què. Người què kia đã hơn bốn mươi, chưa vợ chưa con, tự dưng có một người vợ trẻ như bà, ông ta cao hứng còn không kịp. Bà nói xem có phải không?"
Bà bác toàn thân lạnh như băng, nói không nên lời.
Quần chúng vây xem xì xào, kinh ngạc không thôi.
"Sống ở trong núi lâu, bà dần dần chết lặng cảm xúc, bắt đầu bị người ở đó đồng hóa, cảm thấy mua bán phụ nữ và trẻ em là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Bà thậm chí còn cáo mật những cô dâu muốn lén bỏ trốn, nhìn bọn họ bị đánh đập như mình khi xưa, trong lòng bà có được khoái cảm vặn vẹo. Sau đó kẻ què kia chết, bà kết bè kết lũ với đám người này ra ngoài lừa gạt dụ dỗ phụ nữ trẻ nhỏ mang đi bán, bà nói xem những điều tôi nói là sự thật hay oan uổng bà?"
Tay Tống Triết ngứa ngáy, chỉ hận không thể một tát đập chết người phụ nữ trước mặt.
Bà bác kinh hoảng thất thố, bà không biết làm sao Tống Triết biết rành rẽ cuộc đời của mình như vậy. Nhóm nam nhân đi cùng bà bác cũng hoảng, bởi vì bọn họ cùng thôn với bà, dĩ nhiên cũng biết chuyện này.
"Mày... mày rốt cuộc là ai?"
Tống Triết nhếch môi: "Tôi là sứ giả chính nghĩa."
"Cái gì?" Bà bác có chút ngây ngốc, thế nhưng ngay lúc này cảnh sát tới, bà bác thấy cảnh sát thì sợ tới vắt giò lên cổ, đám nam nhân kia vội vàng buông cô gái bỏ chạy. Đám người xung quanh vô tình cố ý ngăn cản, thậm chí còn có người gạt giò, vừa ngã xuống thì bị cả đám người xông tới giữ chặt.
Cô gái được cứu vẫn còn sợ hãi, nước mắt ồ ạt trào ra, Tống Triết đưa khăn giấy cho cô gái: "Lau nước mắt đi, đừng khóc, người xấu đã bị bắt rồi."
Cô gái oa một tiếng bổ nhào vào lòng Tống Triết, khóc tới mức co rúm người, Tống Triết sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cô gái an ủi.
Tiêu Thiên đứng bên cạnh Tống Triết, ngón tay khẽ nhúc nhích, mi mắt rũ thấp.
Chờ cô gái phát tiết xong, bả vai Tống Triết đã ướt sũng, cô gái thấy vậy thì đặc biệt áy náy: "Xin lỗi, làm ướt áo anh mất rồi."
Tống Triết không hề để ý: "Không sao, cô không sao là tốt rồi."
Cô gái đặc biệt cảm kích nhìn Tống Triết: "Nếu không nhờ anh thì có lẽ tôi đã bị bắt đi rồi. Thật sự rất cám ơn anh!" Cô từng nghe qua chuyện này ở trên mạng, chính là chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại gặp phải.
"Đừng khách khí, là ai gặp chuyện này cũng làm như vậy thôi."
Cô gái lau nước mắt, có chút hiếu kỳ hỏi: "Vậy chuyện mà anh nói với người phụ nữ kia là thật à? Khi bé bà ta thực sự bị lừa bán sao?"
Tống Triết gật đầu, nhìn người phụ nữ trung niên dáng vẻ uể oải bị còng tay đang bị người xung quanh chửi rủa: "Đúng vậy, người bị hại ngược lại biến thành kẻ hại người."
Tâm tình cô gái nặng trĩu, nhất thời quên hỏi Tống Triết làm sao biết chuyện này.
Tống Triết cùng Tiêu Thiên thừa dịp cô gái không chú ý len lén rời đi, tâm tình không tốt lắm.
"Thế giới này có quá nhiều hắc ám." Tống Triết đột nhiên cảm khái.
Tiêu Thiên đáp lại: "Thế nhưng quang minh cũng luôn tồn tại."
Tống Triết nhìn Tiêu Thiên, cười nói: "Đúng vậy, quang minh vẫn tồn tại."
Sau chuyện này, cảnh sát nhờ vào đám tội phạm bắt được thành công phá giải đại án lừa bán phụ nữ trẻ em, giải cứu được hơn trăm phụ nữ và trẻ em, đưa bọn họ quay về nhà.
Hắc ám không có nơi nào không có mặt, thế nhưng ánh mặt trời cũng như bóng với hình, hắc ám sẽ không còn chỗ ẩn nấp.
...*...
[Cáo] chap sau tác giả k quất chap kép nữa mà là chap 3, vì thế mai có truyện hay k, cáo k chắc nhé =_= 88.89.90 gộp, sau đó 91.92.93 cũng gộp, huhuhu