Mục lục
Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Thành Chu nhìn vợ, ngạc nhiên cùng mừng rỡ không thôi: "Vợ, lốm đốm trên mặt vợ hết rồi!" Ban đầu gương mặt Trương An Thanh lán mịn bóng loáng, thế nhưng gần nhất tự dưng lại có rất nhiều lốm đốm làm gương mặt thoạt nhìn rất bẩn. Hiện giờ vừa mới nôn xong, lốm đốm cũng mất đi. Hạ Thành Chu thầm nghĩ, quả nhiên hết thảy có liên quan với nhau.

"Có thật không? Có thật không chồng? Mất rồi á?" Trương An Thanh mừng không kể xiết vội vàng sờ sờ mặt mình, nữ nhân quan tâm nhất chính là dung mạo, mới đầu cũng vì chuyện gương mặt mà cô cãi cọ với Hạ Thành Chu rất nhiều lần, thậm chí còn mất lý trí nói ra hai chữ ly dị. Hiện giờ nghĩ lại, Trương An Thanh cảm thấy mình đúng là trí chướng, cô làm sao lại đòi ly dị với chồng mình chứ.

"Thế nhưng chồng ơi, thứ này rốt cuộc là gì vậy? Sao em vừa ói thứ này ra thì mặt tốt lên chứ?" Sau phút vui mừng, Trương An Thanh mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng.

Hạ Thành Chu kéo tay Trương An Thanh, nhỏ giọng nói: "Vợ, anh biết có vài chuyện nói ra thực khó tưởng tượng, cũng khó tiếp nhận, thế nhưng em phải thật bình tĩnh nghe anh nói."

Mí mắt Trương An Thanh cứ nhảy liên hồi, trong lòng có chút kinh hoảng. Cô mím môi, an tĩnh gật đầu.

Thấy dáng vẻ vợ mình, Hạ Thành Chu mơ hồ có cảm giác người vợ trước kia của mình đã quay trở lại: "Em còn nhớ đoạn thời gian trước em thường nổi giận cãi cọ với anh không?"

Trương An Thanh suy nghĩ một chút, ký ức về đoạn thời gian đó quay lại trong não, cô cảm thấy thực xấu hổ, bởi vì đại đa số đều là cô tranh cãi vô lý, mà chồng cô thì rất bao dung trấn an cô, cô căn bản không biết vì sao mình lại biến thành như vậy.

"Chồng, em xin lỗi, em không biết vì sao mình lại đanh đá chanh chua như vậy, em rõ ràng không phải người như vậy." Trương An Thanh cảm thấy vô cùng áy náy, ánh mắt tràn đầy hối hận.

Hạ Thành Chu niết niết tay vợ, ôn nhu nói: "Không phải lỗi của em, anh biết em không phải người như vậy, là có người hại em!"

Trương An Thanh kinh ngạc: "Chồng, anh đang nói gì vậy? Có người hại em là ý gì?"

Hạ Thành Chu nắm chặt tay cô, cho cô thêm sức mạnh: "Em còn nhớ bộ quần áo mà em đặt dưới gối nằm không?"

Trương An Thanh gật đầu, bởi vì kết hôn nhiều năm như vậy mà vẫn không có con nên cô rất lo lắng mình có vấn đề. Thế nhưng tới bệnh viện kiểm tra thì không có bệnh gì cả, mặc dù chồng vẫn luôn nói có duyên thì sẽ có, thế nhưng cô vẫn rất lo lắng. Nghe người ta nói để quần áo trẻ con mặc ở dưới gối thì sẽ mang thai, Trương An Thanh liền thử một chút.

"Quần áo đó có gì không đúng sao?"

Hạ Thành Chu gật đầu, đáy mắt hung ác: "Đó là áo liệm của một đứa bé đã chết."

Tay chân Trương An Thanh lạnh ngắt, mặc dù đang đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn cảm thấy lạnh. Cho dù ngu xuẩn thế nào thì cô cũng biết áo liệm không phải thứ tốt, không thể đặt dưới gối.

"Sao... sao có thể như vậy?"

Hạ Thành Chu nâng mặt Trương An Thanh, hôn lên mắt cô: "Vợ đừng sợ, anh đã tìm đại sư tới hỗ trợ rồi, bây giờ em nói cho anh biết, là ai đưa bộ quần áo đó cho em?"

Tâm Trương An Thanh lành lạnh, còn chưa mở miệng thì nghe thấy phía sau có người nói: "An Thanh, bồ nói chuyện với chồng xong chưa? Bọn mình còn rất nhiều thức ăn chưa chuẩn bị xong đấy! Mau lên, thời gian không còn kịp rồi!"

Trương An Thanh quay đầu nhìn Hàn Lệ Châu đang mỉm cười thực đáng yêu với mình, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, người lạnh băng, cô khẽ nhúc nhích cánh môi tái nhợt phát ra âm thanh nhỏ đến mức chỉ cần gió thổi một cái liền tan biến: "Là cô ta, là cô ta đưa cho em."

Ánh mắt Hạ Thành Chu nhìn về phía Hàn Lệ Châu lập tức trở nên hung ác. Hàn Lệ Châu không rõ tình huống lắm, thế nhưng nhìn Trương An Thanh thì kinh ngạc phát hiện vết lốm đốm trên mặt cô ta đã biến mất. Này là chuyện gì?

Hàn Lệ Châu nhớ đại sư đã nói cô chỉ cần làm theo phương pháp này, ngâm bùa vào nước rồi cho Trương An Thanh uống, như vậy bùa sẽ có tác dụng. Trương An Thanh sẽ càng lúc càng nóng nảy, tính tình ngày càng tệ hại, lốm đốm trên mặt cũng ngày càng nhiều. Chờ đến khi lốm đốm lan khắp gương mặt thì đó chính là ngày giỗ của Trương An Thanh, cho dù có Đại La Thần Tiên cũng không cứu được, thế nhưng bây giờ chỉ mới một thoáng mà thôi, mặt Trương An Thanh sao lại trắng mịn như vậy?!

Hàn Lệ Châu cảm thấy bất an, chóp mũi ngửi thấy mùi hôi làm cô tìm kiếm theo bản năng, phát hiện trước mặt Trương An Thanh có một đống nôn mửa, nó không giống thức ăn, ngược lại có chút quỷ dị làm người ta chán ghét.

Chẳng lẽ...

Hàn Lệ Châu có dự cảm không tốt.

"Hàn Lệ Châu, vì sao cô lại hại tôi?" Trương An Thanh ôm ngực, đả kích quá nặng nề, cô không thể nào nghĩ ra lí do làm cô bạn khuê mật thân thiết nhẫn tâm hại mình như vậy.

Hàn Lệ Châu giả vờ mờ mịt kinh ngạc hỏi: "An Thanh, bồ nói gì vậy? Mình không hiểu? Mình hại bồ á? Mình làm sao hại bồ?"

Nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của Hàn Lệ Châu, Hạ Thành Chu chán ghét nói: "Cô đừng cãi chày cãi cối, chúng tôi biết hết rồi. Cô mang áo liệm người chết cho An Thanh đặt dưới gối, lừa em ấy là làm vậy sẽ có đứa nhỏ. Cô còn hạ bùa chú làm tính tình An Thanh thảy đổi. Nếu không phải tôi tìm đại sư tới giúp thì làm sao phát hiện cô là một kẻ mất trí như vậy chứ."

Trương An Thanh nghe thấy lời Hạ Thành Chu thì hít một ngụm khí lạnh, không ngờ tính tình cô biến đổi cũng vì Hàn Lệ Châu, cô sờ mặt mình, hốc mắt ửng đỏ: "Vậy mặt tôi, có phải cũng là cô giở trò quỷ không?"

Hàn Lệ Châu thu hồi biểu tình vô tội, lạnh lùng nhìn hai người, một căm hận một bị đả kích ở trước mặt, nhếch môi giễu cợt: "Ai nha nha, thật đáng tiếc, bị bọn mày phát hiện rồi. Tao còn tưởng bí mật này sẽ chôn theo xác Trương An Thanh. Thật đáng tiếc!"

Trương An Thanh tựa hồ là lần đầu tiên thấy loại người như Hàn Lệ Châu, cô không thể tin nổi hết thảy là thật: "Vì sao? Vì sao cô phải đối xử như vậy với tôi? Tôi chưa từng tổn thương cô, vì sao cô lại đối xử như vậy với tôi?

Lúc ba người phát sinh tranh cãi, nhóm Tống Triết chậm rãi đi tới hiện trường, vừa vặn nghe thấy Hàn Lệ Châu đang điên cuồng mắng chửi: "Bởi vì cha mày, lão cha không bằng cầm thú của mày, lão lừa mẹ tao, hại bà chưa lập gia đình đã có thai nhưng không chịu cưới bà, lão chỉ đùa giỡn tình cảm của bà mà thôi. Mẹ tao còn trẻ vô tri, sinh ra tao rồi bị người cùng quê giễu cợt. Bà dẫn tao xa cứ tìm kiếm người nam kia, muốn hỏi rốt cuộc là vì cái gì."

"Bà quá ngu ngốc, bà không biết có vài người nam nhân vỏ ngoài văn tư nhã nhặn nhưng bên trong dơ bẩn ô uế. Lúc tao mười tuổi, mẹ tao tìm được lão cặn bã kia thì bị nói là lão sớm đã có vợ có con, đứa bé kia thậm chí cũng không lớn hơn tao bao nhiêu. Lão thấy mẹ tao thì kinh hoảng, muốn dùng tiền đuổi mẹ con tao đi."

"Mẹ tao cũng ngu, cứ một lòng một dạ yêu kẻ phản bội kia, bà không tìm vợ lão ta vạch trần mọi chuyện, cũng không cầm số tiền bố thí kia, chỉ ôm tình yêu của mình rời đi."

"Bà không có trình độ học vấn, chỉ có thể làm công nuôi tao. Mày có biết từ nhỏ tao đã phải sống thế nào không? Một đồng tiền chỉ hận không thể tách ra làm đôi. Lúc mày vui vẻ cùng cha mẹ ăn tiệm X quán Y thì tao phải ở ven đường nhặt rác, lúc đói bụng thậm chí không quản mấy thứ kia có bẩn hay không, ăn vào có bị bệnh hay không."

"Mày có hiểu cảm thụ của tao không? Không, mày không hiểu gì cả!"

Hàn Lệ Châu rống tới khàn cả giọng, hốc mắt tràn đầy tơ máu, thoạt nhìn vô cùng dữ tợn: "Mày sống như một công chúa, còn tao thì chỉ là một tên ăn mày, vì muốn để tao đi học, mẹ tao không ngừng không nghỉ làm việc suốt hai tháng, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi lưu lại tao mà đi. Đêm bà chết, tao ở ngay bên cạnh. Chúng tao không có tiền đi bệnh viện, tao liền ngồi dưới đất nhìn bà từng chút từng chút mất đi khí tức."

"Khi đó tao nghĩ, dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì người làm chuyện xấu lại không gặp báo ứng, dựa vào cái gì tao phải chịu nhiều ủy khuất như vậy, nhiều gian khổ như vậy, mà mày lại được lão ta bảo vệ vui vẻ lớn lên, có được cuộc sống không buồn không lo, thậm chí còn gả cho một người chồng tốt. Tao không cam lòng, tao không cam lòng được, tao phải phá hủy hết mọi thứ, phá hủy mày, để lão ta phải đau khổ."

Một đoạn chuyện cũ cứ vậy hiện ra trước mặt mọi người, mọi người chỉ thấy nữ nhân này xinh đẹp gọn gàng nhưng nào biết những gì cô từng trải qua.

Trương An Thanh không dám tin lắc đầu, nước mắt lã chã rơi: "Không, không thể nào, ba tôi không phải người như vậy. Ông ấy không phải như vậy. Cô gạt tôi!"

Hàn Lệ Châu cười hì hì, nước mắt bôi đi lớp trang điểm nhưng cô không hề để ý đưa tay lau đi: "Lừa mày?! Lừa mày để làm gì? Mày nghĩ trừ bỏ thân phận con gái của lão thì mày có cái gì đáng để tao hận? Mày nghĩ mẹ mày được gả cho người mình yêu, nào ngờ chỉ là một lão cặn bã làm người ta ghê tởm. Mày cũng cẩn thận đi, ai biết người chồng yêu dấu của mày có phải cũng vậy hay không? Ha ha ha ha ha ha..."

Hàn Lệ Châu cười sung sướng, nhiều năm như vậy, hận thù vẫn luôn chất chồng trong lòng, mỗi lần nhìn thấy Trương An Thanh mỉm cười ngọt ngào hạnh phúc nói chồng mình yêu mình thế nào, cha mẹ yêu mình ra sao, Hàn Lệ Châu liền hận không thể dùng nĩa rạch nát mặt cô ta.

Hàn Lệ Châu nghỉ học leo lên giường hết người này đến người khác chính vì muốn có một ngày dùng thân phận bất đồng tiếp cận Trương An Thanh, có được tín nhiệm rồi trở thành bạn tốt, sau đó... giết chết Trương An Thanh.

"Thật đáng tiếc a!" Hàn Lệ Châu lẩm bẩm, liếc nhìn ba người vừa xuất hiện nhưng không biết ai là đại sư mà Hạ Thành Chu đã nói.

"Cha Trương An Thanh làm sai, cô nên tìm cha cô ấy mới đúng, Trương An Thanh vô tội, thậm chí chính cô cũng là người bị hại." Tống Triết lắc đầu than thở, cảm thấy đáng tiếc cho cô ta. Sai không phải cô ta nhưng gánh chịu hết thảy lại là cô ta.

"A!" Hàn Lệ Châu cười: "Người không trải qua luôn nói nhẹ nhàng hời hợt như vậy. Lão ta, tao muốn trả thù, Trương An Thanh, tao cũng muốn trả thù."

Trương An Thanh nhào vào lòng Hạ Thành Chu khóc thảm, cô căn bản không thể chịu nổi đả kích này, ba cô sao lại biến thành người đáng sợ như Hàn Lệ Châu nói được chứ.

Đối với người đã hóa hận thù thành tam quan, Tống Triết có nói nhiều cũng không thể thay đổi được gì, cậu chỉ tò mò là những thứ bùa chú này Hàn Lệ Châu lấy từ đâu ra.

Hàn Lệ Châu bất thiện nhìn Tống Triết: "Tại sao tao phải nói cho mày biết?"

Thấy cô ta như vậy, Tống Triết cũng không hỏi nhiều, thế nhưng trong lòng đã có chút cảm giác mơ hồ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK